Giọng điệu của Tô Ngọc Kiệu nhũn ra như nước, Triệu Sở Chu đã sớm thành quen.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi trên người Tô Ngọc Kiệu có một viết thương dài hơn 1cm, hắn sẽ mang khuôn mặt bánh bao của mình ra, ánh mắt sáng ngời nhìn Triệu Sở Chu: "Đau quá anh ơi, huhu."
Hiện tại cũng không khác nhau là bao, chẳng qua nội dung yêu cầu đã chuyển từ "anh ơi thổi thổi" thành "anh ơi giúp em".
Mà cái "giúp" này cũng thật ý vị sâu xa, giúp hắn làm gì chứ? Tiêm thuốc ức chế, hay dùng biện pháp khác để giảm đau?
Triệu Sở Chu nhìn hắn ba giây đồng hồ rồi mới mở bao ống thuốc ức chế ra: "Đưa tay đây."
Tô Ngọc Kiệu ngoan ngoãn cởϊ áσ khoác để lộ cánh tay. Triệu Sở Chu nhướn mày nhìn nửa cánh tay lộ ra ngoài, dù có là bộ dạng xinh đẹp anh cũng không chút lưu tình, tiêm thuốc thẳng xuống, khiến Tô Ngọc Kiệu bị tiêm đến tỉnh táo.
Giờ hắn đã tỉnh đến không thể tỉnh táo hơn. Tô Ngọc Kiệu bụm lại cánh tay bị đau, đôi mắt ngấn nước, giống hệt cảnh Dung ma ma làm nhục Hạ Tử Vi, giây tiếp theo sẽ ghé bên tai Triệu Sở Chu nói một câu: "Hoàng hậu nương nương, để thập nhị a ca tích chút âm đức đi ạ."
Kìm lại tính trẻ con, Tô Ngọc Kiệu bây giờ đã là một Alpha trưởng thành đẹp trai ngang tàng, sau một thời gian, khi có nét quyến rũ của nam nhân thành thục chín chắn, không biết là sẽ mê hoặc bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ của các cô gái.
Nhưng lúc này hắn đang ngồi trên sô pha nhà Triệu Sở Chu liều mạng khịt mũi, lại thừa dịp Triệu Sở Chu không để ý mà gạt đi nước mắt, cả khuôn mặt cũng nhăn đến đáng thương. Triệu Sở Chu cầm ống thuốc ức chế rỗng tuếch, đột nhiên hoang mang chất vấn bản thân.
Trên thế giới này thật sự có Alpha không có tính hiếu chiến sao? Hắn cả đời này sẽ không giống loài sói đi săn mồi, cứ giữ cái đức hạnh này mãi sao?
Tô Ngọc Kiệu ngồi xì mũi cả buổi, dư quang một mực nhìn chằm chằm Triệu Sở Chu, bản thân hắn cũng không tự nhìn xem bản thân, nhịn không được hít mũi thật mạnh, kết quả phát ra tiếng như nổ vũ trụ, hắn xém chút hít đến thiếu oxi.
Lúc này Triệu Sở Chu mới định thần lại, chậm rãi tiến tới, vươn tay lau nước mắt trên khóe mắt của Tô Ngọc Kiệu: "Đừng khóc."
Kì phát tình khiến người ta liều hơn, Tô Ngọc Kiệu lấy lại sức lực như lần say rượu hôm trước, vươn tay ôm lấy eo Triệu Sở Chu.
Thắt lưng vừa tinh tế lại cứng rắn, phía dưới là da thịt mềm mại. Lần trước Tô Ngọc Kiệu sờ vào là trong trạng thái không tỉnh táo, hiện tại đây là lần đầu tiên thanh tỉnh chạm vào, hắn chỉ cảm thấy bàn tay này không còn thuộc về mình nữa.
Đó là lần đầu tiên Alpha trẻ tuổi chạm vào tìиɧ ɖu͙© nhạy cảm, tim gan hắn như nhũn lại, bản thân không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt.
Định nghĩa của mọi người về mĩ nhân là đều phải nhẹ nhàng mềm mại, Triệu Sở Chu so với tiêu chuẩn của người đời hoàn toàn trái ngược. Đôi mắt tuy đẹp nhưng môi lại mỏng, bên ngoài là bộ dáng lạnh lùng, không có nửa điểm thâm tình, thế nhưng Tô Ngọc Kiệu chính là bị anh mê hoặc.
Hắn thậm chí rất muốn tự hỏi mình, tại sao trước kia chưa từng phát hiện Triệu Sở Chu đẹp trai như vậy?
Không đợi hắn lấy lại tinh thần, Triệu Sở Chu sờ sờ đầu hắn: "Ở bên Alpha không phải là không thể."
Tô Ngọc Kiệu suýt chút nữa tưởng mình bị sét đánh. Hắn vừa định nhảy dựng lên ôm lấy Triệu Sở Chu, liền thấy anh vẻ mặt cô đơn lùi lại vài bước.
"Chỉ là... sẽ không có Alpha nào sẽ thích một Alpha như anh cả đời." Triệu Sở Chu rũ mắt, lông mi run rẩy, giống như bươm bướm gãy cánh, run rẩy trong gió thu: "Anh là một người khó ưa, từ nhỏ đã như vậy, những người trong sân cũng nói như thế, ba anh còn là một kẻ gϊếŧ người."
"Không phải!"
Tô Ngọc Kiệu đỡ lấy vai anh, nhìn chằm chằm: "Không phải thế, anh tốt hơn tất cả những người khác, anh không thể tự nói bản thân mình như vậy!"
Triệu Sở Chu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó nhanh chóng hạ mắt, giống như một lời mời thầm lặng. Anh nhẹ cúi đầu, cọ cọ trên vai Tô Ngọc Kiệu một chút rồi rời khỏi vòng ôm của hắn: "Cảm ơn em."
Xúc cảm trên vai vẫn còn rõ ràng, mũi Tô Ngọc Kiệu nóng lên. Hắn sợ bản thân mất mặt liền úp úp mở mở che mũi rồi tiếp tục trấn an Triệu Sở Chu. Triệu Sở Chu cũng thực kiên nhẫn để hắn múc cho mình một bát canh gà, lúc hắn quay đầu đi, anh mặt không biến sắc khẽ nhếch môi.
Muốn khiến cho một người đầy nghĩa khí mắc câu, bạn phải để lộ hết mọi điểm yếu của mình, khiến người đó đau lòng, khiến người đó thương tiếc. Đặc biết là với Tô Ngọc Kiệu.
Muốn cho hắn hiểu, rằng người anh này không phải là cái gì cũng làm được, cũng sẽ bị tổn thương, cần hắn bảo vệ và che chở.
Bước đầu tiên.
Lời tác giả: Đại mỹ nhân hệ lãnh cảm tâm cơ, Triệu Sở Chu. Anh trai đẹp trai quá ò~