Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 34

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + beta: Iris

Sáng sớm chưa đến 5 giờ, Đào Mộ chưa ngủ được bao nhiêu liền nhận được cuộc gọi từ Tiểu Tề ca nhà mình, nói là Đại Huy đã lái chiếc SUV bảy chỗ chờ ở cửa. Kêu Đào Mộ ra nhanh.

"Thành phố Yến Kinh lớn như vậy, nếu em không dậy sớm thì sẽ không đi dạo hết được. Cho dù có dậy sớm thì còn phải lên kế hoạch tránh giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối, nếu không sẽ bị kẹt xe đến điên luôn." Thân là người Yến Kinh chính cống, bạn học Ôn Bảo có quyền lên tiếng nhất ở đây: "Thế nên, Hollywood quay phim thương mại luôn thích chơi đua xe đuổi bắt, vì sao điện ảnh Hoa Hạ lại ít có cảnh như vậy? Rất đơn giản, trừ khi cậu có thể bay đến đường cao tốc trong vòng một giây, nếu không ngay cả đứng dậy cũng đứng không được. Quá vô căn cứ!"

Đào Mộ cười khẽ. Thành phố Yến Kinh bây giờ vẫn còn tốt chán, cùng lắm làm vách ngăn vành đai hai* vành đai ba là được. Mười năm sau, mọi người hận không thể làm vách ngăn từ vành đai hai đến vành đai năm, làm vách ngăn ở cả tỉnh bên cạnh luôn cũng được. Vào ngày Quốc khánh có thể ra đường cao tốc, đem theo lều trại, trực tiếp làm một party cắm trại dã ngoại!

*Vành đai hai (2nd Ring/二环): là đường cao tốc vành đai trong cùng bao quanh trung tâm thành phố Bắc Kinh, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Có thể chia làm hai phần: đường vành đai ban đầu và đường vành đai mới mở rộng.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


*Đường vành đai hai ở Bắc Kinh
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Bạn học Đỗ Khang — tương lai là một đạo diễn có tiếng trong giới — đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ quặc: "Nè, các cậu nói xem, sau này ai sẽ làm một bộ phim điện ảnh hài kịch. Tức là nam chính và phản diện đang đua xe truy đuổi ở vành đai hai ở Yến Kinh giống Hollywood ấy, kết quả lại bị quần chúng nhân dân chặn trên đường cái, sau đó cảnh sát giao thông cưỡi một con cừu đến thực thi pháp luật, bắt hết vào sở..."

Đào Mộ vẻ mặt cổ quái. Cậu nhớ ở kiếp trước, trong bộ phim điện ảnh hài kịch mà Đỗ Khang nhận giải thưởng, hình như cũng có một tình tiết như vậy. Không ngờ linh cảm này đã có từ mười năm trước.

Đào Mộ vừa nói thầm vừa vào nhà tắm tắm rửa, vì để tiết kiệm thời gian nên cậu không trang điểm gì hết, trực tiếp đội mũ lưỡi trai, dắt ba đứa bạn cùng phòng đến trước cửa chỗ Đại Huy đang chờ, sau đó cùng đến khách sạn rước ba mẹ Chử.

Khi người ngoài đến Yến Kinh luôn muốn đến thăm một vài điểm tham quan. Vạn Lý Trường Thành, Tử Cấm Thành, quảng trường Thiên An Môn để xem kéo cờ, thăm Cung Vương Phủ, ăn vịt quay Yến Kinh gì đó...

Ba mẹ Chử cũng không ngoại lệ, vì vậy điểm tham quan đầu tiên chính là xem kéo cờ.

5h30 sáng, một đoàn người lái xe đến quảng trường Thiên An Môn, xung quanh đã tập trung rất nhiều người. Đèn đường ở quản trường vẫn còn sáng. Một đám thanh niên lớn nhỏ bảo vệ ba mẹ Chử chen qua đám đông, cuối cùng chen vào một hàng ghế đầu có tầm nhìn rộng.

5h37p, nghi thức kéo cờ chính thức bắt đầu. Nhìn lá cờ đỏ năm sao tung bay, mấy vạn người hát vang bài Quốc ca, không khí trang nghiêm kéo dài đến khi kết thúc nghi thức. Ba Chử và mẹ Chử nhìn lá cờ tổ quốc tung bay trên cao, cảm thấy mỹ mãn.

