—Thịnh… Thịnh cái gì cơ?!—Nếu đây là Phược Lăng của Thịnh Tiêu, thế chẳng khác gì bị dao mổ trâu dí sát vào cổ.
Hề Tương Lan cứng ngắc cả người, rất sợ sợi dây đỏ này bất thình lình siết chặt lại, cắt cơ thể y thành trăm khúc.
“Cứu mạng…” Y không dám cử động nữa, kêu cứu với Hoành Ngọc Độ: “Ca ca cứu mạng!”
Hoành Ngọc Độ đang định cứu y thì Phong Duật đang ngồi trên tay vịn xe lăn bỗng vỗ vào tay hắn, khó ở lên tiếng: “Cứu cái gì mà cứu? Đây không phải là Phược Lăng của người yêu ngươi tự tay buộc cho sao, ngươi tránh cái gì?”
“Nhưng tính tình của Thịnh Vô Chước méo mó lập dị, không có được ta liền muốn phá hủy ta, nếu ta bị hắn bắt được, chắc chắn là chết không có chỗ chôn.” Hề Tương Lan ngoài miệng nói bậy nói bạ, nhưng trong lòng hoảng loạn muốn thăng thiên.
—Thượng Nguyên nói Thịnh Tiêu đang bế quan ở Giải Trĩ Tông cơ mà?! Sao mới nửa ngày đã đến Ác Kỳ Đạo rồi?
Chu mi nga!
Phong Duật nghi ngờ hỏi: “Bế quan?”
Hoành Ngọc Độ vươn tay móc lấy sợi dây đỏ kia, cười một tiếng: “…Ngươi thế mà kiên nhẫn thật.”
Hề Tương Lan sợ Thịnh Tiêu muốn chết, run rẩy muốn nói gì đó, nhưng chợt thấy sợi dây đỏ kia dập dờn một hồi rồi ‘soạt’ một tiếng trực tiếp quấn quanh cả người y, cuối đầu dây còn quấn chặt ngón út của y không chịu tha.
Hoành Ngọc Độ lập tức muốn ngăn cản, con chim hóa thành từ ‘Hoán Minh Nguyệt’ bay đến chỗ sợi dây đỏ, há cái mỏ nhọn ngậm lấy nó.
“A!”
Hề Tương Lan vừa nghĩ đến sợi dây đỏ này do Thịnh Tiêu biến ra là y có ảo giác sẽ bị nó siết chết.
Nhưng hết chờ rồi lại đợi, mãi mà không thấy thân thể truyền đến cảm giác đau đớn, y thử hí mắt ra nhìn thì phát hiện sợi dây đỏ kia đã biến mất từ lúc nào không hay.
Y giơ ngón út lên ngoắc ngoắc cũng không thấy có cảm giác bị trói buộc.
Chim lưu ly còn đang vỗ cánh bay bên cạnh y, Hề Tương Lan lập tức hiểu rõ, vác theo cái mặt nước mắt nước mũi tèm lem vì cảm kích cầm lấy tay của Hoành Ngọc Độ: “Ca ca, không ngờ mấy năm qua tu vi của ngươi vượt bậc như vậy, có thể đánh bại cả Thịnh Tiêu.”
Hoành Ngọc Độ: “…”
Hoành Ngọc Độ im lặng, mới nãy hắn vẫn chưa ra tay.
Hề Tương Lan không có linh lực nên không biết nội tình, y cao hứng giống như tìm được cái đùi chắc nịch béo khỏe để ôm, hiếm khi tỏ ra nịnh nọt lấy lòng Hoành Ngọc Độ.
“Ca ca, ngươi cho ta thêm vài cái ‘Hoán Minh Nguyệt’ để phòng thân đi.”
Hoành Ngọc Độ giải thích: “Ngươi đừng nên hiểu lầm, ta không đánh tan Phược Lăng trói buộc ngươi.”
Mỗi lần hắn nói ra một đống lời giải thích, Hề Tương Lan sớm đã tự động xem những lời sau câu ‘Ngươi đừng nên hiểu lầm’ là dông dài nhảm nhí, thuận miệng lấy lệ: “Tốt tốt, ta biết mà. Ca à, cho ta thêm mấy cái đi, năn nỉ đó.”
