Chương 4: Kiềm chế

Tiếng ly rượu bị đập vỡ lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Lodz và Santer nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, hai tay đang đặt trên người cô bạn gái chợt cứng đờ, cả người bị dọa sợ hóa thành hai bức tượng đá: “...”

Bọn họ bị hoa mắt sao?

Vừa rồi đại sảnh vẫn còn ồn ào náo nhiệt mà trong nháy mắt đã yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của mọi người.

Sự xuất hiện của Carlos trong lễ trưởng thành của Kỷ Lăng tuy ngoài ý muốn nhưng mọi người vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng hôm nay anh ta xuất hiện ở chốn ăn chơi dung tục chỉ có đám cậu ấm con nhà giàu mới tới này thì... thực sự khiến họ không thể hiểu nổi, thật sự quá mức xa lạ.

Kỷ Lăng không thể hiểu nổi, đôi mắt mờ mịt trợn trừng, không dám tin nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện này.

Cậu thật sự không thể lừa gạt mình rằng đây chỉ một cuộc gặp gỡ tình cờ.

Động tác của Carlos rất tao nhã, anh ta sửa sang lại ống tay áo, ánh mắt rũ xuống, liếc nhìn Niếp Thiên Tề với tư thái đứng từ trên cao nhìn xuống. Đôi môi mỏng nhếch lên phát ra tiếng nói trầm thấp: “Còn không đi à, hay phải chờ tôi mời cậu rời đi?”

Rõ ràng chỉ là giọng điệu bình thản, có vẻ rất ôn hòa, nhưng Niếp Thiên Tề lại cảm thấy cả người đều ớn lạnh, lạnh đến tận trong tim. Ngay sau đó anh ta liền lụi cụi bò dậy, đứng lên cạnh Kỷ Lăng, nói bằng giọng run rẩy: “Tôi, tôi đi luôn đây!”

Nói xong cũng không quay đầu lại liền xông ra ngoài, bước chân lảo đảo, thậm chí không dám nói thêm một câu xin tha.

Chỉ để lại cho Kỷ Lăng một bóng lưng hốt hoảng...

Kỷ Lăng: “...”

Carlos nhìn Niếp Thiên Tề rời đi, sau đó thu hồi ánh mắt liếc nhìn xung quanh, lông mày hơi nhếch lên.

Thật ra Kỷ Lăng vừa ra khỏi cửa thì anh ta đã biết tin. Thiếu niên đẹp đẽ, mê người như vậy không biết sẽ có bao nhiêu người thèm muốn. Mà lối sinh hoạt cá nhân hỗn loạn của đám quý tộc lại càng làm anh ta lo lắng hơn, lo lắng cậu sẽ bị những người khác nhúng chàm... Sau khi suy nghĩ anh ta vẫn quyết định tự mình đến đây một chuyến.

Không ngờ quả nhiên đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thằng nhóc nhà họ Niếp đúng là gan to bằng trời, dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy với cậu thiếu niên của anh ta, có phải chán sống rồi không?

Kiếp trước anh ta lơ là không để ý tới, không biết lúc này cậu có bị người ta làm nhục, chiếm lấy không?

Nghĩ tới đây, cơn giận trong lòng Carlos lại dâng trào cuồn cuộn. Nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ khϊếp sợ ngơ ngác của Kỷ Lăng, đột nhiên anh ta lại ý thức được nét mặt của mình có lẽ đã hù sợ cậu, nên vội vàng che đi sự lạnh lùng trong ánh mắt.

Anh ta dừng lại một lát, sau đó chậm rãi nở một nụ cười cưng chiều dịu dàng, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt sợi tóc mềm mại trước trán Kỷ Lăng, nói giọng trêu đùa: “Sao nào? Nhìn thấy tôi bất ngờ vậy sao?”

Kỷ Lăng: “...” Không chỉ là bất ngờ đâu, mà tôi còn sợ lắm đây này! Anh cười làm tôi sợ lắm…

Về phần đám người Lodz, lúc này họ chỉ dám đứng ở bên cạnh lạnh run cầm cập, cố gắng giảm thiểu hết mức cảm giác tồn tại của mình.

Bọn họ đến đây để tìm niềm vui, nhưng bây giờ lại cảm thấy hối hận vô cùng. Không biết mình gặp phải cái vận xui gì mà chỉ đi quán bar uống rượu thôi cũng có thể gặp được vị này. Ở gần vị nhân vật lớn này còn áp lực hơn ở cùng ba mình, dù sao đại công tước Carlos cũng đáng sợ hơn ba bọn họ nhiều…

Trong toàn bộ Đế quốc này, có người nào không biết đại công tước Carlos là sự tồn tại tuyệt đối không thể đắc tội chứ? Ẩn bên dưới vẻ ngoài tao nhã của anh ta chính là sự lạnh lùng khủng bố khiến vô số người phải run sợ…

Kỷ Lăng trầm mặc một hồi nhưng vẫn phải kiên trì nói: “Chú đến đây là có việc gì sao ạ?”

Thần sắc Carlos ôn hòa nhìn cậu, nói: “Đã muộn rồi nên tôi tới đón cậu về nhà.”

Giọng điệu của anh ta rất bình thản, giống như vẫn luôn hành xử như vậy khi ở cùng Kỷ Lăng, không hề hay biết lời nói của mình khiến người ta kinh sợ đến thế nào.

