Chương 20: Tiên cốt bỏ đi

—Hề Tương Lan nói: “‘Bất Tẫn Ngôn’, là Tương Văn của ta.”—

Hề Tương Lan tung hoành ngang dọc Thập Tam Châu đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên có cảm giác tự lấy dây buộc mình.

Ngày thường y ba hoa khoác lác, cộng thêm Chư Hành Trai toàn là hảo hán không chú ý chuyện vặt vãnh, thậm chí Hề Tương Lan còn bò lên giường ngủ chung với từng người không chừa một ai trong suốt bốn năm kia.

Thái độ của mọi người đều bình thường, trừ Thịnh Tiêu mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng sẽ xách cổ y ném ra ngoài, hoàn toàn không thấy dấu hiệu tình yêu chớm nở nào cả.

Gần đây y vì bảo vệ mạng sống mà thêu dệt bịa đặt ra mối tình lâm ly bi đát của mình với Thịnh Tiêu.

Lần này cũng ngựa quen đường cũ với Ứng Xảo Nhi.

Nhưng ai mà ngờ…

Một lời thành sấm.

Ánh mắt của Ứng Trác nhìn Hề Tương Lan tràn ngập tình yêu nóng bỏng, nóng đến mức khiến tay của Hề Tương Lan phải run rẩy.

Tình là duy nhất, cầu mà không được.

Có chết cũng không ngờ y nói bậy nói bạ liền ứng nghiệm?

“Mẹ thân yêu của con ơi.” Hề Tượng Lan chết lặng thầm nghĩ: “Cơn gió lạnh thấu xương nào thổi đến phong thủy đoạn tử tuyệt tôn thế này, mấy năm qua ở Thiên Diễn học cung không có lấy một tên đoạn tụ nào, tại sao y lại xui rủi đυ.ng trúng một tên?”

Ứng Trác vẫn còn đang nghiêng đầu nhìn y.

Khuôn mặt trưởng thành của hắn nhìn y không chớp mắt đã không còn đường nét non nớt của thời niên thiếu nữa, trái lại trở nên cường thế dọa người.

Phút chốc Hề Tương Lan không biết nên nói thế nào, chỉ cố gắng tỏ ra bình tĩnh mặt đối mặt với hắn.

Đoạn tụ thôi mà, y còn từng giả làm hoa khôi lầu xanh để chạy thoát nữa cơ, mắc gì phải sợ?

Ứng Trác bật cười, nhấc tay xoa nhẹ má của Hề Tương Lan.

Hề Tương Lan theo phản xạ giữ chặt cổ tay của hắn, đột nhiên cả người cứng đờ.

Năm ngón tay ấm áp của y không đυ.ng vào da thịt của con người, mà là mặt gỗ vừa cứng vừa lạnh.

Trong thoáng chốc, con ngươi của Hề Tương Lan mất tiêu cự, sự hờ hững ẩn sâu trong mắt y dường như hiện lên trên chân mày.

Tay gỗ…

Ứng Trác lờ mờ cảm thấy ánh mắt của Hề Tương Lan không đúng, theo phản xạ muốn rút tay về: “Sư huynh?”

“Cầu mà không được sao?”

Không hiểu sao Hề Tương Lan bỗng cười phá lên, y vẫn nắm chặt cổ tay của Ứng Trác, ngón tay như có như không vuốt ve mu bàn tay bằng gỗ.

Rõ ràng tay gỗ không có cảm giác nhưng Ứng Trác nhìn động tác của y liền run rẩy, thật giống như ngón tay của Hề Tương Lan đang chạm vào da thịt của hắn— Đó là sự hưng phấn khó nén xuất phát từ sâu trong nội tâm.

Cả người Hề Tương Lan giống như không xương nằm dựa vào ghế mềm, nghiêng hông phơi bày ra đường cong quyến rũ.

Y lười biếng chống khuỷu tay trên tay vịn, cười nói: “Ngươi thích ta?”

Ứng Trác không hề che giấu: “Dạ, rất thích sư huynh.”

Hề Tương Lan bật cười, nhẹ nhàng duỗi một ngón tay nâng cằm hắn lên— Đây là hành động từ trên cao nhìn xuống đầy khinh bỉ, nhưng y làm thì lại tạo ra cảm giác lưu luyến ái muội, hút hồn người khác.

“Trên đời này số người thích ta nhiều như cá diếc sang sông, nếu mỗi một người bọn họ đều không muốn vĩnh viễn rời xa ta, một cái thuyền hoa này e là chứa không đủ đâu.”