Ôn Bảo cười nói: "Bây giờ vẫn còn đỡ đó, nếu chú dì đến đây vào ngày Quốc khánh, cảnh tượng rất hoành tráng. Ít nhất có mười mấy vạn người cùng đến xem kéo cờ, lại còn có đội ngũ nhạc đệm, rất đồ sộ."

Chử Toại An vẻ mặt hâm mộ nhìn những người lính mặc đồng phục của đội cận vệ danh dự, chân thành nói: "Thật soái! Nếu tớ cũng có thể mặc quân trang bất cứ lưc nào thì tốt quá."

Đỗ Khang tức khắc cười: "Này thì có gì khó. Tớ chính là học sinh Kinh Ảnh, sau này nhận hai bộ phim quân kịch là được rồi."

Ôn Bảo cười hì hì phụ họa: "Được mặc quân trang, chắc đều là ước mơ của tất cả các nam sinh."

Đào Mộ tim đập thình thịch, bỗng nhớ tới kiếp trước, ngày thành lập quân đội, cư dân mạng toàn quốc cùng nhau chụp ảnh quân trang. Dường như sắp đến ngày Quốc khánh a!

Không nói tới việc Đào Mộ đảo tròng mắt, đang suy nghĩ cái gì đó. Sau đó mọi người lại đi dạo các địa điểm trứ danh như Tử Cấm Thành, Cung Vương Phủ, cơm trưa thì ăn vịt quay, chạng vạng thì leo Vạn Lý Trường Thành và ngắm hoàng hôn, cuối cùng Đại Huy mệt đến không lết nổi nữa, chở ba mẹ Chử về khách sạn nghỉ ngơi. Sau đó đưa những người khác về trường học.

Ba người bạn cùng phòng lê lết nguyên ngày nằm phè trên giường, hoàn toàn buông xuôi.

Chỉ có Đào Mộ là kiên trì gặm mã số trước laptop.

Bị kiếp trước ảnh hưởng sâu sắc, Đào Mộ đang chuẩn bị chia trang web thành hai hình thức: Một loại là phiên bản trang web, một loại là phiên bản app.

Ngôn ngữ của phiên bản trang web là HTML*, phiên bản còn lại là PHP**. Bởi vì năm 2008, hoàn cảnh lập trình trong nước không thuận tiện như thế hệ sau, Đào Mộ cần dùng ngôn ngữ C để mở một WEB server đơn giản có thể hỗ trợ phân tích động thái trình tự PHP. Ngoài ra, vì Đào Mộ muốn bắt chước phần mềm chức năng đánh giá ảnh chụp của nước ngoài, nên cậu cũng cần một thuật toán hỗ trợ chức năng này.

*HTML là một ngôn ngữ đánh dấu được thiết kế ra để tạo các trang web trên World Wide Web. Nó có thể được trợ giúp bởi các công nghệ như CSS và các ngôn ngữ kịch bản như JavaScript.

**PHP: Hypertext Preprocessor, là một loại ngôn ngữ lập trình kịch bản hay một loại mã lệnh chủ yếu được dùng để phát triển các ứng dụng viết cho máy chủ, mã nguồn mở, dùng cho mục đích tổng quát. Nó rất thích hợp với web và có thể dễ dàng nhúng vào trang HTML.

Mà phiên bản app dành cho thiết bị điện thoại cần phải phát triển ứng dụng Android. Vì vậy bộ phận giao diện Android sử dụng XML* và bộ phận ứng dụng thì dùng Java**. Bộ phận thông tin dùng JNI***, mã số tầng dưới chót vẫn được triển khai thông qua ngôn ngữ C.

*XML là ngôn ngữ đánh dấu với mục đích chung do W3C đề nghị, để tạo ra các ngôn ngữ đánh dấu khác. Đây là một tập con đơn giản của SGML, có khả năng mô tả nhiều loại dữ liệu khác nhau.

**Java là một ngôn ngữ đa nền tảng, hướng đến đối tượng, lấy mạng làm trung tâm và có thể được sử dụng như một nền tảng. Đây là một ngôn ngữ lập trình nhanh, bảo mật, đáng tin cậy dùng để viết mã cho mọi thứ từ dứng dụng điện thoại, phần mềm doanh nghiệp cho đến các ứng dụng dữ liệu lớn và công nghệ phía máy chủ.

