Edit by Đóa Sen Nhỏ●▬▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬▬▬●
Sau khi Du Chiêu điều chỉnh xong chỗ ngồi cũng không đứng dậy.
Hắn tìm chỗ đậu xe sát bên một cái đèn đường ven đường. Bạch Kiều hơi nghiêng đầu về phía bên phải, để lộ cả khuôn mặt mình dưới ánh đèn đường.
Anh ngủ rất sâu, cũng rất yên ổn.
Vốn dĩ khuôn mặt rất lịch sự nhã nhặn, nhưng vì ngủ thϊếp đi lại tăng thêm vài phần mềm mại.
Tính cách Bạch Kiều vừa thích phô trương vừa ôn hòa. Thời điểm không diss người có một loại khí chất học trưởng hấp dẫn nữ sinh. Nếu anh cười lên đại khái giống như gió xuân.
Du Chiêu rất thích nụ cười đó của anh, bởi vì nhìn vừa thuần khiết vừa tươi đẹp.
Du Chiêu không tự chủ được để ý tới đôi mắt biết cười kia. Mi mắt che khuất con ngươi trong suốt sáng ngời của anh, ở vị trí mí mắt trái có một nốt ruồi vô cùng nhỏ.
Không phải lần đầu Du Chiêu chú ý tới nốt ruồi nhỏ mà khi mở mắt không thể nhìn thấy kia. Ban đầu hắn còn tưởng là dính bụi bẩn, mấy lần muốn đưa tay lấy nó xuống...... Bây giờ vẫn muốn!
Nghĩ tới nghĩ lui rồi tay cũng không tự chủ được, nhẹ nhàng chạm vào mí mắt anh.
Người đang ngủ đột nhiên nhíu mày. Du Chiêu cấp tốc rút tay về.
Chướng ngại vật biết mất, lông mày Bạch Kiều thả lỏng ra. Anh mấp máy môi hai lần, nghiêng đầu một cái, ngủ tiếp.
"......"
Du Chiêu bị sợ hãi vô cớ một trận, nhẹ nhàng thở ra.
Hô hấp của hắn trì trệ rất nhanh.
Hôm nay Bạch Kiều mặc một chiếc áo sơ mi dài tay. Cúc áo đầu tiên không biết bị cởi ra từ khi nào. Bởi vì ghế lái nằm ngang, Bạch Kiều ngửa đầu ra sau, lộ ra hơn phân nửa phần cổ, nhìn rõ yết hầu nhô lên và xương quai xanh tinh xảo không sót thứ gì. Màu đèn ấm áp, thậm chí còn thấy rõ mạch máu màu xanh ở một bên cổ.
Du Chiêu phát giác được rõ ràng rằng tim mình đập nhanh hơn.
Hắn kinh ngạc một lát rồi đưa tay nhẹ thật nhẹ. Dưới tình huống không có bất kỳ tiếp xúc "cơ thể" gì, khó khăn cài cái nút áo tội lỗi lên cho Bạch Kiều.
Thật may, Bạch Kiều không tỉnh lại.
Du Chiêu lại đến gần lần nữa. Anh nâng cửa xe mở được một nửa lên, chặn lại gió mắt và ánh đèn. Sau đó lặng lẽ trở về ghế lái.
Làm xong những thứ này, Du Chiêu cảm thấy còn mệt mỏi hơn so với khi chơi một trận bóng rổ!
Không có ánh đèn ngoài cửa sổ xe, chỉ có thể nhìn thấy bóng đen trên ghế phó lái. Thấy anh không có dấu hiệu tỉnh lại, Du Chiêu cảm thấy hài lòng.
Hắn biết hiện tại mình nên đánh thức người ta dậy, để cho người ta về nhà ngủ trên giường lớn thoải mái. Nhưng hắn vừa nghĩ đến đưa người này về, mình lại phải trở về căn biệt thự trống trải không người kia. Nhất là khi sau khi trải qua kí©h thí©ɧ "Giá Ý" và "Em Gái Cõng Búp Bê" ấy, hắn lại càng không muốn để người này đi.