Hề Tương Lan nhẹ nhàng chồm tới, trên người y còn tỏa ra hương thơm của hoa quế, giống như yêu tinh đầu độc lòng người, quyến rũ nói: “Cho tới nay ta chỉ thích người mạnh nhất— Xảo Nhi, so sánh với Thịnh Tiêu, ngươi thấy ta sẽ chọn ngươi sao?”

Vì y áp sát lại gần nên Ứng Trác thoáng ngừng thở: “Sư huynh thích Thịnh Tiêu?”

Hề Tương Lan lơ đãng nhắc tới cái tên ‘Thịnh Tiêu’ này liền âm thầm bồn chồn trong lòng, ngoài mặt thản nhiên nói: “Một chính nhân quân tử phụng công thủ chính như hắn, nếu ngủ một lần sẽ có cảm giác thành tựu.”

Ứng Trác: “…”

Cho tới nay Ứng Trác cũng không nhìn thấu được vị sư huynh này của mình lời nào là nói thật lời nào là nói dối, hắn im lặng một lúc thật lâu, sau đó cất giọng nũng nịu như con nít: “Vậy nếu ta gϊếŧ Thịnh Tiêu, sư huynh sẽ không thích hắn nữa?”

Hề Tương Lan thầm nghĩ thằng ranh này thật có chí lớn.

“Ngươi hôm nay có thể mạnh hơn Thịnh Tiêu?”

“Không thể.” Ứng Trác mở mắt nhìn chằm chằm y nói: “Nhưng ta có thể gϊếŧ hắn.”

Chỉ cần gϊếŧ chết người mà sư huynh thích, vậy thì tình yêu của y sẽ rơi vào tay hắn.

Suy luận vừa biếи ŧɦái vừa quỷ quyệt này rõ ràng khiến người ta dựng tóc gáy, nhưng Hề Tương Lan lại mỉm cười, y vuốt ve mặt của Ứng Trác, dịu dàng nói: “Được, chỉ cần nhân tình của ta chết, ta sẽ là của ngươi.”

Cái từ ‘nhân tình’ này hiển nhiên lấy lòng Ứng Trác, hắn dùng bàn tay gỗ cầm lấy bàn tay đang vuốt mặt mình của Hề Tương Lan, nói: “Sau khi Thịnh Tiêu chết rồi, sư huynh không được nhớ hắn nữa.”

Hề Tương Lan dịu dàng nói: “Yên tâm, ta và Thịnh Tiêu chẳng qua chỉ là cá nước gặp dịp thì chơi, không có tình yêu.”

Ứng Trác nhỏ giọng lặp lại câu ‘cá nước gặp dịp thì chơi’, trong mắt hiện lên oán hận dày đặc nhưng nhanh chóng biến mất.

Thịnh Tiêu đúng là có số hưởng.

…Không thể không gϊếŧ hắn.

Lúc này, mèo mun chạy trở về.

Nó lượn vài vòng trên thuyền hoa, bốn cái chân mệt đến mức đi liểng xiểng, chóng mặt nói: “Sao ta cảm thấy khí tức của ‘Tuyết Canh Ba’ có ở khắp nơi trên thuyền hoa, nhưng lại không thể tìm được ngọn nguồn, thằng ranh đó đem giấu chỗ nào vậy?”

Hề Tương Lan nghiếng đầu ‘hửm’ một tiếng.

Chỉ là một Tương Văn cấp Thiên, Ứng Trác cần gì phải giấu?

Mèo mun mệt đứt hơi, nó thà chết chứ không đi tìm nữa, lầu bầu hóa thành sương đen rồi chui vào trong gáy của Hề Tương Lan biến mất.

Ứng Trác cầm tay Hề Tương Lan, cưỡng ép mở tay y ra để áp vào má của mình, đôi mắt cong cong: “Sư huynh mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát đi.”

Rõ ràng hai người vừa mới gặp lại, theo tính tình của Ứng Trác tất nhiên sẽ quấn quýt ôn chuyện cả đêm với y, nhưng lại mờ mờ ám ám thúc giục y đi ngủ sớm.

Hề Tương Lan hơi dùng sức rút tay ra.

Ứng Trác bị buộc thả tay ra, bàn tay gỗ của hắn khẽ giật giật, dường như lại muốn ép bàn tay thon gầy xinh đẹp kia chạm lại vào má mình, giữ lấy sự vuốt ve ái muội kia làm của riêng.

Hề Tương Lan rút tay ra cũng không bỏ xuống, ngược lại còn vỗ nhẹ vào má Ứng Trác, nhướng mày cười lên.

“Sao cứ giục ta đi ngủ thế, ngươi muốn làm gì ta?”