***JNI (Java Native Interface) là một khung lập trình cho phép mã Java chạy trên một máy ảo Java.

Bởi vì liên quan đến kiến thức quá nhiều, mà Đào Mộ chỉ hiểu biết cơ bản về lập trình, thế là đành phải tự làm bài tập thực hành. Đồng thời, còn phải suy nghĩ kế hoạch marketing sau khi trang web ra mắt, trang thủ phát triển lớn mạnh trong thời gian ngắn nhất. Ngoài ra, bên dầu mỏ kỳ hóa quốc tế cũng không thể nới lỏng cảnh giác...

Có quá nhiều chuyện phải làm, cũng may sau khi trọng sinh, trí nhớ của Đào Mộ tốt hơn, lực tập trung mạnh hơn, tinh lực cũng tràn đầy, nếu không thật sự không gánh nổi.

Dù là vậy, Đào Mộ vẫn có chút quá sức!

"Mộ Nhi ơi! Mộ! Mộ Mộ! Thức dậy nào! Nhanh thức dậy đi nào! Mặt trời chiếu đến mông rồi!"

Sáng sớm tinh mơ, Đào Mộ cảm thấy có vài đạo ma âm xuyên thẳng vào lỗ tai, xoay xung quanh đầu cậu với hình dạng 3D.

Đào Mộ gần rạng sáng mới đi ngủ, cực kỳ đau khổ rúc đầu vào chăn, muốn ngăn cách đống ma âm kia. Kết quả chăn cũng bị người ta rút củi dưới đáy nồi xốc lên.

"Tớ nói Mộ a! Cậu nhanh đứng lên đi. Chuông báo thức đã kêu hai lần rồi. Còn không thức dậy sẽ trễ đó!" Đỗ Khang leo lên cầu thang, điên cuồng lắc Đào Mộ: "Tối qua mấy giờ cậu mới ngủ vậy hả! Lại thức đêm nữa à? Hừ, cậu vậy mà mở hai laptop cùng lúc, khoe giàu cũng không phải khoe như vậy. Phóng xạ lớn lắm đấy, cậu tự nhìn mặt cậu đi kìa!"

"A — —" Đào Mộ suy sụp ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, tóc rối như ổ gà, dưới mắt là quầng thâm cực lớn, thêm làn da trắng bóc, y hệt quốc bảo.

Liên tục nửa năm nay, ngày nào cũng đến 12h đêm mới ngủ. Mặc dù khuôn mặt này của Đào Mộ là giả thiết trong tiểu thuyết, nhưng cũng hold không nổi.

"Hôm nay tớ 4h sáng mới ngủ." Đào Mộ vò tóc, cố mở mắt ra, hai mắt vô thần, mờ mịt nhìn ba thằng bạn cùng phòng vây quanh đầu cậu. Cậu nửa dựa lên đầu giường, cả người như bị khoét rỗng: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"6 giờ." Ôn Bảo gác chân lên đầu giường, mặc bộ quân phục rằn ri huấn luyện quân sự nhận được vào ngày báo danh, khuôn mặt tròn trĩnh và mái tóc undercut trông như một cựu chiến binh. Lúc nói chuyện với Đào Mộ còn bắt chước theo bộ phim truyền hình quân sự nổi tiếng, lấy khẩu khí đội trưởng để nói với tân binh: "Mau đứng lên đi. Chúng ta chuẩn bị đi tập hợp. Ngày đầu tiên tham gia quân ngũ không thể lộn xộn. Không được đến trễ, phải có dáng vẻ tham gia quân ngũ."

Đào Mộ: "......"

Chử Toại An cũng gác kế bên: "Chuyện này rất quan trọng, tớ do dự có nên gọi cậu dậy không. Vốn định cho cậu ngủ thêm 5 phút, nhưng thời gian gấp rút."

Đào Mộ: "......" Lời thoại này sao nghe quen tai thế? Bộ phim xuyên tạc?

Đỗ Khang cũng gác bên cạnh, nghiêm trang nói: "Đồng chí Đào Mộ, nay thế cục vô cùng khẩn cấp. Từ giờ trở đi, cậu cần phải thời thời khắc khắc giữ tỉnh táo."

Đào Mộ: "......"

Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao kiếp trước ba người bạn cùng phòng đều có thực lực để tranh đua giải ảnh đế. Ngày thường tụ lại với nhau thì thành một đám diễn tinh*. Cuộc đời là một vở kịch nên cứ chơi đi!

