“Chúng ta đã đánh bao lâu rồi, mấy đứa nhóc đội bên kia còn tưởng rằng chúng ta sợ chúng.”
Cố Lâm cười nói: “Lần sau chúng ta lại tái đấu.”
“Đám nhóc con ngu ngốc đó, xem lần sau ta có xử đẹp các ngươi không.”
Lý Thanh Vũ từ phòng tắm đi ra.
Từ Uý Nhiên nhìn thấy cậu, lập tức chuyển sang chế độ trêu chọc: “Ôi trời, anh em chúng ta sao thể so sánh với vợ của lão Trình được, xem xem Trình Dã đã lo lắng như thế nào này, tới mức hùng hục vội vàng chạy về đây. Tiểu Vũ à, cậu đúng là có một người chồng đáng tin cậy đấy.”
Trình Dã lấy gối đánh vào cậu ta: “Nói hươu nói vượn.”
Cậu lại gần Lý Thanh Vũ: “Cậu không sao chứ, tôi nhìn thấy sắc mặt cậu không được tốt.”
Thuốc ức chế có tác dụng, các triệu chứng vừa rồi lắng xuống không ít. Trình Dã vừa mới chơi bóng rổ về, cậu ta không cố ý phát tán pheromone, chỉ là do mồ hôi trên người toát ra mùi bưởi xanh thoang thoảng, khiến Lý Thanh Vũ có cảm giác bài xích.
Hiện tại cậu đã biết, tất cả những điều này là do pheromone của cậu và Trình Duy có độ xứng đôi cao, hai người chính là cộng sinh của nhau, vì vậy họ sẽ có hiện tượng bài xích và cảm thấy khó chịu với pheromone của người khác.
Cậu bình tĩnh lùi lại một bước, ngồi trên ghế: “Không sao đâu.”
Trình Dã đang định đưa tay ôm lấy Lý Thanh Vũ, cậu liền né người ra xa, khẽ cau mày.
Mối quan hệ bạn bè giữa Trình Dã và Lý Thanh Vũ rất tốt, cậu ta cũng nhận thấy rằng kể từ sau bữa tiệc nọ, không chỉ có anh trai cậu, mà cả Lý Thanh Vũ cũng có vấn đề. Cậu ta liếc nhìn da dẻ hồng hào của Lý Thanh Vũ, nếu đến gần, cậu ta dường như có thể cảm nhận được hơi nóng phả ra. Dưới mắt Lý Thanh Vũ còn có quầng thâm rõ ràng, chứng tỏ dạo này Lý Thanh Vũ ngủ không ngon giấc.
Trình Dã từ trong đầu hiện lên một tia nghi hoặc kỳ lạ: “Ngày đó cậu thật sự không lên tầng sao?”
Triệu chứng “cộng sinh” khiến cậu cực kỳ nhạy cảm, trong nháy mắt gần như có thể đoán được đối phương muốn hỏi điều gì. Lý Thanh Vũ vô cớ tức giận, nhưng cậu vẫn nhịn xuống ý định nổi giận, cố gắng kiềm chế: “Không có, hôm đó tâm trạng tôi không được tốt cho lắm, nên tôi về nhà trước.”
Cậu rũ mắt xuống để che giấu cảm xúc của mình: “Hơn nữa, tôi chỉ là một beta.”
Đối tác “cộng sinh" của Trình Duy chắc chắn là một omega. Trình Dã nghe xong, lông mày liền giãn ra: “Cậu sẽ tham gia cuộc thi à? Nếu áp lực lớn cũng đừng quá lo lắng. Tôi sẽ hỗ trợ cậu trong mọi việc.”
“Tiểu Vũ cậu là người có thể làm được, nhưng sao lại sợ không thể tham gia cuộc thi cấp quốc gia.”
Lý Thanh Vũ nói: “ Cuộc thi này có liên quan gì đến danh sách tuyển chọn quốc gia, tôi muốn giành huy chương vàng trước khi tốt nghiệp, để thuận tiện hơn khi tôi xin vào trường sau này.”
Phòng 401 của họ là ký túc xá chung có sáu giường, năm người. Trình Dã và Cố Lâm đều là alpha, Từ Uý Nhiên và Thi Nghiên Bình là beta. Trước đó Lý Thanh Vũ cũng là beta.