Kỷ Lăng: “!”

Chúng ta thân nhau lắm à? Tôi gọi anh một tiếng chú mà anh thật sự coi mình thành chú của tôi rồi sao?

Như vậy gọi là khách sáo, anh có hiểu không?

Carlos vừa nói ra lời này, ánh mắt mọi người nhìn Kỷ Lăng liền lập tức thay đổi, vừa cực kỳ hâm mộ nhưng cũng vô cùng phức tạp. Không ngờ Kỷ Lăng lại được Đại Công tước Carlos sủng ái như vậy.

Bây giờ xem ra... quan hệ của Carlos với nhà họ Kỷ có vẻ khá sâu sắc. Hơn nữa Carlos còn tự mình đến đây đón Kỷ Lăng về nhà, cưng chiều thế này dù có là con cháu trong nhà cũng không được đối xử như vậy.

Suy nghĩ của mọi người không ngừng thay đổi, xem ra sau này càng phải đối xử cẩn thận với Kỷ Lăng hơn nữa, nhất định không được đi vào vết xe đổ của Niếp Thiên Tề.

Sau cơn khϊếp sợ, Kỷ Lăng cũng đã lấy lại tinh thần. Ban đầu cậu còn cho là Carlos bị điên rồi, nhưng rất nhanh sau đó đã lập tức ý thức được, có lẽ đây là âm mưu của Carlos!

Đầu tiên, anh ta sẽ giả vờ rất thân thiết với cậu, sau đó lấy lòng cậu trước mặt mọi người. Mục đích là để mọi người hiểu lầm nhà họ Kỷ và anh ta cùng một phe, biến chuyện này thành sự thật, khiến cậu hết đường chối cãi... Chiêu này thật sự quá âm hiểm, quá hèn hạ!

Nhưng đây là chuyện mà anh ta hoàn toàn có thể làm được.

Tốt thôi...

Không phải anh muốn giả bộ bề trên hòa ái dễ gần sao? Tôi cũng muốn nhìn xem anh có thể giả bộ tới khi nào. Đừng cho rằng tôi không biết, anh coi thường nhất loại cậu ấm ăn không ngồi rồi như tôi.

Vốn dĩ Kỷ Lăng đang định về nhà, nhưng bỗng nhiên lại đảo mắt, từ chối rất tùy hứng: “Nhưng tôi còn chưa muốn về mà.”

Mọi người hít sâu một hơi, còn có người dám từ chối Carlos sao!

Tay Lodz không khỏi run lên. Tuy cậu ta đã quen với tính cách tùy hứng của Kỷ Lăng, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên cậu ta cảm thấy lo lắng thay cho tính cách này của cậu ấy. Người anh em à, trước khi từ chối cậu có thể nhìn xem đối tượng là ai không...

Kỷ Lăng lại hoàn toàn không tiếp nhận được sóng não của Lodz.

Cậu nói xong liền nhìn Carlos, chờ anh ta lộ ra vẻ mặt không hài lòng phẩy tay bỏ đi. Kết quả, chờ cả buổi cũng không thấy Carlos có biểu hiện gì không vui, mà chỉ bất đắc dĩ thở dài: “Cậu ấy à...”

Sau đó giơ tay sờ lên đầu Kỷ Lăng như đang sờ vào một con vật nhỏ đáng yêu, động tác rất tự nhiên, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, cười nói: “Vậy thì tôi sẽ ở lại với cậu.”

Kỷ Lăng: “?”

Lodz, Santer: “!”

Sao anh ta không hành động theo lẽ thường vậy?

Kỷ Lăng ngây ngẩn, thấy Carlos quả thật có ý định ở lại cùng cậu thì trong lòng không khỏi run rẩy, chuyện này là như thế nào?

Nhưng cứ từ bỏ như vậy sao? Vậy thì không được!

Carlos như vậy lại khiến cho Kỷ Lăng càng bị áp chế càng muốn bùng nổ, muốn xé rách cái mặt nạ dối trá của Carlos. Cậu tỏ vẻ mất hứng làm cao: “Nhưng chú ở đây mọi người đều không thoải mái. Tôi ngồi một lát rồi sẽ tự đi về cũng được mà… Hơn nữa, tại sao chú phải dọa cho Niếp Thiên Tề chạy mất, anh ta là bạn tốt của tôi! Vừa rồi chú quá đáng lắm rồi đấy.”

Vừa nói xong đã thấy đôi mắt từ đầu đến cuối đều dịu dàng của Carlos đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm mạnh xuống.

Kỷ Lăng bị dọa sợ nhảy dựng, nhưng đã nhanh chóng ngẩng đầu lên, quật cường nhìn vào mắt Carlos.

Hừ, tôi còn tưởng anh có thể giả bộ được nữa cơ, nhanh như vậy mà đã không nhịn được rồi!

Đôi môi mỏng của Carlos nhếch lên, cơn tức giận khó khăn lắm mới kìm nén được giờ lại chuẩn bị dâng trào. Nếu vừa rồi anh ta không kịp ngăn cản Niếp Thiên Tề thì sau đó sẽ xảy ra chuyện gì cậu ấy có biết không? Vậy mà bây giờ cậu lại trách cứ tôi không nên đuổi cậu ta đi. Cho nên… dù có thật sự xảy ra chuyện gì thì cậu cũng không để ý có phải không?