*Diễn tinh là chỉ những người thích diễn ngoài đời thực, kiểu như 2 mặt, nhưng thường thì theo nghĩa tích cực.

Ba bạn cùng phòng vẻ mặt mong chờ nhìn Đào Mộ: "Cậu không thể phối hợp một câu sao?"

"!" Đào Mộ hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cậu dùng tư thế của người bị hội chứng Meniere* để bò xuống giường, bước chân phù phiếm đi vào nhà tắm, lấy sữa rửa mặt để rửa mặt, sau đó đắp một cái mặt mạ, thoa kem dưỡng ẩm, nước hoa, kem dưỡng da mặt, sau đó là thoa kem che khuyết điểm cho mắt, cuối cùng trét kem chống nắng lên mu bàn tay rồi bắt đầu thoa đều.

Mọi động tác lưu loát liền mạch như nước chảy mây trôi. 10 phút sau, Đào Mộ lại thần thái sáng láng, là một soái ca chỉ dựa vào mặt là có thể chiếm được hảo cảm của hơn phân nửa nữ sinh Kinh Ảnh.

Ba người bạn cùng phòng chưa hiểu việc đời vẫn duy trì tư thế nông phu, vây ở ngoài cửa WC, dùng cái nhìn của đảng tay tàn nhìn tất cả động tác của Đào Mộ. Ánh mắt đảo qua đảo lại đống sản phẩm chăm sóc da rực rỡ trên bục nước.

Ôn Bảo nhịn không được hỏi: "Cái kia, Đào Mộ, cậu làm gì vậy?"

"Bôi kem lót, kem chống nắng!" Đào Mộ rủ đôi mắt cá chết xuống, căn bản còn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn. Vô thức đáp lại: "Làm sao vậy?"

Ba bạn cùng phòng hai mặt nhìn nhau. Đỗ Khang cẩn thận hỏi: "Cậu đang trang điểm hả?"

Này mà tính là trang điểm sao?

Đào Mộ trầm mặt một hồi, ánh mắt đảo qua ba người bạn cùng phòng sau khi thức dậy thì dùng xà phòng rửa mặt — — chắc là tính đi!

"Đây là huấn luyện quân sự đúng không? Phải đứng ngoài trời nắng gắt nhiều ngày như vậy, nếu không dùng kem chống nắng sẽ bị ánh nắng làm rát da, rất đau!"

Đào Mộ vẫn nhớ rõ lúc mình làm diễn viên quần chúng ở trấn H, bởi vì không có điều kiện nên ngày nào cũng để mặt mộc, mỗi ngày đều đối mặt với tia cực tím tàn bạo trong mùa hè. Từng lớp da bong tróc trên khuôn mặt sạm nắng, hai má đau nhức, tối nào cũng như rắn lột da.

Khổ không thể tả.

Kiếp trước, bạn học ảnh đế Đào Mộ từ siêu sao lưu lượng chuyển hình thành phái thực lực hiểu rất rõ giá trị của khuôn mặt mình. Nên ngày thường cũng cần phải cố gắng bảo dưỡng. Mặc dù cậu muốn theo phái thực lực, nhưng cũng không thể từ bỏ tôn nghiêm của một nghệ sĩ phái thần tượng.

Đào Mộ vừa nói chuyện, vừa ngồi vào bàn học, cầm máy sấy làm khô tóc, thuận tiện sửa lại kiểu tóc. Trong lúc đó còn mở laptop để nghe tin buổi sáng, đặc biệt là tin về tài chính quốc tế.

Ba bạn cùng phòng nhìn Đào Mộ ngồi trước gương, lấy máy sấy thổi tóc, chải chuốt rất cẩn thận, lại bị sốc.

Bọn họ đã sớm biết Đào Mộ bị gánh nặng thần tượng rất nghiêm trọng, lại không ngờ không chỉ nghiêm trọng mà điểm kỹ năng còn rất toàn diện — — hãy xem tư thế ngồi sáy tóc trước gương của cậu ấy đi, quả thực còn có khí thế hơn chuyên viên trang điểm đã thành danh.