Tư duy của Ứng Trác cho tới nay luôn khác biệt với những người khác, hắn cũng không cảm thấy chuyện mình muốn làm có gì phải che giấu, con ngươi đỏ đen lẫn lộn mang theo tơ máu dày đặt như mạng nhện của hắn nhìn xoáy vào Hề Tương Lan, cất giọng nói như đúng rồi: “Ta muốn thừa dịp sư huynh ngủ say, đưa dây rối của ‘Diêm Hạ Chức’ vào trong linh mạch của ngươi, để ngươi biến thành rối gỗ của riêng ta.”

Hề Tương Lan: “…”

Hề Tương Lan không ngờ hắn thế mà dám nói toẹt ra ý định của mình không chút do dự, bàn tay cứng đờ giữa không trung, im lặng không nói gì.

Thằng nhãi này…

Phong Duật nói không sai, cho tới nay Ly Tương Trai toàn cho ra lò những hạng người yêu tà gian nịnh.

Cho dù Ứng Trác có tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mặt y đến mấy đi nữa, thủy chung vẫn là con ác thú che giấu răng nanh ngụy trang tiếp cận con mồi.

“Sư huynh đừng sợ, ta sẽ không để ngươi đau.”

Ứng Trác còn nắm tay của y, sức lực cường thế nhưng không mất đi sự dịu dàng, từ lòng bàn tay của hắn thấp thoáng thò ra một sợi tơ nhện màu trắng bán trong suốt, nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay của Hề Tương Lan.

Đó là Tương Văn ‘Diêm Hạ Chức’ của hắn.

‘Diêm Hạ Chức’ lặng lẽ không tiếng động dính vào chỗ trí mạng trên cổ tay của y, giống như đang cẩn thận dò xét để chui vào kinh mạch của y.

Hề Tương Lan cười như không cười nhìn chăm chú vào sợi tơ kia, không phản kháng cũng không giãy giụa.

“Sẽ không còn ai quấy rầy sư huynh và ta nữa.” Ứng Trác nhìn chằm chằm Hề Tương Lan, hoàn toàn không thèm che giấu ham muốn và điên cuồng dày đặc trong mắt.

Hề Tương Lan vô cùng hứng thú nhìn hắn, lười biếng nói: “Năm đó ngươi cũng từng muốn biến ta thành rối gỗ?”

“Ừm.” Cho dù Hề Tương Lan có hỏi gì thì Ứng Trác đều không giấu giếm: “Nhưng đám người của Chư Hành Trai phát hiện ra mục đích của ta, Thịnh Tiêu còn phá hủy một tay của ta.”

Hắn chạm nhẹ lên cánh tay phải của mình, lớp da người từ từ rút đi, để lộ ra cánh tay gỗ được mài giũa tinh xảo.

Hề Tương Lan cũng không thèm nhìn tới tơ nhện sắp chui vào kinh mạch và máu thịt của mình, tỏ vẻ thương hại chọt chọt cánh tay gỗ của Ứng Trác.

“Tội nghiệp ghê.”

Ứng Trác ngoan ngoãn nhìn y: “Sư huynh nói vậy là đồng ý?”

Nếu để ‘Diêm Hạ Chức’ chui vào trong kinh mạch, Hề Tương Lan sẽ hoàn toàn biến thành rối gỗ bị hắn điều khiển.

Cho dù trong đầu khao khát tự do đến mấy đi nữa thì Thần hồn giống như bị nhốt trong l*иg giam, trơ mắt nhìn thân xác của mình làm ra những hành động mà bản thân không mong muốn.

—Không khác gì đã chết.

Ngón tay của Hề Tương Lan nhẹ nhàng móc lấy tơ nhện, bỗng nói ra một câu không liên quan.

“Xảo Nhi, ngươi có biết nhân vật phản diện là gì không?”

Ứng Trác không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Là phe ác đối lập với phe chính diện.”

Hề Tương Lan nắm lấy cằm của Ứng Trác, giống như đang thưởng thức khuôn mặt tuấn mỹ của hắn không khác gì một món hàng hóa, tùy ý nói: “Không phải tất cả mọi người đều muốn biết Tương Văn của ta là gì sao, hôm nay ta sẽ bật mí cho ngươi biết.”

Ứng Trác lại thoáng ngừng thở.

Tương Văn cấp Linh thứ mười hai trong mười ba Tương Văn cấp Linh ở Thập Tam Châu là gì, đến nay vẫn là bí ẩn chưa có lời giải đáp.

Cho tới nay Tương Văn cấp Linh luôn là sự tồn tại kinh thiên động địa, vô số người từng phỏng đoán là gì nhưng mãi mà chưa được kiểm chứng, ngay cả khi Hề Tương Lan ở Thiên Diễn học cung suốt bốn năm mà vẫn không có bất kỳ dấu hiệu nào để nhận biết.