Anh ta khẽ cụp mắt xuống nhìn gương mặt cậu thiếu niên, giống y như trong trí nhớ của anh ta, sinh động, hồn nhiên, ngây thơ…

Đã rất lâu rồi anh ta không được nhìn thấy dáng vẻ túy hứng quang minh chính đại như thế này của cậu. Trong đáy lòng Carlos như được thứ mềm mại gì đó lấp đầy, đáy mắt hiện lên vẻ hoài niệm.

Không, Kỷ Lăng không biết gì cả, chỉ vì cậu không biết nên đề phòng người khác thế nào. Cậu hoàn toàn không biết những kẻ tới gần cậu có thể nguy hiểm đến thế nào, không biết họ tính kế cậu ra sao, thậm chí có thể làm cậu tổn thương…

Giống như bản thân cậu trước sau vẫn luôn tin tưởng vào anh ta, chưa bao giờ nghi ngờ anh ta sẽ làm tổn thương cậu.

Cậu ấy chưa bao giờ là người sai cả, người sai chính là những kẻ bụng dạ khó lường kia.

Bao gồm cả người trước kia từng lạnh lùng tàn nhẫn là anh ta.

Ý lạnh trong mắt Carlos từ từ tan đi, anh ta nhìn quanh bốn phía, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Tôi ở lại đây làm cho mọi người không được thoải mái à?”

Lodz, Santer: “...”

Sau một lúc im lặng, trong đại sảnh liên tục vang lên những tiếng nói nhiệt tình.

“Làm sao lại như vậy được chứ!”

“Ngài có thể đến đây khiến chúng tôi thực sự rất vui mừng.”

“Thưa ngài Carlos, ba tôi luôn nói với tôi ngài là người mà ông ấy ngưỡng mộ nhất đấy ạ.”

“Được gặp mặt ngài một lần chúng tôi cảm thấy rất vinh dự!”

“Xin ngài cứ thoải mái tận hưởng, không cần để ý đến chúng tôi.”

“Ngài xuất hiện ở đây thật đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này.”

Lúc này Carlos mới quay đầu lại, cụp mắt nhìn Kỷ Lăng, mỉm cười: “Cậu xem, tôi ở đây đâu có khiến mọi người bị khó chịu đâu.”



Kỷ Lăng: “...”

Được, anh đủ tàn nhẫn, hôm nay nhất định muốn ở đây chờ tôi đúng không? Vậy thì tôi sẽ cho anh chờ đủ lâu luôn. Tính ra thì cậu cũng coi như là người đầu tiên khiến cho nhân vật phản diện Carlos phải đợi, đúng vậy không?

Nghĩ như vậy lại cảm thấy kí©h thí©ɧ.

Tính bướng bỉnh của Kỷ Lăng cũng trỗi dậy. Bởi vì tác dụng của hương liệu nên đầu óc cậu cũng đã hơi hưng phấn, cậu dứt khoát không thèm để ý tới Carlos, quay đầu nói với Lodz: “Nào, chúng ta uống tiếp đi!”

Lodz khẽ liếc khóe mắt nhìn qua Carlos, sau đó cũng không dám nhìn thêm nữa, chịu đựng bàn tay đang run rẩy của mình, cụng ly với Kỷ Lăng.

Kỷ Lăng uống một hơi cạn sạch ly rượu trái cây!

Nói đến hương vị của rượu ở đây thì quả thật cũng coi như không tệ, mùi thơm êm dịu mang theo vị ngọt ngào tinh khiết của trái cây, là loại hương vị cậu thích. Đây là loại rượu được mệnh danh là rượu ngon trên địa cầu, dù uống tiếp cũng không cảm thấy vị nồng khó chịu, quả thực giống như nước tiên.

Không tệ!

Sau đó Kỷ Lăng lại rót đầy một ly cho mình.

Lodz thấy Kỷ Lăng uống hết ly này đến ly khác thì rất căng thẳng muốn giật lấy ly rượu của cậu. Nhưng vì có Carlos ở một bên khiến cậu ta sợ hãi đến nỗi không dám nhúc nhích, chỉ có thể lộ vẻ lo lắng. Cậu ta quên nói với Kỷ Lăng... Rượu này tuy uống như nước trái cây nhưng độ cồn vẫn rất cao.

Nếu đợi đến lát nữa Kỷ Lăng uống say làm bậy trước mặt Đại công tước Carlos thì… Lodz chỉ mới nghĩ tới đã cảm thấy có lẽ hôm nay mình cũng không còn sống được bao lâu nữa...

Quá thảm.

Thật sự rất thảm.

Lại nói tiếp, sao hôm nay cậu ta lại đi tổ chức buổi tụ tập này chứ?

Đời người quả nhiên không có đường để quay về mà.

Kỷ Lăng cũng không thèm để ý Lodz nghĩ như thế nào. Dù Carlos có độc ác tàn nhẫn thế nào thì anh ta cũng đã hành động đến mức này rồi, sẽ không có khả năng ra tay với cậu ở đây. Bởi vì nếu làm như vậy thì tương đương với việc công khai đoạn tuyệt quan hệ với Kỷ Đình. Tuy địa vị của ba cậu kém hơn Carlos, nhưng ở Đế quốc cũng là người có địa vị rất cao. Trong lúc kẻ địch lớn nhất là Cảnh Tùy vẫn còn tồn tại thì việc đắc tội với ba cậu cũng không có lợi gì.