Lý Thanh Vũ học khoa mỹ thuật, Trình Dã khoa công nghệ vi sinh vật học, Từ Uý Nhiên và Cố Lâm khoa công trình thổ mộc, còn Thi Nghiên Bình học công trình thuỷ lợi. Đại học A mặc dù là trường đại học hàng đầu trong nước, nhưng khoa nghệ thuật của trường không nổi bật, lý do Lý Thanh Vũ nộp đơn vào trường đại học A năm đó là vì Trình Dã muốn theo học tại đây, và trường đại học A là trường chuyên ngành đào tạo của khoa công nghệ vi sinh học.
Nhưng ai rồi cũng dần lớn lên, sau khi vào đại học, Trình Dã bắt đầu có bạn gái, Lý Thanh Vũ cũng biết rằng cậu không thể mãi mãi ở bên cạnh Trình Dã. Thầy giáo cũ của cậu cho rằng với tài năng nghệ thuật của cậu mà vào trường này thì quả thật đáng tiếc, nếu theo học trường chuyên thì chắc chắn sẽ tốt hơn. Vì cân nhắc cho tương lai, Lý Thanh Vũ dự định theo đuổi việc học cao hơn sau khi tốt nghiệp đại học. Và chiếc huy chương vàng quốc gia chính là bước đệm tốt nhất.
Gần đây có thông báo danh sách những thí sinh đã vượt qua cuộc tuyển chọn thành phố, đang ráo riết chuẩn bị cho cuộc thi cấp quốc gia, và Lý Thanh Vũ là một trong số đó. Chính vì điều này mà cậu có lý do chính đáng cho triệu chứng mất ngủ và thần sắc mệt mỏi do căng thẳng quá mức. Sợ Trình Dã tiếp tục hỏi, lại càng tiến lại gần, Lý Thanh Vũ nhăn mũi giả bộ ghét bỏ nói: “Cậu vừa chơi bóng rổ xong, hôi chết đi được.”
Từ Uý Nhiên quái gở nói: “Có nghe thấy chưa, vợ cậu chán ghét cái thây thúi hoắc của cậu đấy, còn không mau tắm rửa thay đồ đi.”
Trình Dã cười hắc hắc hai tiếng: “Được rồi, tôi đi tắm trước, không lại ám chết tiểu Vũ của chúng ta.”
Sau khi tắm xong đi ra, Trình Dã thấy Lý Thanh Vũ đang đờ người ra nhìn chăm chăm vào tờ giấy trắng, biết cậu chắc đang suy nghĩ điều gì nên cũng không đi qua làm phiền cậu nữa. Trong ký túc xá rất yên tĩnh, ngay cả Từ Uý Nhiên đang chơi game cũng đeo tai nghe. Mười hai giờ đêm, mọi người lên giường đi ngủ, chỉ còn đèn bên Lý Thanh Vũ còn sáng.
.
Tòa nhà công nghệ Huayan.
Toàn bộ công ty trên dưới đều hoảng loạn và sợ hãi trong lòng. Hiện tại mọi người trong công ty từ trên xuống dưới càng chú ý đến cảm xúc của tổng giám đốc hơn là các dự án.
Kể từ sau bữa tiệc đến nay, Trình Duy đều không có một đêm ngon giấc, vì thiếu ngủ suốt một tháng khiến tinh thần của anh luôn căng thẳng, tính tình càng ngày càng cáu gắt.
Người quản lý dự án bước ra khóc lóc với tập giấy tờ kế hoạch trên tay.
“Mẹ kiếp, chủ tịch đáng sợ quá, lão Lý bị mắng đến chảy cả nước mắt.”
“Buổi chiều tôi còn phải đi báo cáo công việc, cứu mạng!”
“Cầu chúa phù hộ cho anh, Amen.”
“Huhuhu, hãy trả lại tổng tài ôn nhu anh tuấn lại cho chúng ta! Van xin omega kia hãy mau mau xuất hiện đi. Chúng ta đã làm việc ngoài giờ cả tuần nay rồi, tôi không thể tiếp tục chịu đựng được nữa.”
Sở Quang tới đúng lúc tình cờ nhìn thấy người quản lý dự án gần bốn mươi tuổi đang khóc lóc đi ra ngoài. Trong lời nói có chút hả hê: “Haha, bây giờ cậu cũng không thèm giả vờ luôn, tính khí mất bình tĩnh như vậy, có biết thế giới ngoài kia đang bàn tán gì về cậu không?”
