Chương 195

Edit + beta: Iris

“Em muốn tìm em trai ruột về?”

Đôi mắt luôn dán vào màn hình máy tính của Trác Nghiêm cuối cùng cũng chịu dời đi, cau mày nhìn Thẩm Nghiên.

Sau khi rời khỏi tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Nghiên nóng lòng muốn đến nhà Trác Nghiêm, muốn chia sẻ chuyện vui này với bạn trai.

Tuy nhiên, Trác Nghiêm đã nhìn thấy rõ địa vị của Thẩm Nghiên ở Thẩm gia từ lâu, cũng không quan tâm đến việc cô có trở về Thẩm gia hay không. Cho đến khi Thẩm Nghiên nói muốn tìm em trai ruột về, Trác Nghiêm mới lộ ra chút hứng thú, hắn lạnh lùng cười nhạo: “Tìm về thì thế nào? Em đừng quên, ngay từ đầu là em đã đổi nó đi. Rõ ràng là con ruột Thẩm gia, lại vì em mà lưu lạc bên ngoài 19 năm. Nếu thật sự tìm về được, cho dù nó tâm địa lương thiện không trả thù em, nhưng chẳng lẽ nó sẽ biết ơn em sao?”

“Em làm chuyện thừa thãi rắc rối như vậy làm gì?” Huống chi, tất cả người Thẩm gia mấy người đều chỉ biết có lợi ích, dù thật sự tìm được người, người ta cũng chưa chắc chịu về.

Thẩm Nghiên hơi mỉm cười, cố ý nói: “Dù sao cũng là cốt nhục của Thẩm gia chúng em, không thể lưu lạc bên ngoài mãi được. Vả lại, sở dĩ cha mẹ và anh cả giận em là vì khi còn nhỏ, em đã làm mất em trai. Nếu em có thể tìm được người về, cũng coi như là bù đắp lỗi lầm.”

Thẩm Nghiên hơi dừng lại, vẫn không nhịn được, ngại ngùng nói: “Hơn nữa những người trên mạng nói cũng đúng, sở dĩ tên hàng giả tu hú chiếm tổ Thẩm Dục có thể yên tâm thoải mái ăn vạ Thẩm gia, chính là vì đứa nhỏ thật sự của Thẩm gia chưa trở về. Thật ra em muốn xem thử, đến khi Thẩm Dục thật quay về, tên hàng giả như nó có còn mặt mũi ăn vạ Thẩm gia hay không.”

Nghĩ đến đây, Thẩm Nghiên cười ác ý: “Mà cái tên Thẩm Dục này cũng là cha em cố ý chọn cho em trai em, không liên quan đến hàng giả kia. Khi em tìm được em trai ruột về, em sẽ đề nghị cha mẹ đặt tên Thẩm Dục cho em ấy.”

Đến lúc đó, Thẩm Dục sẽ không còn cái tên này nữa, quan hệ của hắn và Thẩm gia cũng sẽ hoàn toàn cắt đứt. Thẩm Nghiên muốn nhìn xem, đến lúc đó Thẩm Dục giả sẽ bị cô xử lý thế nào.

Thật sự quá kinh tởm. Trác Nghiêm hơi mỉm cười, hắn biết với tính cách tính tình và hành vi của Thẩm Nghiên, nếu cô muốn nhắm vào ai đó, tuyệt đối có thể ép người ta phát điên.

“Người cũng đã thất lạc 19 năm, em muốn tìm thế nào?” Mắt Trác Nghiêm lóe lên, thuận miệng hỏi.

“Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông. Em đương nhiên muốn tìm người mẹ mang thai hộ Thẩm Dục kia. Nếu tìm được người phụ nữ đó, là có thể tìm được em trai ruột của em.” Nghĩ đến đây, Thẩm Nghiên cười rất sảng khoái: “Hơn nữa em còn có thể tự tay trả đồ giả kia cho mẹ của nó, cũng coi như tận tình tận nghĩa.”

Trác Nghiêm hơi cụp mắt. Hắn biết, sở dĩ Thẩm Nghiên muốn tìm em trai ruột về, kỳ thật không có ý tốt. Chỉ là muốn tiếp tục nâng đỡ một con rối để chống lại Thẩm Dục. Đối với cô, người em trai ruột mất tích 19 năm kia chỉ là một quân cờ.

Nghĩ rất hay, nhưng đáng tiếc, với IQ của Thẩm Nghiên, e là cả đời này cũng không làm kỳ thủ nổi.