Dù sao đã đưa anh đến tiểu khu rồi. Dù sao trong nhà anh cũng không có ai, trở về cũng chỉ ở một mình.
Du Chiêu ích kỷ, không được sự cho phép, tự mình giữ người lại.
Hai người cứ vậy ngủ trong xe cả một đêm.
Trong lúc đó Bạch Kiều có tỉnh lại một lần. Anh mơ mơ màng màng nhìn thấy có người nằm bên cạnh mình. Anh giật mình cảm giác bản thân trở về thời điểm thức đêm thức hôm điều tra tội phạm. Anh tưởng mình đang nằm mơ. Anh thuần thục điều chỉnh đôi chân hơi cuộn tròn đã tê rần rồi tiếp tục ngủ.
......
Sáu giờ sáng, tiếng chuông ồn ào khiến cả hai người trong giấc mộng choàng tỉnh.
Điện thoại Du Chiêu tắt máy cả đêm tự động khởi động máy lúc sáu giờ. Điện thoại vừa mới khởi động thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
"Anh Chiêu, sao tối qua cậu không về nhà? Cậu ở đâu vậy? Cậu không sao chứ? Tay chân còn đầy đủ không?"
"......"
Du Chiêu còn buồn ngủ nhìn người bên cạnh đã mở mắt. Hắn ậm ừ đáp một tiếng: "Ừ."
"Vậy cậu đang ở đâu vậy?"
"......"
Không thể tránh khỏi câu hỏi đã bỏ qua có chọn lọc*, nhưng Du Chiêu lựa chọn không trả lời, hỏi ngược lại: "Thế nào?"
*Không biết mọi người có hiểu không. Ý của tác giả là phía trên Trịnh Mãn Ân hỏi một đống nhưng xuống phía dưới chỉ hỏi một câu. Trịnh Mãn Ân bỏ qua có chọn lọc mấy câu hỏi kia, chỉ chọn một câu á.
Trịnh Mãn Ân nói: "Hôm qua cậu không về nhà, cậu của cậu đi tìm cậu cả đêm, còn tìm đến nhà tôi. Nghe nói còn đi xem giám sát bãi đỗ xe ở Nhất Tuyến Thiên. Chú ấy tìm thấy cậu không?"
"......"
Du Chiêu trầm mặc một lát: "Tìm được."
"Vậy là tốt rồi. Cậu nói cậu xem, cậu không quay về cũng nên gọi báo một tiếng chứ. Sớm biết vậy thì tối qua tôi đã đi tìm cậu...... Uầy, cuối cùng tối qua cậu đi đâu? Bạch Kiều đâu? Tối hôm qua điện thoại của cậu ấy cũng tắt máy. Hai người các cậu không có ai liên lạc được!"
Du Chiêu: "...... Tôi ở nhà cậu ấy."
Trịnh Mãn Ân: "......" Hả???
Cậu còn chưa kịp truy vấn, đối phương đã cúp điện thoại.
Bạch Kiều: "......"
Rõ ràng bọn họ đang ở bên ngoài tiểu khu.
Bởi vì một cuộc điện thoại đột nhiên xuất hiện một, tất cả nghi vấn đều được trả lời trước khi Bạch Kiều hỏi. Anh chớp mắt mấy cái, lại trừng mắt nhìn, "Tối hôm qua cậu không về à?"
Lời vừa hỏi ra khỏi miệng, cả hai đều sửng sốt.
Giọng Bạch Kiều khàn khàn.
"Cậu......"
Bạch Kiều vội vàng ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái: "Không có gì đâu, đợi lát là ổn thôi "
"......"
"Thật sự là không có gì mà." *Thấy vẻ mặt hắn cứng đờ, Bạch Kiều nói: "Tối hôm qua tôi...... Ngủ quên?"
"...... Ừ."
"Vậy sao cậu không đánh thức tôi?"
Du Chiêu không thay đổi sắc mặt nói: "Không đánh thức."
【 Không, cậu ấy không có gọi.】
Bạch Kiều: "......"
【 Cậu ấy điều chỉnh ghế ngồi, đóng cửa sổ xe, sau đó trực tiếp ngủ.】
"......"