“Mất bao lâu để xây dựng hình tượng chứ, đừng nên đặt mình vào thế xấu.”
Trong văn phòng được bày trí tối giản, nội thất nhìn đơn giản mà sang trọng. Trình Duy dựa vào chiếc ghế xoay bọc da, đưa lưng về phía cửa, chỉ lộ ra nửa vai. Giọng nói của anh cực kỳ dễ chịu, nhưng tràn ngập sự mệt mỏi, khàn khàn khó tả: “Ai quan tâm bọn họ nói gì, nếu muốn có thể từ chức cũng không sao.”
“Cậu tới đây làm gì? Dự án thu mua WS đã thương lượng tốt rồi?”
Sở Quảng kéo ghế ngồi xuống: “Hôm trước Từ Thạch Nham có mời tôi ăn tối, anh ta muốn cầu xin lòng thương xót, nói là nể tình bạn học cùng lớp đại học, hi vọng cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho họ một mạng.”
“Gửi bản kế hoạch cho tôi trước thứ sáu này, tôi sẽ xem xét.”
Sở Quảng đã quen với thái độ giải quyết vấn đề của Trình Duy, là người lãnh đạo của một công ty, điều đó khiến mọi người cảm thấy an toàn, thế nhưng đối với một người bình thường, anh ta có vẻ quá lạnh lùng và tàn nhẫn. Hơn nữa người này diễn xuất quá giỏi, tính cách hiền lành được tung hô khắp nơi, nhưng những ai thực sự đã tiếp xúc mới biết người này chẳng khác nào một con cáo già đầy ác ý. Cách làm việc đầy kiên quyết, thủ đoạn tàn nhẫn, tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho tới khi đạt được mục đích của mình, anh ta không dễ dãi như vẻ bề ngoài. Giới kinh doanh giống như một chiến trường, không ai có thể sống sót dưới tay Trình Duy, kể cả cha ruột của anh ta.
Nghĩ đến dáng vẻ thê lương của Từ Thạch Nham, Sở Quảng vẫn có chút không đành lòng: “Tôi nghĩ không cần phải tàn nhẫn như vậy, dù sao chúng ta cũng đều là bạn cùng lớp …”
Âm thanh đột nhiên dừng lại.
Trình Duy quay người lại, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, cặp kính gọng vàng phản chiếu ánh sáng từ chiếc đèn trên trần nhà, dưới ánh sáng mờ ảo, ngũ quan đẹp đến mức có chút siêu thực. Bộ âu phục, cà vạt, áo sơ mi đen và cả đồng hồ trên tay. Tất cả đều thể hiện gu thẩm mỹ tao nhã cũng như địa vị của anh ta. Nhưng hiện tại, do thiếu ngủ lâu ngày nên mí mắt dưới lộ rõ quầng thâm, trông xanh xao hốc hác vô cùng.
Sở Quảng bị bộ dạng sinh khí bị hút khô của anh dọa sợ: “Đã mấy ngày cậu không ngủ rồi?”
“Sáng nay có chợp mắt một chút.”
“Cứ để tiếp tục như thế này sao?”
“Vậy thì có thể làm được gì?”
“Chúng ta phải tìm được người.”
Trình Duy cười khểnh: “Nếu hắn muốn thì đã xuất hiện từ lâu rồi.”
Tình một đêm cũng không quá phiền phức đối với Trình Duy, cho đến khi cơ thể anh bắt đầu xuất hiện các triệu chứng. Trước đây anh ta chỉ bị suy nhược thần kinh theo chu kỳ, nhưng gần đây trình trạng này chuyển từ bùng phát gián đoạn sang liên tục. Đôi khi còn xuất hiện hiện tượng toả nhiệt từ bên trong. Mãi tới lúc này Trình Duy mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc —- anh đã gặp tin tức tố có độ xứng đôi phù hợp với pheromone của mình. Anh ta vẫn luôn biết mình mắc chứng rối loạn pheromone, nhưng anh thật sự không ngờ tới bản thân là một “cộng sinh" ẩn.
Sở Quảng thực sự rất ngạc nhiên, có một alpha chất lượng cao như Trình Duy không ai có thể sánh bằng, lại có một omega xách quần chạy trốn như vậy. Ban đầu Sở Quảng cho rằng đây là thủ đoạn làm bộ làm tịch của đối phương, bằng không sao có thể phục kích ở trong phòng của Trình Duy, khiến anh động dục.
