Chương 1: Đây là đối tượng liên hôn của cậu? Lập tức đi lãnh chứng!!!

"Hoan nghênh quý khách!". Người phục vụ trên mặt treo nhiệt tình, tươi cười chào đón vị khách vừa tiến vào.

Thanh niên ăn mặc sơ mi trắng tinh sạch sẽ, phối với quần tây đen thẳng tắp, đem toàn bộ dáng người thon dài cùng khí chất cao quý đều bày ra, hướng lên trên là một khuôn mặt khiến người khác phải ngừng thở, làn da trắng nõn không tỳ vết, ngũ quan tinh xảo tuyệt diễm, chỉ liếc mắt tim liền nhịn không được mà đập nhanh.

"Xin chào, xin hỏi ngài đi mấy người?" Chị gái phục vụ nỗ lực khống chế âm thanh đang run rẩy của mình.

"Tôi hẹn người." Thanh niên gật đầu với cô, tầm mắt nhìn quanh bốn phía một vòng, lập tức hướng tới một vị trí mà đi đến.

Thanh niên đi rồi, nhóm chị gái phục vụ tức khắc nhịn không được mà thấp giọng hét lên:

"Đẹp trai quá! Người trước tiến vào tui đã cảm thấy độc nhất vô nhị trên thế gian rồi, không nghĩ tới lại tới thêm một người nữa, hai người bọn hộ nếu đứng chung một chỗ khẳng định rất đẹp đôi!"

"A! Cậu ấy thật sự hướng đến chỗ người kia mà đi, hai người họ là hẹn nhau, cậu ấy người xuống rồi, thật sự là rất xứng đôi!"

"Giá trị nhan sắc này phải đánh bại tiểu thịt tươi trong giới giải trí di, hai người này nếu xuất đạo thì phải làm điên đảo bao nhiêu người đây."

"Nói mới nhớ tui cứ cảm thấy người mới đi vào có chút quen mắt, giống như đã gặp ở đâu đó rồi."

.......

Đường Ninh không để ý đến quanh mình những ánh mắt hoặc công khai hoặc âm thầm đánh giá, tầm mắt cậu gắt gao chăm chú vào một người, trong lòng bắt đầu có chút khẫn trương.

Cậu hôm nay đến đây để gặp đối tượng liên hôn gia tộc.

"Xin chào, xin hỏi là Chu Lục Hành tiên sinh sao?" Đường Ninh đứng bên cạnh bàn hỏi.

Cậu vừa vào cửa ánh mắt đầu tiên liền chú ý tới người này, tuy rằng chưa thấy qua đối tượng liên hôn, nhưng đáy lòng có một đạo thanh âm nói cho cậu: Chính là người này.

Trên đường tới đây cậu cũng đã nghĩ rất nhiều lần không biết đối tượng liên hôn sẽ trông như thế nào, là người ra sao, có khó ở chung không,..... nhưng sau khi nhìn diện mạo người này, mọi ý tưởng đều biến mất, chỉ còn lại có không tiếng động thét chói tai.

Quá đẹp trai!!! Gương mặt này quả thật chọc trúng tim cậu!

Người này đúng chuẩn gu thẩm mỹ của cậu!

Nếu mà nhìn thấy ảnh chụp của người này từ sớm thì cậu làm sao có thể từ chối xem mắt, cậu trực tiếp lôi người đi lãnh chứng luôn!

"Xin chào". Lục Chu Hành lễ phép gật đầu đáp lại, thái độ cũng không nhiệt tình.

Đường Ninh đối với thái độ này cũng không bất mãn, nếu là liên hôn, hai bên ngay từ đầu không có cảm tình là bình thường.

Cậu lúc trước còn không muốn tới nữa kìa.

Nhưng "Định luật thật thơm" đến muộn nhưng sẽ không vắng mặt.

"Đường tiên sinh, tôi liền nói thẳng, tôi cần một đối tượng hợp đồng trong ba năm". Lục Chu Hành không có quanh co lòng vòng, trực tiếp đem một phần hợp đồng hôn nhân đặt trước mặt Đường Ninh, chờ đợi quyết định của cậu.

