Sau khi nhìn Triệu Sở Chu rời đi, Tô Ngọc Kiệu nhảy chân sáo đi về phòng ngủ.
Bạn cùng phòng đang thu dọn hành lí, thấy hắn đi vào liền chào hỏi, càng nói càng vòng vo đẩy chủ đề nói chuyện lên người Triệu Sở Chu.
"Alpha đẹp trai mới nãy đưa cậu tới là ai vậy? Anh trai cậu à? Ê mà, ảnh có đối tượng chưa vậy, em gái tôi vừa rồi có nhờ tôi giúp em ấy hỏi thăm một chút."
Anh ta vừa nói vừa nháy mắt tỏ ý "cậu hiểu chứ" với Tô Ngọc Kiệu.
Tô Ngọc Kiệu vốn đang hưng phấn, tâm trạng như hoa mùa xuân đột nhiên trùng xuống đến mức thấp nhất, hắn không biết hắn phải kết luận mình và Triệu Sở Chu là quan hệ gì. Trầm mặc một lát, hắn lộ ra nụ cười yếu ớt: "Không phải anh trai, anh ấy đã có đối tượng rồi."
Mặc kệ ánh mắt nghi ngờ của bạn cùng phòng, Tô Ngọc Kiệu đi thẳng vào nhà vệ sinh, khóa mình ở bên trong, hoàn toàn không ý thức được mình vừa cắt phăng vận đào hoa của Triệu Sở Chu.
Trên màn hình di động đang sáng là hộp thoại với Triệu Sở Chu. Hắn bấm vào hình đại diện của anh, xóa đi ghi chú đã đặt cho anh. Sau khi nhìn khung nhập trắng trơn hồi lâu, hắn đành mở hộp emoji lên, click vào một nhãn dán hình sao băng có đuôi.
......
Ngày báo danh thứ hai trong đợt quân huấn bắt đầu, Tô Ngọc Kiệu mặc một thân quân phục ngay ngắn, đứng ở trong sân thể dục phơi nắng.
Nhiệt độ giữa ngày và đêm ở thành Bắc
[*] chênh nhau lớn, giữa trưa nóng rực đến đổ mồ hôi, nhưng ba giờ chiều đã gió giật từng cơn, thổi đến rét run cột sống.
[*] Bắc Kinh? Bọn họ bị tan muộn hơn hội sinh viên năm hai năm ba, mỗi lần nhìn thấy các tiền bối cầm hộp cơm đi ra, trong đầu bọn họ đều nghĩ "Hôm này căn tin còn cái gì để ăn đây."
Có lẽ cũng một phần là do giới tính, quân doanh của Alpha luôn bị bắt ở lại sau cùng. Mỗi khi huấn luyện viên hô giải tán, mọi người như là nghe được tiếng trời, hưng phấn đến mức nước mắt cũng rơi.
Tô Ngọc Kiệu đứng một ngày, hiện giờ hắn mệt đến mức không nói nổi. Bạn cũng phòng hắn hôm nay bị phạt chống đẩy 800 lần, bây giờ anh ta như bị liệt nửa người, yếu ớt hỏi hắn: "Đi ăn cơm không?"
Lúc huấn luyện không được mang theo điện thoại di động, hiện giờ mới lấy được di động ra, hắn liền nhìn thấy ba cuộc gọi nhỡ từ Triệu Sở Chu gọi tới.
Khóe miệng không tự giác nhếch lên, Tô Ngọc Kiệu từ chối lời mời ăn cơm của bạn cùng phòng, vỗ vỗ vai anh ta: "Tôi... Có người nhà đến tìm, lần sau tôi mời cậu ăn."
Nói xong hắn liền chạy như bay về chỗ để xe đạp, lấy một cái rồi lao thẳng ra phía cổng.
Khuôn viên trường vào mùa thu đều tràn ngập sắc thu, Tô Ngọc Kiệu đạp xe dọc theo tán cây, cho đến khi đi tới cửa, Triệu Sở Chu có vẻ cũng nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn, chậm rãi thở ra một hơi khói.
Cách nhau quá xa, mắt anh cũng bị làn khói làm cho tầm nhìn nhòe đi, mơ hồ một mảnh, trong ánh chiều chạng vạng chỉ còn nhìn thấy tàn thuốc.
Tim Tô Ngọc Kiệu đột nhiên đập thật nhanh, lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi. Hắn chậm rãi tiến lên, đi đến bên cạnh Triệu Sở Chu, chưa kịp mở miệng đã ngửi thấy mùi hương trên người Alpha lớn tuổi.
Là mùi của Marlboro
[*] hòa với mùi pheromone của Triệu Sở Chu, trộn lẫn với nhau tạo thành một Triệu Sở Chu.
[*] Một loại thuốc lá. Tư thế hút thuốc của anh rất gợi cảm, anh hơi nghiêng đầu, sợ mùi khói ám lên người Tô Ngọc Kiệu. Anh dập tắt điếu thuốc mới hút được một nửa rồi quay đầu lại lộ ra ánh mắt trong veo: "Buổi tối còn phải tập sao?"
Dáng vẻ Tô Ngọc Kiệu trong bộ quân phục rất cao, lúc rời khỏi nhà hắn còn cố ý đi cắt tóc, lộ ra ánh mắt nghiêm túc, thắt lưng bên hông cũng siết chặt eo, tạo nên một thanh niên có sức sống thanh xuân.
Hắn bây giờ còn cao hơn anh một ít, ánh mắt ôn hòa hiền hậu. Triệu Sở Chu lúc trước không hiểu tại sao hắn có thể phân hóa thành một Alpha, nhưng giờ cũng dần dần hiểu được một ít.
Hắn chất phác mạnh mẽ, trái tim hiền lành, chính là dáng vẻ đẹp nhất của một Alpha.