Con người tên Carlos này khi làm việc sẽ không có bất kỳ tình cảm gì, chỉ biết cân nhắc thiệt hơn.

Bởi vì việc nhỏ thế này mà gϊếŧ cậu sao? Loại việc không có một chút ích lợi gì như vậy, Kỷ Lăng cảm thấy anh ta nhất định sẽ không làm. Tuy nhìn cậu bây giờ trông rất giống như đang muốn tìm đường chết, nhưng ít ra cậu vẫn an toàn. Hơn nữa, cậu còn có thể “lưu tài khoản” trùng sinh chơi lại mà.

Kỷ Lăng nghĩ như vậy, lại thêm vào cảm giác say đã bốc lên đầu nên càng không cảm thấy sợ hãi.

Carlos ngồi bên cạnh Kỷ Lăng, nhìn cậu uống hết ly này đến ly khác. Trên mặt cậu đã dần hiện lên vệt đỏ ửng nhàn nhạt, nhưng đôi mắt màu xanh lam lại càng trở nên sáng ngời hơn, như có một đốm lửa nhỏ đang cháy trong ngọn lửa băng, vô cùng chói mắt.

Cậu không giống bất kỳ người nào khác, sự đường hoàng tùy ý của cậu dường như bẩm sinh đã khắc vào trong xương cốt.

Đáy mắt Carlos dần hiện lên tia sáng khác thường. Thấy Kỷ Lăng uống nhiều quá, cuối cùng anh ta cũng đưa tay ra che đi ly rượu của Kỷ Lăng, giọng nói trầm khàn: “Cậu uống say rồi.”

Nhưng những người say rượu luôn cảm thấy họ không say.

Kỷ Lăng trừng mắt nhìn Carlos, khóe mắt nhuốm một tia đỏ nhàn nhạt, cao giọng nói: “Tôi không say, chú buông tay ra!”

Carlos nhìn thật sâu vào cậu.

Kỷ Lăng thấy anh ta không chịu buông tay liền mất hứng đẩy anh ta ra, lại bỗng nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay, sau đó thì bị kéo vào một vòng ngực rộng lớn rắn chắc. Cậu ngạc nhiên thốt lên một tiếng kêu bất ngờ.

Một tay Carlos giữ vai cậu thiếu niên, cúi đầu, nói bên lỗ tai cậu: “Đừng uống nữa.”

Hơi thở nóng rực phả vào bên tai, Kỷ Lăng khó chịu vặn vẹo người, vừa giãy giụa vừa rầu rĩ không vui nói: “Chú dựa vào cái gì mà quản tôi, chú buông ra, tôi muốn tiếp tục uống!”

Thần sắc Carlos không chút thay đổi, ngẩng đầu nhìn đám người Lodz, thản nhiên nói: “Cậu ấy uống say rồi, để tôi đưa cậu ấy về trước.”

Đám người Lodz vừa sợ hãi vừa cảm thấy thụ sủng nhược kinh*. Không ngờ Carlos lại nói chuyện với bọn họ, họ đâu dám nói thêm gì, liên tục gật đầu: “Vâng, vâng, vậy làm phiền ngài rồi.”

(*: vì được yêu quý mà lo lắng)

Carlos khẽ gật đầu, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua cậu nhóc không an phận trong ngực mình, trông cậu như một con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt. Ý cười trong đáy mắt anh ta chợt lóe lên rồi biến mất, trực tiếp bế ngang cậu lên.

Kỷ Lăng bị choáng váng, đầu đập vào cổ Carlos. Cậu vuốt mũi mình, lúc này mới phát hiện Carlos đang ôm mình. Ai nói là cậu muốn đi? Cậu còn chưa vạch được bộ mặt thật của cái lão khốn khϊếp này mà! Vì vậy cậu lại hét lên: “Chú làm gì vậy?”

Nhưng Carlos căn bản không rảnh để ý đến cậu, trực tiếp ôm lấy Kỷ Lăng đi nhanh ra ngoài.

Anh ta ngồi vào xe bay, ra lệnh cho hệ thống AI: “Đi về.”

Trên đường đi, Kỷ Lăng cũng không chịu an phận, trong lúc phất tay, móng tay ở ngón giữa đã vô tình xẹt qua mặt Carlos, khiến cậu bị hù đến ngơ ngẩn cả người... Tuy đã uống rượu say nhưng theo bản năng cậu vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, lập tức cảm thấy giật mình sợ hãi.

Cằm Carlos hơi đau, anh ta cúi đầu xuống liền bắt gặp ánh mắt mờ mịt của cậu thiếu niên.

Kỷ Lăng ngây người nhìn anh ta, vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Chú không tức giận sao?”

Carlos mỉm cười nhìn cậu, giọng điệu bình tĩnh: “Tại sao tôi phải tức giận? Cậu cũng đâu làm gì sai.”