“Này!” Thấy Trác Nghiêm lâm vào trầm tư, Thẩm Nghiên đẩy đẩy vai hắn, cẩn thận nghiêng người qua: “Anh nói xem, nếu em đề cử anh với anh cả, cho anh đến tập đoàn Thẩm thị làm việc thì thế nào?”

“Chỉ bằng em?” Trác Nghiêm liếc nhìn Thẩm Nghiên một cái, không tỏ ý kiến, cười nhạo: “Em tự lo chuyện của em đi thì hơn. Chuyện của anh, không cần em lo lắng.”

“Anh có ý gì, xem thường em?” Thẩm Nghiên nhướng mày, chống tay nhìn Trác Nghiêm: “Anh nghĩ em không làm được?”

Trác Nghiêm thản nhiên nói: “Em nghĩ sao? Đường đường là đại tiểu thư Thẩm gia, bị đồ giả sử dụng như vũ khí nhiều năm như vậy, bỏ nhà đi vì nó, làm nhiều chuyện độc ác vì nó, còn bị cha cắt mất phí sinh hoạt. Bây giờ chỉ là được cho phép quay về Thẩm gia mà đã rất biết ơn? Anh nghe nói sở dĩ em có thể trở lại nhà chính Thẩm gia, điều kiện trao đổi vẫn là đội nồi thay hàng giả trong cuộc họp báo. Ôm hết mọi trách nhiệm lên người…”

Nói tới đây, Trác Nghiêm không nói thêm nữa, chỉ cười khẽ một tiếng.

Thẩm Nghiên bị chèn ép đến đau đầu, cô đưa tay chộp lấy chiếc gối, ném vào người Trác Nghiêm, sắc mặt âm u hét lớn: “Thẩm Dục, Thẩm Dục, Thẩm Dục, anh tôn sùng đồ giả kia ghê nhỉ. Vậy anh đi yêu đương với nó đi. Muốn quay lại với em làm gì?”

Nói tới đây, Thẩm Nghiên không khỏi đâm Trác Nghiêm một câu: “Anh đừng quên. Sau khi trở về từ Hương Thành, chính anh đã chủ động tìm đến muốn quay lại với em. Nếu anh cảm thấy em vô dụng, vì sao còn muốn hòa giải với em?”

Trác Nghiêm khẽ cười một tiếng, ánh mắt sâu thẳm: “Ý em là, anh hẳn nên theo đuổi đồ giả kia?”

Sắc mặt Thẩm Nghiên thay đổi, buột miệng thốt lên: “Không được.”

“Đồ giả kia đã có Nghiêm Thịnh. Người ta chính là đại ảnh đế, là người Nghiêm gia. Anh chỉ là một giám đốc dự án mà thôi, lấy cái gì tranh với Nghiêm Thịnh?” Thẩm Nghiên quan sát khuôn mặt cực kỳ anh tuấn của Trác Nghiêm, khẩu thị tâm phi: “Cũng chỉ có em không chê gia đình anh tầm thường. Em đã nói là anh nên đối xử tốt với em một chút đi, cha mẹ em và anh cả em vẫn chưa biết em và anh yêu đương đâu. Nếu bọn họ biết, cũng chưa chắc đã đồng ý?”

Trác Nghiêm cong khóe môi, ý sâu xa: “Thế nên anh mới nói đồ giả kia thông minh hơn em. Em xem, đồ giả người ta cũng có thể câu được đại ảnh đế có bối cảnh lợi hại, em đường đường là thiên kim Thẩm gia, lại chỉ có thể đi theo giám đốc dự án là anh. Thật là thiệt thòi.”

Trong lòng Thẩm Nghiên nghẹn lại, nhịn không được xoay mặt đi, miệng lẩm bẩm: “Em không ghét bỏ anh là giám đốc dự án…”

“Hơn nữa anh cũng đừng nghĩ em ôm chuyện lần này vào người sẽ bị thiệt.” Thẩm Nghiên cứng cổ, hừ lạnh: “Cha và anh cả em chỉ muốn em nhận lỗi trên cuộc họp báo, ôm hết trách nhiệm mà thôi. Về phần em có giở trò sau lưng hay không, bọn họ không biết.”

Thẩm Nghiên vừa nói vừa đắc ý nằm vào lòng Trác Nghiêm, đưa tay vuốt ve mặt Trác Nghiêm, làm nũng: “Chồng à, vợ anh bị người khác ức hϊếp. Anh có bằng lòng trút giận cho cô ấy hay không?”