【 Không đắp chăn cho cậu là bởi vì trong xe cậu ấy không có.】
"......"
Bạch Kiều: "Tại sao cậu ấy không gọi tôi?"
【 Bởi vì không muốn về.】
Bạch Kiều thốt lên: "Không muốn về thì có thể đến nhà tôi mà."
Nhị Bát:【...... 】
Du Chiêu: "......"
Du Chiêu còn chưa kịp phản ứng việc 'hỏi một đằng, trả lời một nẻo' của mình, "Cái gì?"
Bạch Kiều nhìn về phía hắn: "Thế bây giờ cậu về sao?"
Du Chiêu suy nghĩ, lắc đầu.
"Vậy bây giờ cậu gọi điện thoại cho cậu mình đi."
Du Chiêu nói: "Không cần, cậu tôi đã biết rồi."
"Có biết hay không là chuyện của chú ấy, nói hay không là chuyện của cậu. Chú ấy biết rồi, không quấy rầy cậu không có nghĩa là chú ấy không lo lắng cho cậu. Cậu nói cho chú ấy một tiếng, chú ấy cũng yên tâm hơn."
"......"
"Nhìn tôi làm gì?"
Du Chiêu lắc đầu, cúi đầu mở điện thoại, mở ra mấy cuộc điện thoại nhỡ, bấm gọi lại.
Sau khi gọi điện thoại, hắn mới chậm chạp nhận ra: Hình như hắn...... Vừa mới bị dạy dỗ?
Điện thoại được kết nối. Khi nghe thấy giọng nói có chút mệt mỏi, Du Chiêu dừng lại một lát rồi mới nói chuyện tối ngày hôm qua.
Bên này hai cậu cháu nhỏ giọng nói chuyện điện thoại, bên này Bạch Kiều quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Trời đã sáng, đèn đường đã tắt nhưng camera bên ngoài tiểu khu hoạt động hai tư giờ.
Cậu của Du Chiêu đã có thể nghĩ đến giám sát ở bãi đỗ xe, hẳn là có thể tìm dọc theo con đường này.
Lúc ông ấy nhìn thấy cháu trai nhà mình đỗ xe bên ngoài tiểu khu nhà người khác rồi trực tiếp ngủ trong xe, cũng không biết ông ấy có suy nghĩ gì?
Bạch Kiều lắc đầu, lấy điện thoại của mình ra. Nhưng điện thoại của anh lại không mở lên được.
Bỗng nhiên anh nhớ đến việc hôm qua ở quán ăn thuận miệng lừa Trịnh Mãn Ân nói "điện thoại Du Chiêu hết pin".
Sự thật chứng minh, không thể nói láo bịa đặt, vì có khả năng biến thành sự thật!
"Đi thôi."
Du Chiêu nói chuyện điện thoại xong, ánh mắt có chút sáng rực nhìn anh.
Bạch Kiều: "À, được, đi."
Du Chiêu: "......"
Mỗi một chữ anh nói kèm theo một động tác. Khi anh nói hết lời đã đẩy cửa xe ra, chân đạp xuống đất, đi ra ngoài.
Du Chiêu xuống xe từ một bên khác, đi theo đằng sau Bạch Kiều tiến vào tiểu khu.
Trên đường đi về căn hộ, Nhị Bát hỏi: 【 Cậu không hiếu kỳ vì sao cậu ấy không muốn trở về hả?】
Sóng điện não của Bạch Kiều trả lời: "Cái này có gì đâu mà phải hiếu kỳ?"
Nhị Bát: 【 Ngươi biết?】
"Biết chứ."
Giao diện hệ thống ngay lập tức sáng long lanh: 【 Vì sao?】
Bạch Kiều: "Đương nhiên vì sợ ma!"
Thử nghĩ xem người cực kì sợ ma lại vừa mới xem "phim ma" còn một mình lái xe trên đường. Rạng sáng hai giờ trên đường không một bóng người. Bỗng nhiên ngay trước xe xuất hiện một cô gái mặc áo cưới đỏ, rầm một tiếng đâm vào kính chắn gió. Gương mặt máu thịt be bét đối mặt với người ngồi trên ghế lái......