Đôi mắt Kỷ Lăng ngơ ra, mình làm loạn cả đêm, còn cào anh ta một cái, vậy mà lại gọi là không làm gì sai sao? Carlos hóa ra lại là một người tốt tính như vậy à? Sao lại không giống với người trong trí nhớ của cậu vậy…

Cậu còn muốn suy nghĩ thêm nữa, nhưng thật sự đã uống quá nhiều, hơn nữa làm náo loạn cũng đã mệt rồi, mí mắt cậu đã bắt đầu không tự chủ được mà muốn sụp xuống.

Carlos thấy thế liền thu hẹp vòng tay đang ôm cậu, để Kỷ Lăng tựa vào lòng mình thoải mái hơn, trên môi nở một nụ cười cưng chiều, nói khẽ: “Ngủ đi, tôi đưa cậu về nhà.”

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính này rơi vào tai Kỷ Lăng, rõ ràng là âm thanh xuất phát từ một trùm phản diện đáng sợ mà dường như có ma lực nào đó, khiến cho người ta cảm thấy an tâm muốn ngủ. Hôm nay có lẽ cậu đã thật sự say rồi.

Cuối cùng cậu cũng không thể kìm chế nổi cơn buồn ngủ, tựa vào ngực Carlos, nhanh chóng ngủ thϊếp đi.

Carlos nhìn chằm chằm sườn mặt tuấn tú của cậu thiếu niên, hàng mi mảnh dài phủ một bóng mờ xuống mắt, cậu ngủ say yên tĩnh như một thiên sứ.

Khung cảnh đẹp đẽ như vậy lại làm cho anh ta nhớ đến dáng vẻ cuối cùng của cậu trong kiếp trước.

Ở kiếp trước, cậu thiếu niên bị mất đi mọi thứ, bị trục xuất đến một tinh cầu xa xôi vắng vẻ, không được phép xuất hiện ở Đế Tinh. Cậu đã mất đi toàn bộ những vinh quanh của thân phận quý tộc vốn thuộc về mình, lẻ loi trơ trọi ở lại nơi không có ai thăm hỏi tới kia.

Nhợt nhạt, u buồn, yếu ớt... Cũng đã không còn dáng vẻ kiêu căng đường hoàng trước kia. Cậu dùng mọi thứ của mình để yêu người đó, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy. Không được ai quan tâm đến, còn là một đứa trẻ bị vứt bỏ, một mình cô độc lẻ loi đối mặt với nỗi tuyệt vọng.

Nhưng dù như thế cũng không thể làm phai mờ sự trong sáng tốt đẹp cuối cùng trong mắt cậu.

Sau khi bị anh ta vô tình phản bội, lại bị người mình yêu làm tổn thương…

Cậu vẫn dùng ánh mắt mong chờ đó cẩn thận hỏi anh ta: “Bọn họ đều lừa tôi, nhưng chú sẽ không đối xử với tôi như vậy đâu, đúng không? Chú Carlos.”

Có lẽ không phải cậu không chịu nhìn nhận rõ thực tế, mà chỉ là trong lòng cậu vẫn mang theo hy vọng, đó chính là sức mạnh cuối cùng giúp cậu cố gắng chống đỡ.

Vậy mà anh ta lại phụ lòng cậu.

Đáy mắt Carlos dần hiện lên vẻ đau xót.

Có lẽ chính vào khoảnh khắc đó mà cuối cùng anh ta đã bắt đầu hối hận về tất cả những hành động của bản thân, hối hận vì sự lạnh lùng vô tình của mình... Bởi vì anh ta không thể nào thản nhiên đối mặt với đôi mắt trong veo sáng ngời kia, cho cậu một câu trả lời chắc chắn.

Đó không nên là kết thúc của cậu, dáng vẻ vô ưu vô lo của hôm nay... mới nên là dáng vẻ nên có của cậu. Còn tôi vẫn hy vọng cậu có thể mãi mãi như vậy.

Đôi mắt xinh đẹp này đã không còn sự oán hận, ghen ghét, thống khổ, tuyệt vọng của kiếp trước.

Lần này tôi sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương cậu một lần nữa.

Ánh mắt Carlos lộ vẻ kiên định và nhất định phải có được, giống như một bầu trời đầy sao đen thăm thẳm, âm thầm nuốt chửng mọi thứ. Anh ta cụp mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt Kỷ Lăng, lần đầu tiên trong đáy lòng dâng lên một khát vọng lạ thường... Khát vọng được cậu dùng ánh mắt cháy bỏng nhìn mình, khát vọng cậu có thể đến gần mình hơn nữa.

Anh ta không thỏa mãn với việc chỉ là một bề trên được kính trọng nữa.

Yết hầu Carlos chợt chuyển động, rất lâu sau đó anh ta mới cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn đầy kiềm chế lên trán Kỷ Lăng.

Kiếp này cậu sẽ chỉ thuộc về một mình tôi.

...

Ngày hôm sau, Kỷ Lăng mơ màng tỉnh lại, thầm nghĩ không hổ là rượu ngon, uống nhiều như vậy mà ngày hôm sau tỉnh dậy cũng không thấy đau đầu... Thật ra cậu rất ít khi uống say, đêm qua nếu không phải vì muốn kí©h thí©ɧ Carlos thì cậu cũng sẽ không phóng túng như vậy, đến nỗi không nhớ nổi sau đó đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng cậu đã làm ầm ĩ cả đêm như vậy thì hẳn cũng có hiệu quả rồi chứ?

