Chương 5: Phân hóa

Nói chung, lính gác thường sẽ phân hóa sớm hơn so với người dẫn đường.

Thông thường, lính gác sẽ hoàn thành quá trình phân hóa đầu tiên khi trưởng thành ở độ tuổi 18 hoặc 19. Nếu sớm hơn, bọn họ có thể hoàn thành quá trình phân hóa của mình ở độ tuổi 12 hoặc 13. Sự phân hóa càng sớm thì mức độ cấp bậc càng cao.

Nhưng cũng có một số lính gác cấp cao đặc thù hoàn thành phân hóa đầu tiên của họ vào khoảng hai mươi tuổi.

Thời điểm Cận Ngôn mười tám tuổi, cậu cũng chưa phân hóa thành lính gác, nhưng hầu hết mọi người đều tin rằng đó là vì Cận Ngôn sẽ phân hóa muộn thành một lính gác cao cấp đặc biệt.

Và khi Cận Ngôn mười tám tuổi, Cận Hạc đã hai mươi hai.

Hắn lại không có bất kỳ dấu hiệu của sự phân hóa nào vào thời điểm này.

Vì vậy, hầu hết mọi người đều cảm thấy rằng Cận Hạc chỉ là một người bình thường.

Nhưng Cận Ngôn lại không nghĩ như vậy, cậu tin rằng anh trai mình sẽ trở thành lính gác giỏi nhất. Trên thực tế, không có cơ sở khoa học nào, nhưng Cận Ngôn lại tin chắc như vậy.

Ngay từ khi Cận Ngôn còn trẻ, cậu đã có thể nhạy bén cảm nhận được điểm mấu chốt ẩn giấu trong cơ thể của người khác, nhưng Cận Ngôn lại không biết bản thân cảm nhận được điều gì. Cậu cũng không thể mô tả lại cho người khác những gì cậu đã cảm nhận được. Nhưng cậu đã nói với anh trai mình hơn một lần.

"Anh à, anh sẽ là lính gác ưu tú nhất, tin tưởng em."

Trên khuôn mặt Cận Hạc không lộ ra biểu tình gì rõ ràng: “Không quan trọng.” Hắn thu dọn hành lý mang về từ trường học, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng và xa cách.

Khi đó Cận Hạc đã dọn ra khỏi nhà nhà họ Cận, tuy không phải lính gác hay người dẫn đường nhưng Cận Hạc cũng đủ ưu tú, được nhận vào khoa thiết bị của trung tâm đào tạo hàng đầu. Cho nên hắn rất ít khi về nhà, cứ bốn, năm tháng hắn sẽ trở về vài ngày theo yêu cầu mãnh liệt của cha mẹ, coi như cả nhà sum họp.

Bất kể Cận Hạc có miễn cưỡng quay lại hay không, ít nhất là đối với Cận Ngôn, ba ngày trước khi anh trai cậu trở về, cậu sẽ bắt đầu phấn khích đến mức mất ngủ.

Hôm nay, anh trai của cậu đi tập thể dục buổi sáng về và đang tắm, trước khi hắn kịp thay quần áo. Những giọt nước đọng trên người anh của cậu từ từ chảy xuống những bắp thịt căng cứng.

Cận Ngôn chỉ nhìn anh trai mình bất động, cho đến khi hắn cau mày nhìn cậu, lộ ra một chút tức giận.

"Cậu đang làm cái gì thế?"

Cận Ngôn lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác, cổ họng khát khô khó chịu, nhưng lời cậu nói ra cũng không có gì lạ: “Anh trai, mẹ nói lần này anh về sẽ ở lại một tuần, có phải là trường học cho nghỉ lễ dài hạn không?"

Cận Hạc nhìn cậu nói: "Không có nghỉ dài hạn, mấy ngày nữa tôi sẽ đi."

Nói dối.

Cận Ngôn đã sớm tính toán tất cả công việc và thời gian nghỉ ngơi của trường của Cận Hạc, cậu biết rằng trường của anh trai cậu đang đến gần kỳ nghỉ hè, và các sinh viên trong khoa thiết bị cũng đang trong kỳ nghỉ dài một tháng.