—Xem ra ngoài Hề gia đã diệt tộc ra, không còn một ai biết được.

Hôm nay, Hề Tương Lan thế mà lại tự nguyện nói cho hắn biết?

Vinh dự chỉ dành riêng cho một người này khiến Ứng Trác loạn nhịp, máu huyết như đang bốc cháy, chạy hết tốc lực trong kinh mạch để bên tai hắn văng vẳng tiếng trống ngực đánh bình bịch.

Tầm mắt của Hề Tương Lan vô tình liếc ngang qua kệ sách bên cạnh, rồi tiếp tục nhìn Ứng Trác, từ tốn lên tiếng.

“‘Bất Tẫn Ngôn’, là Tương Văn của ta.”

Trống ngực của Ứng Trác đập bình bịch vang dội, nghe không hiểu Tương Văn này đại diện cho năng lực gì.

“Đó là gì?”

Hề Tương Lan cũng không che giấu: “—Có thể nhìn thấu mọi chân lý của thế gian này.”

“Chân lý?”

“Thật ra thế giới này là một quyển sách đã sớm viết xong đại kết cục.” Lời nói của Hề Tương Lan làm người ta từ chết đến bị thương, y nhẹ nhàng vươn ngón tay móc lấy sợi tơ rồi cuộn nó vòng quanh ngón tay mình, giọng điệu dửng dưng giống như đang nói hôm nay ăn gì.

“Ngươi và ta định sẵn là nhân vật phản diện bị đánh bại, Thịnh Tiêu mới là Thiên Đạo chi tử, được vận mệnh o bế.”

Con ngươi của Ứng Trác tối đen hơn mực, bàn tay gỗ siết chặt nắm đấm phát ra tiếng rắc rắc.

“Sách…?”

Trực giác mách bảo cho Ứng Trác đây là lời nói vô căn cứ, nhưng ánh mắt của Hề Tương Lan quá mức thanh khiết, trông như mặt hồ phẳng lặng tạo ra gợn sóng nhỏ— Không ai sẽ không tin đôi mắt này.

Huống chi là Ứng Trác.

Ứng Trác đối diện với y hồi lâu, nói nhỏ: “Ta… Định trước sẽ thua dưới tay Thịnh Tiêu?”

Khó trách Thịnh Tiêu được Thiên Đạo ưu ái như vậy, ‘Kham Thiên Đạo’ gần như là bất bại, thậm chí có thể xưng là yêu nghiệt.

Thì ra hắn chính là con cưng của Thiên Đạo?

Hề Tương Lan hơi dùng sức nâng cằm Ứng Trác lên, để hắn nhìn vào mắt mình, dịu dàng nói: “Sáu năm trước ta đã biết trước kết cục của mọi người, hôm nay ngươi cũng sẽ bại trận một lần.”

Ứng Trác lại nói: “Không, ta đã thấy Thịnh Tiêu, Hoành Ngọc Độ và Phong Duật chết ngay trước mặt, lần này ta tuyệt đối không thua.”

Hề Tương Lan: “…”

Ai, ai ai ai chết?

Ứng Trác giải thích: “Bây giờ ta và sư huynh đang ở trên thuyền hoa, Hạch Chu Thành đã bị ta dán lại cấm chế, không ai có thể thoát. Chưa tới một khắc là nước sẽ tràn vào Hạch Chu Thành, tất cả mọi người đều sẽ chết đuối trong đó.”

Nụ cười cao thâm khó lường của Hề Tương Lan thoáng cứng ngắc, y nhắm mắt im lặng hồi lâu, lần nữa mở mắt ra liền trở lại dáng vẻ bày mưu lập kế.

Y thản nhiên nói: “Ai nói hôm nay ngươi sẽ bại dưới tay Thịnh Tiêu?”

Ứng Trác hứng thú cười nói: “Vậy ta sẽ thua ai?”

Hề Tương Lan hơi híp mắt, có vẻ đang ‘đọc’ nội dung trong ‘Bất Tẫn Ngôn’, một lát sau nói ngay vào trọng tâm: “Có phải hôm nay ngươi mới lấy về một Tương Văn mới, tên là ‘Tuyết Canh Ba’?”

Lần này Ứng Trác không né tránh đề tài tranh vẽ Tương Văn nữa, gật đầu nói: “Tương Văn này sẽ đánh bại ta?”