Để có thể dành ra một ít thời gian cho buổi tối nay, hắn đã phải đẩy mất không ít công việc, hắn thích tốc chiến tốc thắng.

Lục Chu Hành: "Yêu cầu cùng nghĩa vụ đều viết ở mặt trên, Đường tiên sinh có thể xem trước rồi lại quyết định, có yêu cầu gì cũng có thể đưa ra.”

Đường Ninh nhận hợp đồng, nhanh chóng lật giở, điều kiện của hợp đồng mười phần hậu đãi, mặc dù cậu từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà sinh ra, được người nhà cưng chiều mà lớn lên cũng không khỏi cảm khái một tiếng thật không hổ là nhà giàu số một trẻ nhất trong vòng trăm năm của Hoa Quốc. Trong thời gian hợp đồng , mọi chi phí tiêu dùng đều do Lục Chu Hành chi trả, hơn nữa không khống chế hạn mức tiêu dùng, mỗi tháng còn thêm hai trăm vạn tiền tiêu vặt, mỗi năm cùng Đường thị hợp tác ít nhất một hạng mục giá trị chục tỷ, khi hợp đồng kết thúc còn được chia một căn biệt thự lớn và hai trăm triệu tiền mặt.

Chậc chậc chậc...... Chỉ những điều kiện ghi trên hợp đồng này thôi đã đủ mê người rồi, huống chi diện mạo của đối tượng kết hôn lại được xếp vào cấp bậc thần nhan, nghĩ như thế nào đều không bị lỗ a.

Nhưng mà.....

"Trên đây hình như không có viết có cần thực hiện nghĩa vụ chồng chồng, tôi đây......" Thanh âm của Đường Ninh vốn thanh thúy dễ nghe, giờ phút này lại thả chậm tốc độ nói chuyện, ngữ điệu như mang theo cái đuôi nhỏ, phảng phất cho người ta cảm giác như tình nhân thủ thỉ bên tai.

Lục Chu Hành một tay bưng cà phê, trên mặt vẫn mang biểu tình dù núi Thái Sơn có sập ngay trước mắt cũng không biến sắc, lãnh đạm nói: "Không cần thực hiện".

"Không được, tôi vẫn còn trẻ tuổi huyết khí phương cương". Đường Ninh nghe vậy tức khắc không vui.

Nam nhân lớn lên hợp ý cậu như thế lại bắt cậu nhả ra không làm, hơn nữa lại còn là hợp pháp, cậu bi váng đầu chắc?

Cần thiết phải làm, hung hăng mà làm, trong ba năm phải làm cho đủ!

Chu Lục Hành thiếu chút nữa không cầm vững tách cà phê, đôi mắt hẹp dài sắc bén nâng lên nhìn chằm chằm Đường Ninh đang ngồi đối diện, phảng phất như đang phân biệt hàm ý trong lời nói của cậu, lại thấy thanh niên đối diện vẻ mặt tươi cười xán lạn, vốn ngũ quan đã tinh xảo nay cười lên lại làm người ta không thể dời mắt.

Lục Chu Hành ho nhẹ một tiếng: “Tôi có một đứa con nuôi ba tuổi.”

Đường Ninh: ……

Không phải đang thảo luận về nghĩa vụ chồng chồng à? Đề tài sao đột nhiên chuyển sang con nuôi rồi?

"Ờm Ờm". Đường Ninh đành đồng ý xuôi theo đề tài của hắn, nhưng cậu vẫn muốn tranh thủ cái nghĩa vụ chồng chồng kia "Anh yên tâm, tôi khẳng định sẽ không ngược đãi con nuôi của anh".

Cậu năm nay mới 22 tuổi, chính cậu vẫn còn là bảo bảo, không thể chắc chắn là bản thân khi chăm sóc một bảo bảo khác có thể tốt đến mức nào, nhưng khẳng định sẽ không như một số mẹ kế ngược đãi con nuôi, cậu sẽ trong khả năng tốt nhất của mình cùng con nuôi.....Chung sống hòa bình.