Trác Nghiêm đưa tay chặn ngón tay của Thẩm Nghiên lại, không có hứng thú, nói: “Chuyện nhà Thẩm gia các em, các em tự giải quyết đi. Một người ngoài như anh xen vào làm gì.”

“Anh nói Thẩm gia các em?” Thẩm Nghiên vươn tay nắm lấy tay Trác Nghiêm, mười ngón đan xen: “Em nhắc nhở anh một chút, đồ giả kia không phải là người nhà họ Thẩm chúng em. Ngược lại là anh, nếu đối xử tốt với em một chút, không chừng khi em vui vẻ, anh sẽ thật sự trở thành người nhà họ Thẩm.”

Trác Nghiêm nhướng mày, không thèm nói thêm lời nào. Nói rõ là không tin Thẩm Nghiên có bất kỳ quyền lên tiếng nào ở Thẩm gia.

Thẩm Nghiên hận đến ngứa răng, nhưng lại yêu dáng vẻ thản nhiên gợi cảm của Trác Nghiêm muốn chết. Tức muốn hộc máu nói: “Anh chờ đó, em chắc chắn sẽ nói với cha em, thế nào cũng phải để anh tiến vào tập đoàn Thẩm thị.”

Trác Nghiêm không nói tiếp, ngược lại nói: “Em muốn tìm em trai ruột của em về. Chỉ vì để nó đấu với Thẩm Dục. Nhưng chuyện đó có ích gì cho em không?”

Trác Nghiêm hơi dừng lại, bổ sung thêm: “Ngoại trừ việc sau khi cha em chết thì có thêm một người chia gia sản cùng em?”

Thẩm Nghiên dùng ngón tay chọt chọt mũi Trác Nghiêm, hừ một tiếng: “Còn nói không quan tâm đến Thẩm gia? Anh đã nghĩ đến cả chuyện chia gia sản luôn rồi còn gì?”

Nói tới đây, Thẩm Nghiên bất đắc dĩ than một tiêng: “Anh không biết tình huống nhà chúng em. Ngoại trừ anh cả em ra, gia sản mà chúng em có được vốn đã có hạn. Em là con gái, đoán chừng tương lai em kết hôn, cha em sẽ tặng rất nhiều của hồi môn, hàng năm có thể nhận được tiền hoa hồng, nên không được thèm muốn cổ phần công ty. Em đoán, cho dù đứa em trai tiện nghi kia có trở về thì hoàn cảnh cũng giống em thôi.”

Sau khi nói những lời này, Thẩm Nghiên không đồng tình, nói: “Dù sao phần kia cũng không phải chia cho em. Em không quan tâm.”

“Đúng là không công bằng.” Trác Nghiêm lắc đầu: “Đều là con cháu Thẩm gia, cũng có quyền thừa kế hợp pháp. Triều Thanh cũng đã bãi bỏ chế độ thừa kế cho con trai trưởng, nhưng nhà em vẫn theo chế độ này?”

Thẩm Nghiên khó chịu cau mày, nhịn không được giải thích: “Đừng nói như vậy, kỳ thật anh cả em cũng đối xử với em rất tốt.”

“Tùy tiện cắt chi phí sinh hoạt của em mà tốt?” Trác Nghiêm nhẹ nhàng bổ một đao: “Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng*. Sở dĩ em vâng lời cha và anh cả em, không phải vì bọn họ đối xử tốt với em bao nhiêu. Mà đúng hơn là khi bọn họ quyết định đối xử không tốt với em, em căn bản không thể gánh được hậu quả đó.”

*Cơ sở kinh tế là tổng hợp các quan hệ sản xuất do lực lượng sản xuất quyết định ở một giai đoạn phát triển xã hội nhất định và là nền tảng của một xã hội nhất định;

Kiến trúc thượng tầng là hệ tư tưởng được xây dựng trên cơ sở kinh tế và các hệ thống, tổ chức, cơ sở vật chất tương thích với nó Xã hội có giai cấp chủ yếu đề cập đến hệ thống, cơ sở vật chất chính trị, pháp luật.

Trác Nghiêm vươn tay xoa đầu Thẩm Nghiên như xoa vật cưng, dịu dàng khuyên nhủ: “Với hoàn cảnh gia đình em, anh khuyên em không nên đối nghịch với Thẩm Dục. Rõ ràng cha và anh cả em quan tâm đồ giả kia hơn. Nếu em làm gì đó sau lưng bọn họ, lỡ như bị phát hiện, dưới cơn tức giận, có lẽ đến cả của hồi môn em cũng không giữ nổi.”

