Chương 22.2: Gọi chị dâu (cp phụ)

Triệu Vân Hổ suy nghĩ quá lâu, khuôn mặt Trần Thọ Đình càng ngày càng đen.

“Thích cậu ta điểm nào? Thích kêu cậu ta là Trần Thọ? Thích cậu ta vì cậu ta đẹp trai?” Anh ta liếc nhìn Miêu Miêu, nhỏ giọng nói: “Tôi chắc chắn của tôi lớn hơn.”

Triệu Vân Hổ cũng thấp giọng đáp lại: “Trong đầu cậu chỉ có cái đó sao?”

Trần Thọ Đình nhìn chằm chằm cậu: “Nhìn cậu thì chỉ có vậy.”

Trần Thọ Đình đổi đề tài, đột nhiên hỏi cậu: “Sau này cậu tính sao?”

Triệu Vân Hổ cúi đầu: “Chuyển trường. Làm sao có thể đi học chỗ này nữa.”

Triệu Vân Hổ lại ngẩng đầu: “Sao cậu lại đi?”

Trần Thọ Đình: “Tôi cũng đi học lại.”

Triệu Vân Hổ mở to hai mắt.

Trần Thọ Đình nói: “Cậu nói muốn thi vào đại học O, tôi lén lút cố gắng học hành, muốn cho cậu sự ngạc nhiên vui vẻ, sau đó. . . Tôi sửa lại nguyện vọng thi vào đại học B.”

Anh ta nhíu mày lại, bề ngoài nhìn như đang rất căm ghét thứ gì đó rất xấu xa.

Hẳn là rất căm ghét cậu. Cậu suy nghĩ vẩn vơ.

Nhớ lại lúc cậu học bốn năm trung học, để lại ấn tượng nhiều nhất trong đầu cậu không phải là buổi tự học vào buổi tối, nói qua bạn bè trai gái, đánh nhau, là Trần Thọ Đình.

Cùng Trần Thọ Đình học buổi tự học vào buổi tối, cùng Trần Thọ Đình đánh nhau, cùng làm bạn với Trần Thọ Đình, cho đến lúc ly biệt.

Ngày đó tin tức chân thực khiến cậu cả đời không quên, trước đây cậu nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta, nhưng mỗi ngày cậu đều nhớ tới Trần Thọ Đình và mong muốn được gặp lại anh ta.

Sau khi thi đại học, cậu đi tìm Trần Thọ Đình nhưng đã nghỉ học. Cậu gọi cho Trần Thọ Đình mấy trăm cuộc điện thoại. Bởi vì biết có gọi cũng vô ích, nên cậu không kiêng nể gì mà gọi liên tục.

Bây giờ người ở trước mặt, cậu chỉ có thể giả vờ phô trương thanh thế và chửi mắng, nhưng không dám nói lời thật lòng.

Triệu Vân Hổ tặc lưỡi một tiếng, cảm thấy cậu thật xấu xa .

“Này, Trần Thọ Đình.”

Vẻ mặt Trần Thọ Đình có chút đáng thương nhìn cậu.

Triệu Vân Hổ: “Cứ coi như cậu là một A, thích tôi cứ việc nói thẳng.”

“Tôi phát hiện tôi thích cậu. Chúng ta có thể ở cùng nhau.”

Đồng tử Trần Thọ Đình co rút lại, chợt đứng lên, đi mấy bước, lại đột nhiên ngồi xuống, anh ta nắm lấy vai Triệu Vân Hổ, ánh mắt anh ta sáng rực rỡ, đôi lông mày nhướng lên sắp đung trán cũng biến mất.

Còn chưa lên tiếng, đột nhiên nghe tiếng nói mềm như sữa: “Ở chung một chỗ là như thế nào?”

Trần Thọ Đình ôm lấy Miêu Miêu để cho cô bé nằm trong ngực anh ta, hướng mắt về phía Triệu Vân Hổ, dạy cô bé: “Kêu chị dâu.”

Miêu Miêu: “?”

Đôi mắt non nớt của cô bé nhìn Triệu Vân Hổ, ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Chị dâu.”

Triệu Vân Hổ không nhịn được hôn một cái lên má Miêu Miêu, sau đó đưa hai bàn tay che mặt cô bé, cậu đang nghi ngờ, Trần Thọ Đình cúi đầu hôn cậu.

Triệu Vân Hổ hơi sửng sốt một chút, cảm nhận trên miệng cậu có người cẩn thận hôn lên, cậu chủ động mở miệng, đón nhận Trần Thọ Đình.

Hai người hôn nhau tiếng líu ríu. Nụ hôn này có cảm giác vui mừng khi đã tìm lại được nhau, tiếc nuối đã bỏ lỡ nhau khi còn trẻ, để giờ đây quấn lấy nhau không rời.

Đau đớn cùng tuyệt vọng chỉ có hai người biết, cùng khát khao không thể buông bỏ, quấn quýt thân mật ở môi như là một cùng vướng víu tan biến.

Miêu Miêu nhạy bén nhận ra được trên đầu cô bé đang phát sinh cái gì, cô bé gạt tay anh trai ra, dùng cái miệng lộ ra suy nhất lớn tiếng kêu: “Sao vậy anh! Trời tối? Đang làm gì? Miêu Miêu muốn chơi!”

Ánh sáng lần nữa xuất hiện trong ánh mắt. Trần Thọ Đình và Triệu Vân Hổ đang nhìn nhau, một người hôn vào khuôn mặt cô bé, hôn đến khi cô bé cười nắc nẻ: “Chơi vui!”

Cùng lúc đó, Trần Thọ đang ở phòng ngủ Tông Trạch Thịnh.

Tông Trạch Thịnh: “Tôi dẫn cậu đi dạo quanh trường tôi một chút.”

Thật ra phải là trường học của chúng ta.

Bốn người cũng ước định xong muốn thi cùng một trường đại học, Trần Thọ lâm trận chạy trốn, bỏ lỡ bọn họ hai năm.

Trần Thọ hỏi: “Gọi cho Tiểu Minh với Tân Phàm lên đi. Chờ bọn họ đi học xong.”

Tông Trạch Thịnh nói: “Không có tiết, bọn họ ở bên trong phòng thí nghiệm.”

Sau cuộc điện thoại, hai người đều tới.

Khương Chính Minh ôm lấy cậu, hận không thể ôm cậu lên đi một vòng.

Trần Thọ rất bực bội về sự chênh lệch chiều cao, cậu mới có một mét bảy một mét tám, mấy người này một mét tám tám, cậu nhón chân mới có thể hôn đến miệng.

——!

Trần Thọ xua đi ý tưởng kỳ lạ đó.

Bốn người bắt đầu từ cửa trường học, Mạnh Tân Phàm giới thiệu: “Chào mừng đến với đại học A, trường chúng ta có hơn ba mươi nghìn thầy cô và học sinh, chiếm diện tích hơn 5000 mét...”