Chỉ nghĩ thôi mà Bạch Kiều đã nổi da gà toàn thân.
Nhị Bát:【......】
Sáng long lanh biến mất, thay vào đó là mấy vệt đen dài ngắn không đồng đều!
Bạch Kiều tự khen mình nhanh trí!
Đi đến bên ngoài căn hộ, anh cầm chìa khóa mở cửa, cầm lấy đôi giày trên kệ giày: "Đôi này mẹ tôi mới mua chưa lâu, có hơi rộng. Tôi còn chưa mang, cậu thử xem sao. Cậu mang chắc vừa đó."
Du Chiêu nghe lời thay giày.
Không rộng không chật, vừa khít.
Bạch Kiều hài lòng cười, lại đổi giày của mình, quay đầu nói: "Cậu có muốn tắm không? Hay tối về ký túc xá rồi tắm?"
Du Chiêu nói: "Về ký túc xá."
Anh không mang theo quần áo, có tắm cũng không thay được.
Bạch Kiều gật đầu: "Vậy cậu ngồi ở phòng khách một lát. Trong tủ lạnh có đồ uống, cậu muốn uống thì tự đi lấy. Tivi bị tôi chuyển sang chế độ chơi game rồi. Nếu cậu không chơi lấy điều khiển chuyển lại là được...... Có điều bây giờ trên tivi cũng không có gì hay để xem. Còn nữa, nếu cậu cảm thấy buồn ngủ thì nằm lên sofa ngủ một lát. Tôi lên lầu tắm một cái, tắm xong xuống liền."
"......" Anh dặn dò một mạch nhiều như thế. Du Chiêu nhẹ gật đầu: "Ừ."
Thấy Bạch Kiều đi cầu thang bên cửa trước, du chiêu ngồi xuống ghế salon trong phòng khách. Đánh giá một lúc hoàn cảnh sinh hoạt của Bạch Kiều, rồi tựa phía sau ghế salon, dự định ngủ một thêm một chút.
Bởi vì ngủ quá muộn lại dậy quá sớm. Đầu óc anh có hơi hỗn loạn. Tựa trên ghế salon, làm sao cũng không ngủ được.
Lúc hắn đang nghĩ nghiêng người nằm xuống ghế salon ngủ thì một sự rung động dữ dội, khiến anh lại mở mắt ra.
Điện thoại Bạch Kiều đang cắm sạc đặt trên bàn Tivi. Điện thoại rung trên mặt bằng gỗ nghe hết sức rõ ràng.
Du Chiêu vốn không định để ý tới, nhưng điện thoại vẫn cứ kiên nhẫn reo. Khi tắt máy lại gọi đến lần nữa, không kết thúc.
Ngủ là không thể ngủ. Du Chiêu đứng dậy đi đến trước tivi, nhìn màn hình điện thoại sáng đèn, tên gọi biểu hiện "mẹ"!
Không liên lạc được cả đêm, mẹ anh hẳn là rất lo lắng phải không?
Mắt Du Chiêu nhìn lên trên lầu, cầm điện thoại di động lên lầu tìm người.
Trên lầu có hai căn phòng, chỉ có một căn phòng mở hé cửa. Du Chiêu nhìn điện thoại còn đang rung trong lòng bàn tay, đi đến gõ cửa.
Bạch Kiều tắm rất nhanh, đã ra khỏi phòng tắm, đang ở trong phòng thay quần áo. Anh nghe được động tĩnh cũng không quay được, nói một tiếng: "Vào đi."
Du Chiêu đẩy cửa phòng ra, thấy Bạch Kiều đang mặc một cái áo thun trắng, bên dưới mặt cái một cái quần âu kaki, lộ ra nửa vòng eo gầy gò. Vì nguyên nhân đưa lưng về phía cửa, người đứng ở cửa nhìn thấy rõ ràng vết bầm tím ở trên eo phải của anh.
Du Chiêu nóng mặt chớp mắt một cái, sực nhớ ra, hình như là do mình bấu!
[…]