Nghe vậy, lòng Thẩm Nghiên nặng nề, không đồng tình, phản bác: “Không thể nào. Suy cho cùng em mới là con cháu Thẩm gia.”

“Thật sao?” Trác Nghiêm đưa tay gõ nhẹ vào laptop, đúng lúc trên màn hình hiện lên thông báo tập đoàn Thẩm thị quyết định tổ chức họp báo vào 9 giờ 30 sáng mai: “Con cháu chuyên dùng để đội nồi?”

Sắc mặt Thẩm Nghiên rất khó coi.

Trác Nghiêm cảm thấy cực kỳ may mắn, cảm thán: “Cũng may tiểu vương tử giả kia sẽ sớm đến thủ đô học tập. Đúng rồi, cậu ta muốn đến Kinh Ảnh đúng không? Nhưng anh nhớ chất lượng giảng dạy của Kinh Ảnh rất cao, yêu cầu đối với sinh viên cũng rất nghiêm ngặt. Sắp đến khai giảng tháng 9 rồi, em trai em còn chưa thi cử, danh tiếng trong giới giải trí cũng không tốt lắm, rốt cuộc cậu ta vào đó thế nào vậy?”

“Cha và anh cả em nói chuyện này không cần chúng ta nhọc lòng. Bọn họ sẽ xử lý.” Nói tới đây, Thẩm Nghiên không khỏi nhớ tới một người cô ghét nhất cũng đang học ở Kinh Ảnh, bất giác hừ lạnh một tiếng: “Cũng chỉ là trường đào tạo con hát mà thôi. Có thể nghiêm khắc đến mức nào. Cùng lắm thì quyên góp một thư viện. Thời buổi này có chuyện gì không thể giải quyết bằng tiền chứ?”

“Một thư viện giá bao nhiêu?” Trác Nghiêm tùy ý hỏi: “Anh nhớ trước đây em từng oán giận với anh rằng lúc đồ giả kia rời khỏi Thẩm gia, cha em đã chuyển nhượng biệt thự ở khu Phổ Đông cho cậu ta, còn lấy danh nghĩa cậu ta mở công ty điện ảnh. Bây giờ vì để cậu ta chuyển trường nên muốn quyên góp thư viện? Thế đến khi cậu ta lên thủ đô học tập, có phải sẽ tặng cho cậu ta biệt thự cao cấp ở thủ đô để tiện cho việc sinh hoạt không?”

“Khi em kết hôn, nhà em có thể tặng em bao nhiêu của hồi môn?” Trác Nghiêm hơi dừng lại, lòng dạ khó lường hỏi: “Hoặc là, anh hẳn nên hỏi, những lợi ích mà thiên kim Thẩm gia em được hưởng hiện giờ, có nhiều bằng đồ giả kia không?”

Sắc mặt Thẩm Nghiên thay đổi đáng kể. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không cam lòng, cầm túi lên nói: “Em về nhà một chuyến.”

Tiếng chốt cửa truyền vào bên tai. Trác Nghiêm ngồi bắt chéo chân trên sô pha, ung dung lên mạng tìm kiếm tin đồn về hai chị em Thẩm Nghiên.

—— Lúc trước, khi thân thế Thẩm Dục bị phơi bày, Thẩm Nghiên liều chết không cho người nhà tìm em trai vì địa vị của Thẩm Dục ở Thẩm gia, thậm chí còn vì vậy mà bỏ nhà đi. Khi ấy, tất cả mọi người đều cảm thán mối quan hệ thân thiết của hai chị em. Fan Thẩm Dục còn nói cái gì mà ân sinh không bằng ân nuôi dưỡng ở trên mạng, chị là chị gái tốt nhất trên đời. Còn spam chủ đề “xã hội nợ tôi một người chị” trên các diễn đàn lớn.

Ai có thể ngờ rằng chỉ chưa đầy một năm, đôi chị em này lại trở mặt thành thù, cãi vã đến mức này? Người lúc trước liều chết không cho người nhà tìm em trai, thề rằng đời này chỉ có một em trai là Thẩm Dục, bây giờ lại muốn đích thân tìm em trai về.

Trác Nghiêm biết rõ bản chất của Thẩm Nghiên. Biết rõ ý định ban đầu muốn tìm em trai của cô chắc chắn không phải là để lập công chuộc tội. Cùng lắm thì chỉ là không bỏ xuống thể hiện được thôi.