“Phải.” Hề Tương Lan thong thả nói: “Ngọc Đồi Sơn của Ác Kỳ Đạo lấy được thông tin từ một người tên Tần… Tần Tị, chính là cái tên này. Từ một người tên Tần Tị biết được có người ở Ác Kỳ Đạo lén lút buôn bán Tương Văn, theo đó điều tra đến Hạch Chu Thành, vào canh ba của ba ngày sau, gã ta sẽ dẫn một cô gái tên Tần Bàn Bàn tới cho ngươi xác nhận và róc Tương Văn.”

Con ngươi của Ứng Trác hơi co lại.

“Sau đó thì sao?” Hắn hỏi.

“Ngọc Đồi Sơn sẽ không cho phép Ác Kỳ Đạo mua bán Tương Văn.” Hề Tương Lan nói: “Sau khi hắn tìm được ‘Tuyết Canh Ba’, sẽ phong bế linh lực của người và nhốt ngươi vào trong thuyền hoa tự sinh tự diệt, cả người đóng băng mà chết.”

Ứng Trác đột nhiên cười ra tiếng.

Hề Tương Lan tỉnh bơ hỏi: “Cười gì?”

“Sư huynh.” Ứng Trác bóp lấy cổ tay của Hề Tương Lan, ngón tay cọ nhẹ lên làn da tái nhợt của y, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người của Chư Hành Trai đều nói ngươi chưa từng nói một lời thật lòng, ta vẫn không tin.”

Hề Tương Lan vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí nhịp tim cũng không đập nhanh.

“Ngươi không tin ta?”

“Ta vốn tin tưởng sư huynh, cho dù ngươi có nói gì ta đều tin.” Ứng Trác dịu dàng nhìn y: “Nhưng là không đúng.”

Hề Tương Lan không tìm ra lời nói của mình sai chỗ nào.

Ứng Trác chu đáo giải thích cho y: “Không có ‘Tuyết Canh Ba’, ta đã hoàn toàn dung nhập nó vào chiếc thuyền hoa này rồi, cho dù Ngọc Đồi Sơn đến đây cũng không tìm ra dấu vết, càng không thể khởi động ảo cảnh tuyết tai để nhốt chết ta ở trong đó.”

Khác xa với những gì Hề Tương Lan đã nói.

Hoặc là nói, ‘Bất Tẫn Ngôn’ là giả, hoặc là…

Tất cả lời nói của Hề Tương Lan đều là hồ ngôn loạn ngữ.

Đầu ngón tay của Hề Tương Lan hơi nhúc nhích, y không hề chớp mắt một cái.

“Dung nhập vào thuyền hoa?”

“Ác Kỳ Đạo chưa bao giờ đổ tuyết.”

Giọng nói của Ứng Trác vừa dịu dàng vừa thân thiết, nhưng lại khiến sau lưng Hề Tương Lan lạnh toát, khuôn mặt tuấn mỹ kia giống như bị ác quỷ nhập xác, rõ ràng nụ cười dịu ngoan vẫn còn đó nhưng làm người ta không rét mà run.

“Lần đầu tiên ta và sư huynh gặp nhau, chính là vào ngày tuyết rơi.” Vẻ mặt của Ứng Trác mang theo sự hoài niệm và bệnh hoạn, hắn nhìn chằm chằm vào Hề Tương Lan: “Tương Văn ‘Tuyết Canh Ba’ khá đặc biệt, rất thích hợp dùng nó để trang trí cả con thuyền hoa này, có thể để nơi này đổ tuyết quanh năm.”

Hề Tương Lan sửng sốt, ngơ ngác lẫn kinh ngạc nhìn hắn.

Ứng Trác cầm lấy hai tay Hề Tương Lan với tư thái gần như là thành kính, trên môi nở nụ cười mong đợi.

“Sư huynh và ta vĩnh viễn ở đây đi.”

Vừa dứt lời. ‘Diêm Hạ Chức’ luôn vờn quanh cổ tay của Hề Tương Lan nãy giờ lập tức mạnh bạo chui thẳng vào trong kinh mạch của Hề Tương Lan, bắn ra vết máu dữ tợn.

***

Hạch Chu Thành.

Dòng nước cuồn cuộn như vỡ đề ập tới, cuốn vô số tu sĩ hết ngụp lại lặn, cố gắng muốn thoát khỏi nơi này, có truyền linh lực nhiều đến mấy vào ngọc lệnh thông hành của Hạch Chu Thành đều không có tác dụng, chỉ có thể đạp gió bay đến chỗ cao nhất.

Phong Duật triệu hồi ra con ác quỷ nâng xe lăn của Hoành Ngọc Độ lên, tránh làm ướt đế giày tôn quý của Hoành chưởng viện.