Nhưng lại càng không ngờ tới, hơn một tháng sau, người đó vẫn không xuất hiện.
“Người kia có năng lực như thế nào? Có thể khiến cậu mất khống chế sao?”
Sở Quảng biết rõ sức chịu đựng của Trình Duy, bọn họ là thương nhân, tiếp xúc với nhiều loại người. Có rất nhiều người cố gắng hết sức để được nhét vào, và hầu hết alpha sẽ xảy ra kỳ động dục khi đối mặt với các omega đang trong kỳ phát tình. Sở Quảng từng bị lừa nhiều lần, điều mà anh cho rằng là do bản chất của alpha.
Mãi cho tới một lần, anh nhìn thấy Trình Duy bình tĩnh bước ra khỏi căn phòng tràn ngập pheromone của omega trong kỳ kí©ɧ ŧìиɧ như một người bình thường, mùi pheromone nồng nặc khi đó ùa ra khiến anh gần như không kiếm chế được cơn đau đầu, cộng thêm cả những âm thanh đầy dụ dỗ kia, theo nghĩa đen mà nói như thể muốn đòi mạng.
Nhưng thật không ngờ Trình Duy cứ như vậy đi ra! Gương mặt vô cùng bình tĩnh. Sở Quảng từng nghi ngờ liệu người trước mặt là alpha giả không. Mãi đến tận khi Trình Duy nở nụ cười giễu cợt: “Cậu ngay cả du͙© vọиɠ của mình cũng không kiềm chế được, chẳng khác gì loài cầm thú.”
Sở Quảng: Mẹ kiếp, ngươi dám sỉ nhục ta.
Ngạo mạn đến mức muốn ăn đòn, vừa nhìn chính là alpha.
Quả thực Trình Duy thật lợi hại.
Trình lão gia chỉ có hai người con trai, gia đình theo đuổi một nền giáo dục nhẹ nhàng cho em trai Trình Dã, cậu em có thể làm bất cứ điều gì mình thích, học bất cứ thứ gì mà mình muốn. Không giống như Trình Dã, từ nhỏ Trình Duy được nuôi dưỡng như một người thừa kế, nhận sự giáo dục ưu tú cực kỳ nghiêm ngặt, kiểm soát pheromone của bản thân cũng là một trong những khoá học.
Trước khi gặp omega đêm đó, anh chưa bao giờ mất kiểm soát. Trình Duy cẩn thận nhớ lại cảnh tượng đêm đó, vốn dĩ anh đã uống một ít rượu, nhưng trong những lần va chạm kịch liệt đó, nếu quy tất cả sự mất kiểm soát này là do rượu thì thực sự quá không khách quan. Đầu lưỡi chạm vào cằm, như nếm được một chút vị ngọt.
Vị kem ngọt.
Trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một bóng người. Thiếu niên gầy gò đứng trước mặt anh, trên tay cầm miếng bánh đang ăn còn một nửa, bởi vì một động tác của anh, mà chủ động nghiêng lại cho anh xoa đầu. Ai lại không thích hương vị thơm ngọt này đây?
“Bánh gato."
Sở Quảng đợi nửa ngày, để chờ nghe được hai chữ ngớ ngẩn như vậy, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi: “Lúc này là lúc nào mà cậu còn muốn ăn bánh gato, tôi nghĩ cậu thực sự mất trí rồi.”
Sở Quảng vung vung tay: “Thôi thôi, mua cho cậu.”
Anh gọi điện thoại, dặn dò trợ lý mua bánh gato rồi mang lên.
Sau đó quay đầu lại, nói: “Quay lại chính sự, quả thực cộng sinh là tương hỗ lẫn nhau, cậu không dễ chịu, như vậy người kia cũng không tốt hơn chút nào. Trước đây có một loại thuốc tung ra thị trường để giảm bớt triệu chứng ban đầu của cộng sinh, nhưng hiện tại nó chỉ được tìm thấy ở chợ đen. Cho nên, người kia có thể chịu đựng được đến bây giờ, có thể là do đã uống thuốc này. Mấy ngày tới tôi sẽ cử người theo dõi ở bệnh viện và chợ đen xem có thể tìm thấy người đó không.”