Chương 5: Tin tức tố của Lộ Dao Y sẽ còn ngọt đến mức nào...

Khương Hựu Lễ cùng với Trần Hoài An vừa ra khỏi lớp đã gặp ngay hai đàn anh khối 12, đều là những vị hảo hán thường xuyên trốn học cùng bọn họ.

"Anh Thâm, anh Tông." Khương Hựu Lễ gật đầu một cái coi như chào hỏi, "Sao không thấy chị Huân đâu?"

Kiều Nghệ Huân là trùm trường nhất trung Giang Thành.

"Cậu ta còn bận đi du lịch nước ngoài tán tỉnh mấy Omega ngoại quốc." Đàn anh Omega Trần Thâm cười bất lực, "Chắc tuần sau mới chịu về."

Khương Hựu Lễ: "Wow..."

Đàn anh Beta Vương Tông ngập ngừng: "A Hựu, mày với cả Lộ Dao Y......"

Khương Hựu Lễ giờ chỉ cần nghe thấy tên Lộ Dao Y đều vô thức đau đầu, hôm nay thực sự đã tốn không ít sức hàm oan cho bản thân, "Em với nàng ta toàn bộ là hiểu lầm thôi."

Cô bất đắc dĩ mà thở dài: "Anh Tông, anh đừng hỏi thêm nữa."

"Rồi rồi" Vương Tông rất thức thời, "Không hỏi không hỏi."

Bốn người cùng nhau đi đến sân thể dục, trong góc sân có một cái cây cao được trồng bên cạnh bức tường, bọn họ bình thường trốn học sẽ dùng đường này trèo lên rồi nhảy sang bên kia ra ngoài.

Trên đường có đi ngang qua nhà để xe.

Khương Hựu Lễ nhìn liếc qua một cái lập tức trông thấy xe đạp của mình trong trạng thái rất thảm thương, bên cạnh là chiếc xe hồng nhạt còn nguyên vẹn của Lộ Dao Y, hình ảnh tương phản, bèn nghĩ nghĩ gì đó mà đứng lại.

Ba người phía trước khó hiểu nhìn cô.

"Đại tỷ sao vậy? Mày tự nhiên đứng lại làm gì?" Trần Hoài An nhìn theo tầm mắt Khương Hựu Lễ, quay đầu về phía nhà xe, "Nhà xe có gì sao?"

Cậu nói xong mắt trái khẽ giật, "Đừng bảo là có ma?"

Khương Hựu Lễ: "Ừ ừ ừ ừ."

Cô nhìn chằm chằm xe đạp của Lộ Dao Y, hơi hơi nheo mắt, trên môi xuất hiện nụ cười quỷ dị, bước nhanh đến vị trí để xe của Lộ Dao Y.

"Anh em, muốn làm tí chuyện tốt không?"

Trần Hoài An theo sau, "Chuyện tốt gì cơ?"

Khương Hựu Lễ cười càng biếи ŧɦái, "Chính là chuyện tốt nhất trên đời."

Lấy độc trị độc!

Lộ Dao Y hôm nay làm cô cay cú như vậy, thù này không trả đời không nể.

-

"Ấy, bạn Lộ hôm nay về muộn vậy sao?"

Lộ Dao Y lẳng lặng mà đi, coi Khương Hựu Lễ như người vô hình.

"Bạn Lộ đi về bằng cách nào đấy ạ?" Khương Hựu Lễ tiếp tục ngả ngớn, "Xe đạp màu hồng của bạn đâu sao không thấy?"

Lộ Dao Y ngay cả một ánh mắt cũng đều không cho Khương Hựu Lễ.

Khương Hựu Lễ biết rõ còn cố hỏi: "Ô, đừng bảo là xe mày hỏng rồi nha?"

Lộ Dao Y chăm chăm đi thẳng về nhà mình, thản nhiên bơ đẹp Khương Hựu Lễ, không buồn đoái hoài. Khương Hựu Lễ cứ như cái đuôi nhỏ biết trượt ván, dí nàng không tha, luôn miệng nói ra những câu khó nghe để châm chọc nàng.

Lộ Dao Y lười phản ứng.

Nàng vừa đặt chân về đến nhà, định đẩy cửa bước vào.

Khương Hựu Lễ đột nhiên dùng chân đạp ván trượt trượt qua chỗ Lộ Dao Y đang đứng, lướt qua chân nàng rồi đâm thẳng vào bức tường đối diện. Nhân lúc Lộ Dao Y còn dõi theo cái ván trượt, cô nhanh chóng bước về phía nàng, tay trái vươn ra đè Lộ Dao Y lên tường, không cho nàng chạy thoát, "Lộ Dao Y, mày đừng tưởng cứ im lặng là tao sẽ bỏ qua chuyện sáng nay."

Lộ Dao Y bình tĩnh mà nhìn Khương Hựu Lễ, "Mày rốt cuộc muốn gì?"

Khương Hựu Lễ định tiếp lời liền bị một hương thơm ngọt ngào vương quanh chóp mũi chặn họng, dĩ nhiên là đến từ trên người Lộ Dao Y. Trong vô thức liền tưởng bản thân mình ngửi thấy tin tức tố của Omega, nhưng cô vẫn là một Beta, hẳn sẽ không có khả năng này. Đây có lẽ là mùi hương từ cơ thể Lộ Dao Y.

Mùi cơ thể thôi đã ngọt đến như vậy..... Tin tức tố của Lộ Dao Y sẽ còn ngọt đến mức nào...

Một lát sau, cô hồi thần: "Đương nhiên là tính sổ với mày."