Nhưng này cũng không có gì lạ. Hiện giờ là năm 2008, đừng nói là nam sinh, nói không chừng phần lớn nữ sinh cũng không có thói quen bảo dưỡng da như Đào Mộ. Đặc biệt là đối với những người nghiệp dư vừa tốt nghiệp trung học, chưa có thời gian để chuyển sang chuyên nghiệp — — có lẽ còn chưa từng nghe nói đến kem che khuyết điểm. Tầm mắt và kỹ xảo đương nhiên cũng không bằng Đào Mộ — người đã chịu ảnh hưởng sâu sắc từ thế hệ sau, ở thời kỳ đỉnh cao, hàng năm cậu đều đạt được danh hiệu lớn trên tạp chí thời trang hàng đầu, đã làm đại ngôn cho một số thương hiệu cao cấp quốc tế, là ảnh đế Kim Ô chỉ riêng đội ngũ trang điểm đã có hơn 20 người.

Mặc dù lúc này Đào Mộ chỉ mới thoa kem chóng nắng, làm tóc. Nhưng không ai có thể kìm hãm cậu! Nghiện tằng kinh thương hải nạn vi thủy trừ khước vu san bất thị vân*, tư thế bất bại vượt sông hồ, quả thực có thể nháy mắt hạ gục chuyên viên trang điểm.

*Này là một câu thơ, nghĩa là sau khi trải qua biển cả tráng lệ, nước ở nơi khác không còn đáng xem nữa, đã say giấc mộng mây mưa ở Vu Sơn, cảnh sắc nơi khác không còn được gọi là mây mưa nữa. Đây là tác giả Nguyên Chân thời Đường thể hiện tình cảm không thay đổi của mình đối với vợ.

Sau khi trang điểm đơn giản cho mình xong, Đào Mộ thấy thời gian vẫn dư dả, ngồi xổm bên cạnh ba người bạn cùng phòng vẫn còn đang kinh ngạc, còn thường cẩn thận cầm lấy mỹ phẩm dưỡng da trên bàn để xem, cậu cảm thấy mình nên phổ cập một chút tầm quan trọng của việc bảo dưỡng da cho nam giới với ba người bạn cùng phòng trong bốn năm này.

"Tới đây, tớ đắp mặt nạ cho các cậu." Đào Mộ lấy một cái hộp hình vuông trên kệ sách ra, ấn ba người bạn cùng phòng lên ghế.

"Tớ, tớ không đắp đâu. Một đại nam nhân như tớ thì dùng mấy thứ này làm gì!" Mặt Ôn Bảo lập tức đỏ bừng, xấu hổ ngại ngùng né khỏi tay Đào Mộ: "Tớ thật sự không cần. Cái này — —"

"Ngồi xuống!" Đào Mộ không khỏi ấn người ngồi trên ghế lại. Ai biểu tối hôm trước bị ba tên hỗn đản này ép cởi giày, nhét băng vệ sinh vào làm chi.

"Tớ nói cho các cậu biết, không được có thành kiến với việc này, biết chưa? Chúng ta đang học chuyên ngành gì? Khoa diễn xuất Kinh Ảnh đó, mặt của chúng ta chỉ thuộc về mỗi chúng ta hay sao? Đúng vậy, nhưng đồng thời, nó cũng thuộc về fans của cậu, còn có khán giả trước TV. Cậu phải có đạo đức nghề nghiệp, phải bảo vệ công cụ kiếm cơm của mình, cái câu muốn chẻ củi thì phải mài đao là đạo lý của tổ tiên." Đào Mộ vừa truyền thụ cho mọi người, vừa đắp mặt nạ cho Ôn Bảo.

Ôn Bảo mở to đôi mắt trăng non vô tội, đặc biệt tự tin: "Tớ đi phái thực lực, không dựa vào mặt a."

Lời này Đào Mộ tin. Vì vậy cậu im lặng một hồi, đi tới chỗ Đỗ Khang. Đắp mặt nạ cho đạo diễn xuất sắc nhất trong tương lai — — đáng tiếc Đỗ Khang thân hình vạm vỡ, mặt to hơn so với tiêu chuẩn, một cái mặt nạ của Đào Mộ chỉ miễn cưỡng đắp được nửa khuôn mặt của Đỗ Khang, kéo giãn thế nào cũng không hết khuôn mặt được.

Ôn Bảo liếc xéo Đỗ Khang, chọc: "Mặt cậu hơi lớn, mặt nạ đắp không vừa."

Đỗ Khang: "......"