"Nếu Đường tiên sinh không còn dị nghị gì nữa thì hợp tác của chúng ta đạt thành thống nhất...."

"Còn chưa bàn xong việc thực hiện nghĩa vụ chồng chồng đâu". Đường Ninh vội vàng đánh gãy lời nói của hắn, việc này còn liên quan đến cuộc sống hòa hợp trong ba năm của cậu nữa đấy.

Lục Chu Hành: ……

Đây vẫn là lần đầu tiên mà hắn bị người ta cắt ngang trong lúc đang nói chuyện, hơn nữa còn là dùng loại đề tài này để cắt ngang.

Nhất thời, vẻ mặt luôn duy trì biểu tình lãnh đạm của Lục Chu Hành tựa hồ có chút nứt ra.

Lục Chu Hành xoa bóp sống mũi : "Cậu muốn như thế nào?"

“Một tuần ít nhất ba ngày, à không, năm ngày, mỗi ngày không dưới hai lần, yêu cầu như này đối với người có điều kiện ưu việt như Lục tiên sinh đây hẳn là...... Không thành vấn đề đi?”

Đường Ninh ném một ánh nhìn sắc mị tới Lục Chu Hành ăn mặc quần tây, loáng thoáng có thể nhìn tới bộ phần nào đó đủ để có thể thấy được đối phương không chỉ có bề ngoài ưu tú mà điều kiện của phần cứng kia cũng thực hậu đãi.

Đường Ninh không thể không lại lần nữa cảm khái chính mình trước kia quả thực chính là não tàn, bỏ qua một đối tượng liên hôn hấp dẫn như thế để theo đuổi một tên rác rưởi.

Cũng may cậu hiện tại có thêm một cơ hội, đầu óc cũng thanh tỉnh, rác rưởi thì nên ở trong thùng rác!

"Hai ngày, một lần". Lục Chu Hành tận lực ổn định thanh âm của chính mình.

“Không được, bốn ngày, mỗi ngày hai lần, đây là giới hạn thấp nhất của tôi”. Đường Ninh không thỏa hiệp, cậu đã quyết định rồi, lần này liền phải hưởng thụ nhân sinh thật tốt, tranh thủ làm cá mặn vui sướиɠ, không mù quáng trong tình yêu.

Nhớ đến cậu đời trước đến chết vẫn là xử nam, thú vui của đàn ông còn chưa từng được nếm qua, lần này nói cái gì cũng phải đem tiếc nuối đời trước bù lại.

Chu Lục Hành duỗi tay đỡ trán, không hiểu vì cái gì mà hắn lại muốn ở đây cùng nam nhân thảo luận vấn đề này?: "Ba ngày, một lần".

Đường Ninh không nói, nhưng thẳng tắp nhìn chằm chằm Lục Chu Hành ánh mắt tràn ngập quật cường cùng không khuất phục.

Trong giây lát, người khác nhìn vào phảng phất cảm thấy là Chu Lục Hành đang gây rối, mà Đường Ninh đang ra sức mà phản kháng không chịu khuất phục.

Nhưng thực tế lại là.....

"Đường tiên sinh nếu không hài lòng, chúng ta có thể kết thúc thương nghị tại đây". Lục Chu Hành khôi phục thái độ bình thường, một lần nữa đem quyền chủ động nắm ở trong tay.

Đường Ninh mím chặt môi, biết nam nhân trước mặt không chịu thỏa hiệp, ngữ khí có chút ủy khuất: "Được rồi, một tuần ba ngày, mỗi ngày một lần là được chứ gì".

Cậu không tin lúc bắt đầu làm rồi hắn liền có thể muốn dừng là dừng được? Đến lúc đấy không phải vẫn là cậu nắm quyền à?

"Đi thôi". Đường Ninh rốt cuộc không còn rối rắm vấn đề nghĩa vụ chồng chồng nên làm mấy lần nữa, đứng dậy bắt lấy tay Lục Chu Hành liền kéo ra ngoài.

Lục Chu Hành: “…… Đi đâu?”

“Đương nhiên là đi lãnh chứng rồi.”