Hoành Ngọc Độ rũ mắt nhìn ngọc lệnh mà hắn táy máy nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì, đưa ra kết luận: “Không thoát được.”

Phong Duật ngồi trên tay vịn xe lăn của hắn, tức giận nói: “Nhưng chúng ta không thể ngồi chờ chết ở đây được.”

“Thịnh Tiêu đang tìm đường ra mà.” Hoành Ngọc Độ nhíu chặt mày, cầm ngọc lệnh lật qua lật lại— Đây là động tác của hắn mỗi khi sốt sắng.

Phong Duật nghi ngờ hỏi: “Ngươi sốt sắng chi vậy?”

“Ta lo cho Tương Lan.” Hoành Ngọc Độ lặng lẽ thở dài.

“Lo lắng cho cái đứa ba hoa xạo nhồn kia làm gì?” Phong Duật cười lạnh nói: “Hắn nói Xảo Nhi yêu thảm hắn, sẽ không làm tổn thương hắn, cùng lắm thì biến hắn thành rối gỗ. Đến lúc đó Thịnh Tiêu tìm ra tên ngu xuẩn kia rồi giáng sét đánh hắn cháy khét, rút ra ‘Diêm Hạ Chức’ mấy hồi.”

Hoành Ngọc Độ lắc đầu nói: “Ta không lo lắng Ứng Trác sẽ tổn thương Tương Lan.”

Điều hắn thật sự lo lắng là ‘Khí Tiên Cốt’ trong tay Hề Tương Lan.

Hề Tương Lan hồi còn nhỏ đã nói chêm chọc cười đi gây họa khắp nơi, thoạt nhìn là một kẻ cao ngạo phách lối không tim không phổi, nhưng tất cả người ở Chư Hành Trai đều biết y thật ra là một người dễ mềm lòng hơn bất kỳ ai.

Ứng Xảo Nhi bệnh hoạn hung ác, cho dù hắn thật sự biến Hề Tương Lan thành rối gỗ, y cũng sẽ không tức giận.

Nhưng nếu ‘Tuyết Canh Ba’ của Tần Bàn Bàn xảy ra vấn đề…

Hoành Ngọc Độ luôn có dự cảm bất thường, trên khuôn mặt điềm tĩnh nho nhã của hắn hiếm khi tỏ ra sốt sắng, hắn giơ tay thả ra một con chim lưu ly bay đi tìm Thịnh Tiêu đã mất tung tích.

Phong Duật thấy Hoành Ngọc hiếm khi đánh mất phong thái như vậy, cũng sốt sắng theo: “Thế thì… Thịnh Tiêu có thể phá cấm chế này không?”

“Không biết.” Hoành Ngọc Độ nói: “Nếu hắn vẫn còn ở hư cảnh, sợ là khó.”

Trong khi hai người đang nói chuyện thì đột nhiên phía chân trời xa xa của Hạch Chu Thành lóe lên luồng sáng trắng.

Thiên lôi tím lịm đùng đùng đánh xuống!

Tiếng sét đinh tai nhức óc, ngay cả Phong Duật không nhịn được bịt tai lại, gào thét với Hoành Ngọc Độ: “Hèn gì mỗi lần hắn giáng sét đều không phát ra tiếng! Nếu bị Hề Tuyệt nghe được! Hồn phách của hắn xách quần chạy trăm lẻ tám ngàn dặm là cái chắc!”

Hoành Ngọc Độ vẫn bình tĩnh trước tiếng sấm chói tai, thong thả xoa đầu chim lưu ly.

Hắn cảm nhận được linh lực của Tương Văn cấp Linh, ánh mắt hơi híp lại.

Chắc chắn Thịnh Tiêu không còn ở hư cảnh, hơn phân nửa đã bước vào Đại thừa kỳ, chỉ thiếu một cơ duyên đột phá.

“Nguy rồi.” Hoành Ngọc Độ nói khẽ.

Phong Duật nhìn hiểu khẩu hình miệng của hắn, gào thét: “Nguy cái gì?! Chúng ta phải chết ở đây sao?”

Hoành Ngọc Độ lắc đầu: “Ta quên nhắc nhở Tương Lan.”

Hắn cho Hề Tương Lan mấy miếng ngọc giản ‘Hoán Minh Nguyệt’ hộ thân, có hiệu lực kéo dài một tháng với tu vi từ hư cảnh trở xuống.

Nhưng nếu là từ hư cảnh trở lên thì hiệu lực sẽ bị giảm xuống, nhiều nhất là mười ngày.