—— Tự cho rằng mình mới là người cứu rỗi người khác, kết quả lại ngạc nhiên phát hiện, người được cô bảo vệ thương hại lại là người có địa vị cao hơn cô ở trong nhà, nhận được nhiều lợi ích hơn. Còn cô lại phải hy sinh thanh danh tiền đồ danh dự và lợi ích của mình vì người đó.

Đối với những người luôn sống trong ảo tưởng, chuyện đau đớn nhất có lẽ là khoảnh khắc họ tự phá vỡ ảo tưởng của bản thân và nhận ra hiện thực.

Trác Nghiêm cười khẽ. Chậm rãi mở tài liệu ra, sắp xếp lại những lời Thẩm Nghiên oán giận với hắn, đặc biệt là chuyện từ nhỏ Thẩm Dục đã bị rất nhiều người “ức hϊếp”, sau đó khóc lóc đi tìm chị của mình ra mặt giúp mình bằng giọng điệu của một người bạn học không thể nào đứng nhìn được nữa để tung tin hot.

Thẩm Nghiên nói đúng. Cho dù cô vừa ngu vừa ác, nhưng năm đó cô đối xử với Thẩm Dục rất chân thành. Cô đã làm rất nhiều chuyện ác vì Thẩm Dục, không lý nào người ngồi mát ăn bát vàng lại trở thành người bị hại được.

Cha con Thẩm gia chỉ quan tâm đến lợi nhuận, không chịu đứng ra bảo vệ con gái mình. Hắn là bạn trai, đâu thể chỉ ngồi nhìn. Ít nhất cũng phải để mọi người biết rõ chân tướng sự thật.

Ở cuối bài đăng, Trác Nghiêm nói với giọng đầy phẫn nộ ——

“Cho dù Thẩm Nghiên có lỗi với toàn thế giới, nhưng chỉ duy nhất Thẩm Dục là cô ấy không hề làm chuyện có lỗi. Kết quả Thẩm Dục lại vì hình ảnh và danh dự của bản thân, để mặc fan nhục mạ Thẩm Nghiên, phơi bày những tin xấu của Thẩm Nghiên khắp mạng. Đừng có nói hành vi đánh người mắng người của Thẩm Nghiên không liên quan gì đến Thẩm Dục. Nếu không phải để trút giận cho Thẩm Dục, Thẩm Nghiên chắc chắn sẽ không làm ra nhiều chuyện ác như vậy. Cho dù bản tính Thẩm Nghiên hung ác, Thẩm Dục vẫn là nguyên nhân chính khiến cô ấy vung đao với người vô tội yếu đuối.”

“Nhưng Thẩm Dục lại đối xử với người chị đã làm mọi điều ác cho mình, thậm chí còn bỏ nhà ra đi vì mình như thế nào? Thờ ơ với việc fan chửi rủa, nhắm mắt làm ngơ với việc fan bạo lực mạng, thậm chí còn muốn Thẩm Nghiên đứng ra chịu trách nhiệm mọi chuyện. Còn cậu ta thì lại có thể vô tội —— tiêu xài tiền của Thẩm gia để đến Kinh Ảnh học tập.”

“Điệu thấp hai năm, rửa sạch gièm pha, trở thành thần tượng một lần nữa.”

“Trừ khi là bị bỏ bùa, tôi thực sự không hiểu tại sao chủ tịch Thẩm và Thẩm tổng, thân là cha ruột và anh cả của Thẩm Nghiên, lại không màng ý nguyện của Thẩm phu nhân và Thẩm Nghiên, khăng khăng yêu thương chiều chuộng một đứa con nuôi tu hú chiếm tổ 19 năm.”

“Tôi chỉ muốn nói, ngây thơ và tàn nhẫn, vô tội và hèn nhát, rất nhiều lúc chỉ là một ranh giới mỏng manh. Người thật sự lương thiện chắc chắn sẽ không hy sinh danh dự của người khác để chứng tỏ bản thân trong sạch vô tội, cũng sẽ không bao giờ nhẫn tâm làm những chuyện như cầm tiền nhà người ta để tô son trát phấn cho tiền đồ và cuộc sống của bản thân sau khi hy sinh chị gái.”

Viết xong bài đăng này, Trác Nghiêm sửa lại một số lỗi chính tả rồi lưu lại.

Hắn dự định đợi đến ngày mai sau khi tập đoàn Thẩm thị tổ chức cuộc họp báo xong sẽ đăng bài viết này.

Trút giận cho người yêu của hắn.