Một tháng nhưng anh trai chỉ về ở được một tuần. Cận Ngôn cảm thấy rằng cậu không thể chịu đựng được dù chỉ một tuần, cậu muốn chiếm lấy tất cả thời gian rảnh rỗi của Cận Hạc, để Cận Hạc chỉ có thể nhìn về phía cậu.

Nhưng Cận Hạc thậm chí còn không muốn dành cho cậu thời gian một tuần ngắn ngủi như vậy. Hắn còn nói một vài ngày nữa sẽ rời đi? Chẳng lẽ hắn thực sự ghét cậu nhiều như vậy sao?

Trong lòng Cận Ngôn cảm thấy thật thất vọng, cậu cũng không muốn nói thêm lời nào nữa, cậu chỉ biết hung hăng hừ một tiếng rồi sau đó ôm một bụng đầy tức giận rời đi.

Nhưng mà chính là lần đó, một sự kiện đã xảy ra khiến cho cả đời Cận Ngôn không bao giờ quên được.

Cận Ngôn bị bắt cóc bởi một trong số những đối thủ của Cận gia.

Anh trai của cậu cũng bởi vì cứu cậu mà bị liên lụy.

Trong vụ bắt cóc Cận Ngôn, Cận Hạc đã bị phân hoá thành một lính canh cấp S mà không hề có dấu hiệu báo trước nào.

Vốn dĩ nguyên nhân khiến cho Cận Ngôn bị bắt cóc hoàn toàn bắt nguồn từ tính ngang ngược tự mãn của cậu. Khi còn nhỏ, cậu không biết cách kiềm chế bản thân, cậu luôn gay gắt giống như một con nhím đầy gai, đâm vào bất cứ ai mà cậu chạm vào.

Cậu đã gây thù chuốc oán với rất nhiều người, Cận phu nhân nhắc nhở cậu phải biết kiềm chế bản thân, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì Cận Ngôn cũng sẽ bị người khác hãm hại, nhưng Cận Ngôn lại xem thường những lời đó, cậu luôn cho rằng kẻ thù của mình đều là rác rưởi, không một ai có thể thực sự làm tổn thương đến cậu.

Sau khi bị người khác khıêυ khí©h, cậu luôn đáp trả lại không chút do dự, thậm chí còn kích động muốn chọc vào uy nghiêm của người khác.

Vì vậy, quả nhiên giống như Cận phu nhân đã nói, cậu bị người khác hãm hại.

Ngày hôm đó, Cận Ngôn đã bị người khác đánh đập rất thảm khốc, mặc dù những người đó cũng không khá hơn Cận Ngôn bao nhiêu, nhưng Cận Ngôn vẫn cảm thấy thật mất mặt.

Anh trai của cậu vẫn ở nhà, cậu không muốn mất mặt trước mặt anh nên hôm đó cậu không hề về nhà.

Cậu chạy đến quán bar.

Thật ra Cận Ngôn đã sớm quên mất mình uống rượu với ai vào ngày hôm đó, chỉ mơ hồ nhớ có người đưa mình lên xe, đầu óc Cận Ngôn đều trống rỗng không nghĩ được gì, ngoan ngoãn chui vào trong xe đi theo người đó.

Cho đến khi cậu nghe thấy giọng nói của anh trai mình.

"Cận Ngôn!"

Đúng lúc đó, Cận Ngôn đột nhiên tỉnh táo lại, cậu nhìn xung quanh để tìm kiếm anh trai mình, cậu bắt đầu chống cự, những người khác có sức mạnh to lớn đến mấy cũng không thể khống chế cậu được.

Vì vậy, người đàn ông đang giữ cậu đã tàn nhẫn tiêm cho cậu một mũi. Cận Ngôn cuối cùng đã kiệt sức và bất tỉnh.

Tiếp đó, người đàn ông phía sau nhìn về phía anh trai của cậu.

"Mang người kia lại đây, đừng để hắn chạy thoát!"