Hoành Ngọc Độ thầm cầu nguyện trong lòng, mong Hề Tương Lan đừng dùng chúng với Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu đã bước một chân vào Đại thừa kỳ hiện đang cưỡi gió lơ lửng giữa không trung, không biết tại sao Thiên Diễn Châu bay lượn không dứt, giống như không kiểm soát được sát ý ngút trời.

Đùng đùng.

Từng luồng sét khủng bố được hắn kêu gọi từ linh lực trên khắp trời đất, không chút nương tay đánh thẳng vào tầng cấm chế của Ứng Trác.

Đã qua mười trận sét.

Trên trời giống như bị cưỡng ép xé ra một vết nứt, hư không cuồng loạn méo mó không dứt, linh lực ở Ác Kỳ Đạo đi vào bên trong từng chút một.

Cấm chế của Hạch Chu Thành, bị hắn bạo lực bổ ra?!

Các tu sĩ còn hấp hối bên dưới ngơ ngác nhìn lên trời, bọn họ sửng sốt hồi lâu mới lật đật nhận ra bóng người đang đạp gió giữa không trung.

“Là Thịnh tông chủ?!”

“Thịnh Tiêu của Giải Trĩ Tông?!”

“Thịnh tông chủ đại ân!”

Không nói nhiều, tất cả các tu sĩ hối hả đạp gió bay tới chỗ vết nứt xông ra ngoài.

Phong Duật điều khiển ác quỷ nâng xe lăn lên, thoáng cái đã đến trước mặt Thịnh Tiêu.

Dường như Thịnh Tiêu chê ác quỷ của Phong Duật quá chậm, hắn duỗi một tay nâng xe lăn lên một cách nhẹ bổng.

Tia sét lóe lên, bóng dáng ba người họ đã biến mất khỏi Hạch Chu Thành đang bị nhấn chìm một nửa trong nước.

Hạch Chu Thành xảy ra chuyện lớn, suýt khiến hơn mười ngàn người thiệt mạng, tin tức sốt dẻo này nhanh chóng truyền khắp Ác Kỳ Đạo.

Người có thể tới Ác Kỳ Đạo đều không tốt đẹp gì, chỉ đi mua một món đồ thôi mà suýt chút nữa bỏ cả mạng, vô số tu sĩ hùng hùng hổ hổ, nháo nhào muốn đi tìm người của Ác Kỳ Đạo đòi lại công bằng.

Trong gian hàng cá chiên rắc muối tiêu trên đường số mười chín, Ngọc Đồi Sơn đang ngồi trên bậc thang ăn túi cá chiên của mình, nghe thấy ngoài đường lớn ồn ào vang dội, hắn tò mò ló đầu ra nhìn.

“Đông người quá ta.”

Chủ gian hàng là một ma tu có mặt mũi dữ tợn, nhưng lại đeo tạp dề màu hồng phấn đang lúi húi làm việc trong bếp, từ đằng xa cũng có thể ngửi thấy mùi thơm nức mũi của cá chiên rắc muối tiêu.

“Đại nhân, hình như bọn họ đang đòi Ác Kỳ Đạo trả công bằng cho họ.”

Ngọc Đồi Sơn suýt chút nữa bị một hạt muối tiêu làm sặc, vành mắt của hắn đỏ lên, vừa ho khù khụ vừa cười to.

“Công bằng? Ha ha ha ha!” Túi cá chiên suýt bị văng khỏi tay hắn, Ngọc Đồi Sơn cười đến chảy nước mắt: “Nơi này là Ác Kỳ Đạo, có người dám tìm ta đòi công bằng? Đúng là trò cười lớn!”

Khắp đường phố của Ác Kỳ Đạo đều ầm ĩ huyên náo, hai hàng đèn đuốc ở hai bên đường bị dòng người nườm nượp xô đẩy, sắp sửa rơi xuống đất bốc cháy.

Phong Duật vắt tay áo ướt nhẹp, mở miệng chửi: “Xảo Nhi khốn kiếp, sớm muộn gì có ngày làm thịt hắn.”

Hoành Ngọc Độ nói: “Vô Chước, có thể tìm được Tương Lan ở đâu không?”

Thịnh Tiêu không nói, một trăm lẻ bảy viên Thiên Diễn Châu bỗng tách ra, mang theo tia sét rè rè bay đến bốn phương tám hướng,

Hoành Ngọc Độ hơi sửng sốt, giống như hiểu thông suốt được gì đó: “Ngươi lấy viên Thiên Diễn Châu kia…”

Đặt trên người của Hề Tương Lan?!

Một trăm lẻ bảy viên Thiên Diễn Châu bay với tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc liền quay trở về, phát ra tiếng ‘lạch cạch’ giòn giã, nối thành chuỗi vòng tay đeo lên cổ tay của Thịnh Tiêu.