Đạo diễn xuất sắc nhất trong tương lai rất xấu hổ tỏ vẻ: "Ừ đó. Tớ từ nhỏ đã ăn nhiều, chỗ nào cũng lớn hết. Ngay cả qυầи ɭóŧ cũng lớn hơn người bình thường hai size."

Ba người khác: "......"

Tới phiên Chử Toại An, phong cách bình thường hơn nhiều.

Dù sao thì cũng là thị đế tiên sinh được truyền thông tương lai ca ngợi là "người đàn ông tinh tế nhất" mà. Chử Toại An cẩn thận vỗ vỗ mặt nạ ướt nhẹp: "Ê, mặt nạ này mát quá, rất thoải mái." Độ tiếp thu khá cao.

"Mặt nạ này sau khi đi ngoài nắng thì dùng." Đào Mộ nhìn ba đại bạch kiểm, cảm khái: "Khí hậu Yến Kinh không tốt, trời mùa thu quá khô, gió rất lớn, nhất định phải bảo dưỡng một chút, cậu nói các cậu đều là khoa diễn xuất, cái mặt này tương lai đều xuất hiện trên màn ảnh lớn nhỏ, trưng ra cho cả nước nhìn. Nếu đóng phim tài liệu còn được, nhưng nếu nhận phim thần tượng thì sao? Các cậu có gan dùng khuôn mặt thô kệch của mình giả làm thịnh thế mỹ nhan để đầu độc khán giản sao? Các cậu vẫn còn trẻ mà không bảo dưỡng kỹ càng, đến lúc đó có là ma dược cũng không cứu được các cậu."

Đào Mộ vừa nói chuyện vừa tận dụng thời gian gõ vài trăm mã số. Mười phút sau thì tháo mặt nạ xuống cho mọi người.

Ba bạn cùng phòng rất tán thành thái độ sống tinh tế của Đào Mộ. Nhưng lại không đồng ý với luận điểm của cậu: "Chúng ta là sinh viên Kinh Ảnh, sao có thể đi đóng phim thần tượng? Cậu nghĩ chúng ta là Yến Ảnh à! Đạo diễn phim thần tượng sẽ không tìm đến chỗ chúng ta đâu."

"Đúng vậy nha! Đầu tiên là không đúng phong cách hình tượng." Từ phong cách hình tượng là mọi người học theo Đào Mộ. Chỉ là cảm thấy thỉnh thoảng lời Đào Mộ nói rất thú vị.

Đào Mộ chỉ cười không nói. Cậu cũng không thể nói mười năm sau, trong bốn người bọn họ thì có ba người đều từng đóng phim thần tượng. Đặc biệt là bạn học to con với khuôn mặt to kia, mang cái khuôn mặt thô kệch giả làm đệ nhất mỹ nam tam giới, làm tổ hậu kỳ phải mài da mài đến mẹ cũng nhận không ra, chính là nói hắn đó!

— — Sau khi bộ phim truyền hình đó được phát sóng thì bị toàn mạng chế giễu, bị ban tổ chức đá khỏi cuộc thi đề cử giải triển vọng nhất vì làn sóng nghi ngờ đó, cuối cùng thân bại danh liệt, tức đến nỗi rời khỏi hàng ngũ diễn viên, đi làm đạo diễn!

Đào Mộ nhìn bạn học Đỗ Khang, cười xấu xa. Đỗ Khang đang cười thì tự dưng sởn tóc gáy, đặc biệt muốn đi WC.

Một lát sau, lúc bốn người phòng 301 đến nhà ăn thì đã là 6h30.

Bốn chàng trai thanh tú trang điểm tỉ mỉ bôi kem chống nắng xuất hiện trước mặt một đám đàn ông thô kệch, sự tương phản rõ ràng không chỉ đơn giản như hai cộng hai bằng bốn.

Đặc biệt là Đào Mộ, gốc rễ vốn đã tốt, hơn nữa còn có khí chất siêu sao tích lũy mười năm trời ở kiếp trước, dù có mặc quân phục bình thường nhất, đứng trong đám người mênh mông cũng có thể khiến người ta chú ý tới.

Nhà ăn vốn ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, ngay sau đó có rất nhiều bạn nữ phấn khích khẽ nói nhỏ.

"Soái quá đi!"

"Tân sinh viên sao?"

"Khí chất rất tốt."

"Lớp nào vậy?"

"Chắc là khoa diễn xuất nhỉ?"