Kỷ Lăng mong chờ hỏi hệ thống: “Hôm qua lúc sau Carlos có tức giận không?”

Hệ thống lâm vào trạng thái trầm mặc kỳ dị.

Kỷ Lăng khó hiểu: “Cậu làm sao vậy? Rốt cuộc anh ta có tức giận không, câu hỏi này khó trả lời như vậy à?”



Hệ thống: “Không.”

Kỷ Lăng khϊếp sợ: “Làm vậy mà cũng không tức giận à? Thế thì không hợp logic rồi. Cả quyển sách này đều miêu tả trùm phản diện Carlos âm hiểm, hung tàn, đáng sợ thế nào, chưa từng thấy nói đến chuyện anh ta còn có một mặt tính cách kiên nhẫn như vậy đâu! Có cần thiết phải làm đến mức này không?”

Giọng điệu của hệ thống rất trầm trọng, nói: “Đúng thế.”

Kỷ Lăng hốt hoảng, lại hỏi tiếp: “Vậy tối qua tôi về nhà kiểu gì?”

Hệ thống: “Anh ta đưa cậu về.”

Kỷ Lăng: “…”

Hệ thống thầm nghĩ, ngày hôm qua cậu uống rượu say còn cào người ta một cái, nhưng để tránh cho cậu bị dọa sợ, tôi cũng rất ân cần không nói gì cả.

Sau khi Kỷ Lăng biết kế hoạch của mình ngày hôm qua đã thất bại, Carlos chẳng những không tức giận mà còn đưa cậu về nhà, trong lòng cậu cảm thấy hoảng hốt vô cùng. Không ngờ… anh ta lại còn có một mặt tính cách có thể nhẫn nhịn đến thế.

Vậy là cậu đã đánh giá quá thấp đối phương rồi.

Mở máy truyền tin ra, Kỷ Lăng nhìn thấy tin nhắn của Lodz, cậu ta cẩn thận hỏi cậu có ổn hay không.

Kỷ Lăng mặt không biểu cảm tắt máy truyền tin, không ổn, cậu đang không ổn một chút nào.

Cả người đều không ổn.

...

Xảy ra chuyện như vậy, Kỷ Lăng càng không có tâm trạng đi ra ngoài chơi.

Gần đây Carlos thật sự rất không bình thường. Tuy cậu cảm thấy anh ta chắc hẳn sẽ không thể nào tiếp tục xuất hiện một lần nữa, nhưng Kỷ Lăng không muốn mạo hiểm. Việc mạo hiểm như vậy nếu xảy ra thêm một lần nữa rất không có lợi với sự trưởng thành khỏe mạnh của tâm hồn bé nhỏ này.

Vốn dĩ cậu còn đang lo nếu người khác lại mời mình đi nữa thì nên từ chối thế nào, nhưng trong khoảng thời gian này mọi người dường như rất ăn ý, đều không nhắc lại việc hẹn cậu ra ngoài chơi, đến cả Lodz cũng có vẻ an phận hơn hẳn.

Lúc đầu Kỷ Lăng còn thấy không quen, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã ý thức được, xem ra sự xuất hiện lần trước của Carlos không chỉ làm cho cậu sợ mà cũng khiến cho những người khác bị kinh sợ không thôi! Cho nên không còn ai dám rủ cậu ra ngoài chơi nữa.

Nghĩ như vậy thì rõ ràng cũng không phải là không có ích lợi gì...

Tâm trạng Kỷ Lăng rất phức tạp.

Cậu liền dựa theo đó mà ở nhà, cuối cùng cũng được như ý nguyện sống những ngày ở lỳ trong nhà, vừa đếm thời gian vừa chờ Ninh Ngọc trở về.

Điều duy nhất khiến Kỷ Lăng cảm thấy không được hoàn hảo chính là…

Tuy Carlos không xuất hiện trước mặt cậu, nhưng lại không hề buông tha bất kỳ cơ hội nào để tạo cảm giác tồn tại trước mặt cậu. Ba ngày hai bữa anh ta lại gửi đến nhà cậu đủ các loại đồ chơi nho nhỏ.

Châu báu đẹp đẽ, đồ ăn ngon miệng, quần áo tinh xảo, vân vân mây mây đủ kiểu...

Tất cả đều là những đặc sản đến từ các tinh hệ khác nhau trong vũ trụ. Tuy đám đồ chơi này vẫn kém hơn hành tinh Lam Hải có giá trị liên thành, nhưng lại tốn thời gian, mất công sức. Rất có cảm giác của anh hùng cưỡi ngựa hồng muốn giành được nụ cười mỹ nhân trong truyền thuyết, có thể thấy anh ta cực kỳ có tâm.

Đừng nói nữa... Ít nhất thì cậu cũng rất thích mấy thứ đồ ăn đó.

Ngồi im trong nhà mà vẫn có thể ăn được toàn bộ món ngon trong vũ trụ, cảm giác rất không tồi. Một tín đồ ăn uống chân chính sẽ không bao giờ từ chối các món ngon.

Đối với việc này, hệ thống tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Hình như cậu rất yên tâm nhỉ?”

Kỷ Lăng ném một miếng trái cây vào miệng: “Sao lại phải lo lắng? Mục đích của anh ta là lừa gạt tôi! Lôi kéo ba tôi! Anh ta sẽ không bao giờ đưa đồ ăn có độc cho tôi đâu, nếu vậy sẽ thành được không bù nổi mất.”