Lộ Dao Y mặt không đổi sắc: "Giữa chúng ta có tư thù gì sao?"

"Hôm nay trước lớp mày công khai sỉ nhục tao như vậy." Thân hình Khương Hựu Lễ cao ráo, cô từ trên cao nhìn xuống Lộ Dao Y thấp hơn mình một cái đầu, "Giờ liền không nhớ, muốn trở mặt sao?"

Lộ Dao Y: "Là mày tự thừa nhận."

Nàng dừng một chút, nói tiếp: "Tao chỉ nói là quấy rối, chưa câu nào bảo mày quấy rối tìиɧ ɖu͙© tao, sao lại trách tao được?"

"Mày điêu." Khương Hựu Lễ giận tím người, "Rõ ràng là mày..."

Trong đầu cô đột nhiên hiện lên cảnh trong lớp sáng nay, hình như đúng là cô tự nhận mình quấy rối tìиɧ ɖu͙© trước...

Cho nên là, tự làm bậy không thể sống?

Nhưng mà Lộ Dao Y tại sao không chịu giải thích? Ngược lại còn giống như là ngầm đồng ý chuyện này?

Cô nghĩ đến đây càng thêm tức giận, "Vậy sao lúc đấy mày không nói gì?"

Lộ Dao Y đáp lại: "Tao không thích?"

Khương Hựu Lễ: "?"

Không thích?

Lộ Dao Y môi mỏng khẽ mở không nhanh không chậm mà nói, "Khương Hựu Lễ, có câu 'hoạ từ miệng mà ra', giờ mày đã hiểu rồi chứ?"

Khương Hựu Lễ: "......"

Vãi, nhỏ này cãi lý không lại liền muốn thao túng tâm lý cô sao?

Cô thật sự sắp tức chết rồi, "Cứ coi như là tao lỡ mồm đi, mày cũng chẳng có một lời đính chính? Mày có biết là toàn trường ai ai cũng nói tao cưỡng....."

Cô bất chợt im lặng.

Vẫn là không thể trước mặt Lộ Dao Y nói ra tin đồn chết tiệt kia.

Lộ Dao Y nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Khương Hựu Lễ, tia sáng lấp lánh ánh lên từ đồng tử nàng nhất thời không giấu được: "Cưỡng gì?"

Khương Hựu Lễ chợt nghĩ có phải Lộ Dao Y thật sự không biết hay là đang giả vờ, nhưng chuyện đã đến nước này thì không còn gì phải ngại nữa, "Bọn họ đồn nhau tao nhân kì nghỉ hè, đã cưỡng bức mày."

Lộ Dao Y im lặng nhìn nàng.

Nàng trực tiếp đẩy ra Khương Hựu Lễ ra, dứt khoát đi vào nhà.

Dường như muốn từ chối nói đề tài này cùng với Khương Hựu Lễ.

"Lộ Dao Y, chuyện bất lợi hay chuyện không bất lợi cho mày mày đều không đứng ra biện giải, chẳng lẽ một chút cũng không quan tâm người khác nói gì về mình sao?" Khương Hựu Lễ quay đầu lại nhìn Lộ Dao Y, đầu nhớ đến Lộ Dao Y hôm nay đã cười nhạo cô ra sao, nhếch miệng nói, "Hay là, mày thực sự muốn một Beta chưa phân hoá như tao làm như vậy...."

Lộ Dao Y nghe vậy, chân đang bước chợt dừng lại.

Gương mặt cô thoáng ửng hồng một mảng, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Nếu thật là như vậy thì sao?

Mày cũng có biết mẹ đâu?

Nàng ở trong lòng yên lặng trả lời Khương Hựu Lễ, sau đó quay đầu lại mặt không đỏ tim không đập mà nhìn cô, điềm nhiên nói

"Khương Hựu Lễ, mày đập đá ít thôi."

Khương Hựu Lễ: "......"

Thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ vô song quay lại nhìn cô, tựa như một thước phim quay chậm, đẹp đến thiên địa đều thất sắc

Làm cô suýt nữa thì hỏi "Chị này có thật không ạ?".

Dù có ghét Lộ Dao Y đến mấy, Khương Hựu Lễ vẫn phải thừa nhận quả nhan sắc này nếu quay về thời cổ đại thì chỉ có thể dùng câu hồng nhan hoạ thuỷ mới miêu tả hết được.

Cơ mà, chuyện nào ra chuyện nấy, "Lộ Dao Y mày đừng ảo tưởng. Cứ nghĩ bản thân là Omega cấp S thì cả thế giới sẽ thích mày sao? Tao thà thích Beta không có kỳ phát tình không có tin tức tố còn hơn là thích mày."

Lộ Dao Y ánh mắt thâm trầm: "Thế mày dựa vào đâu mà nói tao muốn bị mày cưỡng bức?"

Khương Hựu Lễ: "......"

Dựa vào cái bàn được không?

Lộ Dao Y không đợi Khương Hựu Lễ mở miệng liền trực tiếp xoay người vào nhà.

"Ầm" một tiếng, cửa nhà đóng lại.

"Tao không nghĩ là mày muốn thế được chưa?" Khương Hựu Lễ gằn giọng với cánh cửa, "Tại mày không thèm giải thích, để bọn họ nói vớ vẩn tung tin bậy bạ bôi nhọ tao, tất cả là tại mày!"

Tất nhiên cái cửa không thể đối thoại với cô. Xung quanh văng vẳng tiếng quạ kêu.

"......"

Khương Hựu Lễ tức tối lấy ván trượt trượt về nhà mình.

"Tao mà thích mày thì tao là con lợn!"