"Tớ biết hắn, tên là Đào Mộ, tân sinh viên 2008 khoa diễn xuất, là người gốc Yến Kinh, ở nhà số 1 phòng 301, ngày hắn đến báo danh là tớ dẫn hắn."

"Tớ cũng dẫn!"

"Tớ cũng vậy, tớ có giúp hắn nhận hành lý!"

"Tớ thì dẫn hắn đi nộp học phí!"

"......"

Khác với phản ứng đơn giản của các nữ sinh nhan khống, các nam sinh đang ngồi thì suy nghĩ phức tạp hơn.

"Có khoa trương quá không vậy?"

"Không phải khoa trương, là kiêu ngạo."

"Còn không phải sao! Chỉ là một tiểu bạch kiểm có chút nhan sắc thôi mà."

"Đúng vậy. Ai không biết còn tưởng có minh tinh tới!"

"Cho dù có minh tinh tới cũng không đến mức như vậy. Đây là Kinh Ảnh mà."

Ba người Ôn Bảo đứng bên cạnh Đào Mộ, cười hắc hắc: "Mộ Nhi à, hình như cậu chọc tức hơi nhiều người nha. Tớ dám cá, qua hôm nay, cậu chính là kẻ địch của tất cả nam sinh Kinh Ảnh!"

"Không đâu." Đào Mộ cười đặc biệt tự tin: "Các cậu quên đòn sát thủ của tớ rồi sao? Mọi người đều sẽ thích tớ."

Đòn sát thủ gì cơ? Ba người bạn cùng phòng nghe vậy thì sửng sốt, chợt phản ứng lại: "Ý cậu là trang web nửa launcher kia?"

"Chỉ bằng một trang web mà có thể triệt tiêu địch ý của mấy trăm bạn học nam ở Kinh Ảnh? Cậu nghiêm túc chứ?"

Đào Mộ chỉ cười không nói. Bốn người đi đến bàn chỗ cửa sổ.

Mấy ngày nay Đào Mộ thường thức đêm nên cậu chỉ lấy mooth chén cháo táo đỏ đường phèn, một ngăn bánh bao đậu đỏ, một chồng thạch da heo, với một lọ sữa chua tự làm của nhà ăn Kinh Ảnh.

Ba người Ôn Bảo đặc biệt nhìn không nổi bữa sáng của Đào Mộ, liên tục phun tào: "Khẩu vị của cậu sao như đám con gái vậy, toàn đồ ngọt không vậy?"

Đúng vậy! Đúng vậy!

Chúng nam sinh dỏng lỗ tai lên nghe, lén tán thành trong lòng. Mặt đã trông như con gái, ăn cũng giống con gái.

Các nữ sinh thì mở to mắt, vẻ mặt hưng phấn: "Đáng yêu quá ~"

"Nam sinh thích ăn đồ ngọt ~~"

"Nam sinh đã soái mà còn thích ăn đồ ngọt nữa ~~~"

"Mộ Mộ thích ăn bánh bao đậu đỏ. Thật muốn đưa bánh bao đậu đỏ của tớ cho cậu ấy ~"

Một cậu trai mập mạp hai trăm cân ngồi một góc trong nhà ăn, nhìn chén cháo đậu đỏ, bánh bao nhân trứng sữa và sữa chua trước mặt. Hắn nhớ lúc nãy đi xới cơm còn nghe các đàn chị đàn em khẽ nói nhỏ: "Béo quá."

"Kinh Ảnh chúng ta có sinh viên béo vậy sao."

"Đã béo thành như vậy còn ăn nhiều đồ ngọt..."

"Mấu chốt là một thằng con trai lớn tướng lại thích ăn đồ ngọt. Hắn lấy mất bánh bao nhân trứng sữa mà tớ thích nhất. Thật đáng ghét..."

Quả thực là một hiện trường tiêu chuẩn kép quy mô lớn.

Mập mạp hai trăm cân bi thương hít hít cái mũi, vẻ mặt đau đớn cúi đầu, tranh thủ thời gian ăn năm ngăn bánh bao nhân trứng sữa trên bàn.

6h40, tất cả tân sinh viên tập hợp ở sân thể dục. Đào Mộ phát hiện dáng đi của Đỗ Khang hơi kỳ lạ: "Cậu sao vậy?"

"Giày của tớ hơi rộng." Đỗ Khang ngồi xổm xuống buộc chặt dây giày: "Không phải có lót cái kia sao, tớ cố ý đổi một đôi khác lớn hơn một số. Hơi khó đi."