Trong đôi mắt đen nhánh của Thịnh Tiêu như có tia sét lóe lên, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Màn trời của Ác Kỳ Đạo là mặt sông Ngọc Xuyên, thậm chí có thể nhìn thấy trăng sáng xuyên qua mặt nước gợn sóng lăn tăn.

Một chiếc thuyền hoa đang ngã trái ngã phải bơi lướt qua.

“Ầm—”

Thịnh Tiêu đạp gió bay lên, còn chưa đến gần đã cảm nhận được một luồng linh lực mạnh mẽ quất thẳng tới.

Hoành Ngọc Độ ngớ ra giây lát rồi lập tức thay đổi ánh mắt.

“Thịnh Tiêu!”

Thịnh Tiêu dường như phát hiện ra gì đó, thân hình cao lớn như tia sét chợt lóe lên biến mất tại chỗ, không đợi Hoành Ngọc Độ nói xong đã như thế chẻ tre xông tới thuyền hoa.

Lại thêm một tiếng nổ cực lớn vang lên, làm thuyền hoa đang lướt trên mặt nước thoáng rung lắc dữ dội.

Con ngươi của Ứng Trác co rụt lại, sau lưng hắn là cửa gỗ chạm trổ hoa văn đã gãy nát một cánh, hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, cánh tay phải bằng gỗ tinh xảo của hắn đã vỡ thành mạt gỗ, hòa với bông tuyết xung quanh rơi lả tả xuống đất.

Các dải tranh lụa thủy mặc bị gió thổi quấn vào nhau, gió tuyết lùa mạnh vào cửa sổ bị phá thủng, Hề Tương Lan đứng ở trung tâm, tóc dài xõa bù xù, rũ xuống cánh tay đang run rẩy dữ dội của y.

“Không có?”

Y lầm bầm hai chữ này.

Ứng Trác cố đứng vững cơ thể, liếc nhìn cánh tay phải của mình.

Rõ ràng Hề Tương Lan là một kẻ tàn phế mất hết tu vi, sao lại có luồng linh lực khủng bố này?

Một tiếng ‘xoẹt’ vang lên.

Một luồng linh lực màu tím lóe lên trên cơ thể mảnh khảnh của Hề Tương Lan, trong kinh mạch giống như có con gì đó còn sống bò lúc nhúc khắp nơi, quỷ dị đến mức người phát rét.

Ứng Trác kinh hoảng quát lớn: “Hề Tương Lan!”

Y thế mà lại dùng ‘Khí Tiên Cốt’?!

Một luồng sương dày chui ra từ sau gáy của Hề Tương Lan, đáp xuống tại chỗ hóa thành mèo mun.

Nó bị dọa sợ xù hết cả lông lên, hoảng hốt nói: “Hề Tương Lan! Dừng lại mau, chúng ta sẽ chết đó!”

Hề Tương Lan thấp giọng cười ra tiếng, trên khuôn mặt xanh xao vì bệnh tật từ từ lan tỏa đường vân màu tím nhạt, vừa yêu dã vừa tà đạo.

Y nhấc cổ tay đẫm máu đưa đến bên mép rồi thè lưỡi ra liếʍ nhẹ một cái, đột nhiên mím môi lại như cắn trúng gì đó, sau đó y giật mạnh cổ tay ra.

Sợi tơ của ‘Diêm Hạ Chức’ chui vào hơn nửa trong kinh mạch bị y cưỡng ép rút ra, nửa sợi tơ nhện trong suốt nhuốm đầy máu, lúc bị Hề Tương Lan giật ra ngoài còn kéo theo một đường máu văng tung tóe.

Hề Tương Lan giống như không biết đau, hai mắt nhìn đăm đăm phía đối diện, y nhẹ nhàng há miệng ra để cho nửa sợi tơ còn lại bên trong rớt xuống đất.

Ứng Trác si ngốc nhìn y: “Sư huynh?”

Vết thương trên cổ tay y nhanh chóng lành lại, linh lực ngút trời của Tương Văn cấp Linh mang đến cho y nguồn sức mạnh vô biên, làm cho ánh mắt của y cũng nhiễm đầy lệ khí rét lạnh.

Y từ tốn lên tiếng từng chữ một, giống như đang tha thiết gọi tên một người.

Nhưng sát ý trên người y dâng cao từng tầng một, thoáng cái vượt qua cả đỉnh núi.

“Ứng, Trác.”

===Hết chương 20===

Chư Hành Trai: nhà Gryffindor.

Ly Tương Trai: nhà Slytherin.

=)))))))