Hệ thống không phản bác nổi.

Kỷ Lăng ăn rất vui vẻ, mỗi khi cậu vì được thỏa mãn với đồ ăn mà sung sướиɠ thì lại sinh ra cảm khái.

Nếu không phải cậu có ánh mắt của thượng đế, đã làm nhiệm vụ một lần, nhìn thấu bộ mặt thật của tên trùm phản diện này từ lâu thì sợ là cậu cũng sẽ tin rằng anh ta đang thật lòng.

Chậc chậc chậc, được ăn chùa thì ngu gì mà không ăn.

Mấy thứ này sau khi về nhà sẽ không ăn được nữa.

...

Thời gian từng ngày trôi qua, trông thấy thời gian Ninh Ngọc trở về ngày càng gần, Kỷ Lăng lại có ảo giác như kỳ nghỉ sắp kết thúc.

Tối hôm đó, cậu lại nằm trên cây ngắm sao, chợt thấy ở xa truyền đến ánh sáng đèn đuốc sáng trưng của một buổi tiệc, loáng thoáng có tiếng huyên náo. Cậu suy nghĩ một lát rồi nhớ ra một sự kiện.

Chính là hôm nay, trong ngày này, một vai phụ quan trọng khác đã trở về, đó chính là Văn Ngạn, người sẽ là Nghị trưởng quyền thế hiển hách khắp Đế quốc trong tương lai.

Trong quyển sách này có Ninh Ngọc là người tiến hóa xuất thân bình dân tỏa sáng rực rỡ trong quân đội. Còn Văn Ngạn là người tiến hóa tinh thần hệ, lại lựa chọn đi theo con đường chính trị.

Mỗi người dân thường dựa vào thực lực để tiến hóa, gia nhập vào Đế Tinh đều là những người hết sức ưu tú. Nhưng dù trong đám người bình dân họ rất ưu tú thì một khi gia nhập vào Đế Tinh, đối mặt với rất nhiều quý tộc thì họ cũng như là người phàm gia nhập vào tiên giới, sẽ phải chịu sự phân biệt đối xử, một bước cũng khó đi.

Vì vậy, để có được sự ủng hộ, họ thường lựa chọn gia nhập vào các phe phái khác nhau, trở thành thuộc hạ hoặc chư hầu phụ thuộc của một quý tộc nào đó... Còn các quý tộc, để duy trì ổn định cho sự thống trị của mình, họ cũng sẽ không hoàn toàn phá hỏng con đường thăng tiến của người bình dân. Họ sẽ lôi kéo những người bình dân đã tiến hóa này vào dưới trướng mình, dần dần đồng hóa thành một bộ phận của tầng lớp quý tộc Đế quốc.

Tuy nhiên, dù bề ngoài tỏ ý chấp nhận, nhưng thực chất cảm giác về sự ưu việt sâu bên trong những kẻ quý tộc này vẫn chưa thể xóa nhòa. Trong mắt đám quý tộc, những bình dân này vẫn là một chủng tộc cấp thấp.

Huyết mạch của bọn họ là loại dấu hiệu cấp thấp, sẽ không biến mất chỉ vì sự mạnh mẽ của họ.

Văn Ngạn cũng đang phải đối mặt với tình huống khó khăn này. Từ sau khi anh ấy trở thành người tiến hóa thì đã được nhà họ Kỷ kéo vào dưới trướng. Sau đó được đưa ra ngoài, đến một lãnh địa của nhà họ Kỷ, trở thành lãnh chúa của một tinh cầu. Vài năm sau anh ấy trở về, dùng thân phận người bình dân gia nhập nghị viện, trở thành một nghị viên bình thường.

Thông thường, đối với một người bình dân thì có thể đi đến bước này dường như đã là điểm cuối của họ rồi.

Nhưng đối với Văn Ngạn thì không phải.

Bởi vì Kỷ Lăng biết, không bao lâu nữa, trong kỳ tổng tuyển cử tiếp theo, Văn Ngạn sẽ dùng một tư thế khiến mọi người đều không thể dự kiến được, dùng khí thế không thể chống đỡ, đánh bại tất cả đối thủ khinh thường anh ấy, trở thành Nghị trưởng có xuất thân bình dân đầu tiên trong lịch sử!

Hơn nữa còn có thể giữ vững địa vị của mình.

Kỷ Lăng nhìn ánh đèn đằng xa, sau một hồi trầm mặc, cậu nhảy xuống từ trên thân cây. Dù cậu cũng cảm thấy kiêng kị lòng dạ thâm sâu khó lường của người này, không muốn tiếp xúc quá gần, nhưng tiếp theo còn có một đoạn nội dung cốt truyện cần cậu phải xuất hiện.

Vì trong nguyên tác có miêu tả một tình tiết, ý chính là: Trước khi tham gia tranh cử, Nghị trưởng Văn Ngạn rất kiên nhẫn ẩn giấu mình, dễ dàng giành được sự tin tưởng của cậu chủ nhà họ Kỷ. Nhờ đó mà mượn dùng được một phần thế lực của nhà họ Kỷ, từng bước giành về cho mình nhiều quyền lên tiếng hơn, dần đạt tới mục đích của mình. Nói đơn giản chính là vừa lợi dụng cậu lại vừa xem thường cậu, hoàn toàn coi cậu chủ nhà họ Kỷ là cậu như một kẻ đần mà đối xử.