Cậu thật sự nhét thứ kia vào giày hả? Đào Mộ vẻ mặt khó tin nhìn Đỗ Khang, thằng nhóc này đúng là không thèm để ý đến hình tượng mà: "Vậy làm sao bây giờ? Nếu không thì cậu đổi đôi khác đi?"

"Không cần." Đỗ Khang xua xua tay, đứng dậy: "Tớ buộc dây giày chặt lắm rồi. Sắp đến giờ rồi, biết đổi với ai đây chứ. Đợi nghỉ trưa rồi tính."

Quan trọng là chuyện này phải được giáo viên phụ trách dạy huấn luyện quân sự phối hợp. Đỗ Khang không muốn làm phiền mọi người, không đi đổi, kết quả lại xảy ra chuyện.

Đó là vào buổi sáng ngày đầu tiên học huấn luyện quân sự, các đội ngũ phải hoàn thành tư thế quân đội, thực hành các động tác nghỉ nghiêm đi đều bước trong vòng một tiếng.

Ngay khi huấn luyện viên đội đầu tiên hô khẩu hiệu, tất cả bạn học đồng loạt đá chân phải lên, sau đó nhìn thấy một đôi giày cổ cao màu đen size 43 bay lên, tạo thành hình vòng cung duyên dáng trên không trung, đồng thời miếng lót thiên thần nhỏ màu hồng phấn dùng để lót giày cũng bay ra, nghịch ngợm quay một vòng trên không, cuối cùng đáp xuống chỗ cách giày hai mét.

Trước mắt bao nhiêu người, toàn bộ sân thể dục tức khắc tĩnh lặng. Ngay sau đó phát ra một trận cười kinh thiên động địa. Chim muông trong trường đều bị dọa cho bay mất.

Huấn luyện viên đội đầu tiên nén cười, nghiêm trang nói: "Giày của ai, nhanh nhặt về."

Đỗ Khang vẫn giữ nguyên động tác đá chân, nhắm mắt ngửa đầu nhìn trời. Chết cũng không thừa nhận chiếc giày kia là của mình.

Ngặt nỗi cái chân trống không đã bán đứng hắn.

Bạn học đứng bên cạnh Đỗ Khang cười như điên. Không đợi Đỗ Khang mở miệng đã la lớn: "Báo cáo huấn luyện viên, là giày của Đỗ Khang!"

Có cậu nhóc xấu xa còn bỏ đá xuống giếng: "Miếng băng vệ sinh bay ra kia cũng là của Đỗ Khang!"

Mấy nữ sinh liên tục hỏi thăm: "Ai a?"

"Vậy mà dám lót cái đó vào giày, nam sinh này thật ghê tởm."

"Băng vệ sinh kia là của nam sinh tên Đỗ Khang? Lớp nào vậy?"

"Thật đáng khinh!"

Vì vậy, ngày huấn luyện quân sự đầu tiên, bạn học Đỗ Khang vẫn luôn muốn "nổi danh nhân lúc còn sớm" quả nhiên nổi danh khắp Kinh Ảnh một cách cấp tốc với phương thức ngoài dự kiến.

Do tính đặc thù của sự kiện, nên chúng nam sinh nữ sinh vì để kỷ niệm chuyện hôm nay, thuận tiện đặt một biệt danh theo suốt kiếp diễn viên của Đỗ Khang — — cậu bé băng vệ sinh, gọi tắt là Tiểu Vệ!

Đỗ Khang vùi đầu trong cơ ngực cường tráng, xấu hổ tức giận muốn chết.

Ba vị khác ở 301 cũng cúi gằm mặt xuống đất. Có thể đoán được chính là, theo cách ra mắt táo bạo của Đỗ Khang ở đại học Kinh Ảnh, phòng ngủ 301 chắc chắn cũng sẽ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà trở thành C vị trong đám tân sinh viên nhờ Đỗ Khang, gà chó lên trời.

Tuy rằng cũng là một cách để "lên trời (thăng thiên)", nhưng ba con "gà chó" khác chưa chắc đã vui _(:з)∠)_

°°°°°°°°°°

Lời editor: Dịch xong quyển này chắc cũng nắm được cơ bản của việc làm giàu:))))

Đăng: 17/11/2022
« Chương TrướcChương Tiếp »