Cốt truyện đã nói như thế, vì vậy cậu chủ Kỷ Lăng “kiêu ngạo ngu xuẩn” của nhà họ Kỷ cũng rất chuyên nghiệp đi tới sảnh tiệc thực hiện nhiệm vụ của mình.

Cánh cửa mở rộng, bên trong đều là những người đàn ông, phụ nữ ăn mặc chỉnh tề đi qua đi lại. Một phần trong số đó là thuộc hạ của ba cậu, Kỷ Đình, một phần là các quý tộc có quan hệ mật thiết với nhà họ Kỷ. Thỉnh thoảng ba cậu sẽ tổ chức những bữa tiệc như vậy, để mọi người có nơi giao tiếp gia tăng tình cảm, coi như là một loại hoạt động chính trị thường kỳ.

Nói chung, những kiểu bữa tiệc như thế này, Kỷ Lăng sẽ không đến tham gia. Thiết lập nhân vật của cậu là một kẻ có tâm hồn thuần khiết chỉ biết yêu đương. Trong mắt, trong tim cậu ngoại trừ Cảnh Tùy thì cái gì cũng không để tâm đến. Cậu sẽ không bao giờ tham gia vào những việc phức tạp, rắc rối như thế này. Hôm nay cậu xuất hiện chắc hẳn cũng là một sự việc ngẫu nhiên.

Edit by Lynn

Kỷ Lăng dựa theo ký ức kiếp trước đi đến trong góc, quả nhiên đã thấy một người đàn ông đẹp trai, vóc dáng cao lớn đứng ở đó.

Mái tóc dài màu bạc của anh ấy được buộc tỉ mỉ sau đầu, xõa xuống trên lưng. Khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt hẹp dài khiến cho dáng vẻ của anh ấy có thêm vài phần nữ tính. Đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy, dường như xưa nay trong đôi mắt đó chưa từng lộ ra bất cứ cảm xúc dư thừa nào. Trên mặt luôn nở một nụ cười nhẹ, không kiêu ngạo, không nịnh nọt, ung dung, lễ độ, khiến cho người khác không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Nếu chỉ nhìn đơn giản từ bên ngoài thì Văn Ngạn hoàn toàn không thua kém bất kỳ quý tộc nào trong Đế quốc, thậm chí còn có phần hơn.

Ví dụ như hiện tại, dù đối mặt với việc người khác làm khó dễ và xúc phạm mình nhưng trên mặt anh ấy vẫn không hề có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ thản nhiên nhìn đối phương.

Huân tước Richard nhìn đôi mắt đen trầm lặng của Văn Ngạn. Dù người này không hề nói một câu nào nhưng không hiểu vì sao ông ta vẫn có cảm giác như mình đang bị coi thường, khiến ông ta cảm thấy hết sức phẫn nộ.

Rõ ràng họ mới là những quý tộc cao quý, vậy mà lại bị một kẻ bình dân đê tiện đối xử như vậy, đúng là quá mức vô lý.

Huân tước Richard lạnh lùng nhìn Văn Ngạn, giọng điệu gây khó dễ: “Này, tôi đã nói là không thể đi qua đây rồi mà. Cậu xem, tốt nhất là cậu vẫn nên đi về đi.”

Văn Ngạn thản nhiên nói: “Phiền ông nhường đường, tôi có việc cần gặp Công tước đại nhân.”

Huân tước Richard cười nhạo ra tiếng: “Công tước đại nhân bề bộn nhiều việc, không có thời gian gặp cậu. Cậu có thể gia nhập vào nghị viện chẳng qua là để làm bộ cho đám dân đen kia xem thôi. Dựa vào cái thân phận của cậu mà còn thật sự nghĩ rằng Công tước đại nhân sẽ trọng dụng mình à?”

Câu này nói ra hết sức tồi tệ, nhưng Văn Ngạn vẫn bình tĩnh, trong đôi mắt đen thẫm không nhìn ra sự phẫn nộ hay bất kỳ cảm xúc nào khác.

Huân tước Richard cuối cùng cũng đã hoàn toàn bị chọc giận, nói với vẻ hung dữ: “Thân là một thằng dân đen bẩn thỉu thì phải tự biết lấy mình. Đừng tưởng đã thành nghị viên thì sẽ là một thành viên trong chúng tôi. Giờ cậu lập tức cút ra ngoài cho tôi, có hiểu không?”

Kỷ Lăng đi đến phía trước, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, hả…

Dù không có nội dung cốt truyện thì cậu cũng không quen nhìn loại hành vi như thế này!

Kỷ Lăng tiện tay cầm lên một ly rượu ở bên cạnh, trực tiếp đổ thẳng lên mặt huân tước Richard. Cậu bước tới đứng giữa hai người bọn họ, chặn Văn Ngạn ở phía sau người mình. Sau đó nhướng mày tỏ vẻ khinh miệt nhìn huân tước Richard, tông giọng hơi cao lên: “Ông thì coi là cái thứ gì, lại dám làm khó người của tôi à?”

“Người nên cút khỏi đây… là ông.” Kỷ Lăng lạnh lùng mở miệng.