Hoành Ngọc Độ đành phải chộp mấy miếng ngọc giản đang bay lượn xung quanh, sau đó đưa linh ngữ vào trong chúng để bảo vệ Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan giống như có được mấy lá bùa hộ mạng xịn xò, hài lòng cất ngọc giản vào trong vạt áo trước ngực, nhằm đề phòng tình huống bất trắc.
“Hiệu lực kéo dài một tháng phải không?”
“Ừm.”
Hề Tương Lan vô cùng vui vẻ.
Lúc này, rối gỗ lắc lư đi tới, cung kính cúi người hành lễ với Hề Tương Lan, giọng nói lạnh băng đã ân cần hơn trước.
“Tiểu tiên quân đại giá đến chơi, tha lỗi cho chúng ta đã tiếp đón không chu đáo— Ứng đại nhân mời ngài lên thuyền hoa nghỉ ngơi trước, ngài ấy sẽ lập tức đến ngay.”
Hề Tương Lan vô tư nhấc chân đi theo.
Phong Duật tiến tới túm y lại.
Hề Tương Lan lảo đảo suýt ngã chúi mũi, bất mãn nói: “Nhẹ tay một tí không được hay gì, lỡ bùa hộ mạng của ta bị rớt bể ngươi có đền nổi không?”
“Ứng Xảo Nhi không phải kẻ tốt lành gì đâu.” Phong Duật ghé vào tai y nói nhỏ: “Ly Tương Trai của Thiên Diễn học cung không thiếu nhất chính là yêu tà, mà Ứng Xảo Nhi lại là yêu tà đứng đầu, hung tàn không kiêng nể ai, làm việc độc ác không màng đến hậu quả. Bây giờ ngươi đã mất hết tu vi, không sợ hắn sẽ thừa dịp cháy nhà hôi của bắt ngươi đi hả?”
Hề Tương Lan lấy làm lạ hỏi: “Hắn bắt con ma bệnh như ta làm gì?”
Phong Duật nghiến răng nghiến lợi nói: “Bắt ngươi làm rối gỗ!”
“Bắt người sống làm rối gỗ?” Hề Tương Lan tức giận nói: “Là ngươi điên hay Xảo Nhi điên?”
“Tương Văn của hắn là cấp Thiên ‘Diêm Hạ Chức’, có thể lặng lẽ phóng dây rối len lỏi khắp kinh mạch của ngươi không ai hay, biến ngươi thành rối gỗ!” Phong Duật tiếc rèn sắt không thành thép: “Cái loại người tà ma ngoại đạo này, ngươi lấy đâu ra tự tin mà dám cả gan thân thiết với hắn?”
Hề Tương Lan nhíu mày.
Mặc dù Xảo Nhi trong ấn tượng của y là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, cùng lắm là tính tình của hắn lầm lì không thích giao tiếp với người khác, nhưng y lại càng tin tưởng bạn học cùng lớp với mình hơn là bạn học ở lớp khác.
“Nghe nguy hiểm phết.” Hề Tương Lan suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Nhưng ta vẫn phải đến đó.”
Phong Duật tức giận nói: “Muốn đi chết hả?!”
Hoành Ngọc Độ biết Hề Tương Lan là vì ‘Tuyết Canh Ba’, lúc này mới lên tiếng: “Có thể đi, nhưng không thể dây dưa quá nhiều với Ứng Trác.”
Phong Duật không tin nổi: “Hoành Ngọc Độ! Sao ngươi cũng…”
“Ta đi theo ngươi.” Hoành Ngọc Độ không để ý Phong Duật giận dữ: “Ngươi phải ở sát bên ta không rời nửa bước.”
Hề Tương Lan phì cười: “Đã nhiều năm rồi mà cái tính gà mẹ này của ngươi vẫn không thay đổi nhỉ?”
Hoành Ngọc Độ lườm y, tốt tánh không so đo.
Phong Duật bất lực giãy đành đạch: “Đi đi đi hết đi!! Ta về nhà ngủ khỏe!”
Hắn đang muốn phất tay áo rời đi thì Hề Tương Lan cười ngỏn ngoẻn choàng tay ôm lấy vai hắn: “Đi đâu thế? Hoành gà mẹ không tiện đi đường, lại là người mong manh dễ vỡ như ngọc lưu ly, nếu xảy ra chuyện cần phải dựa vào Phong đại thiếu gia ngăn cơn sóng dữ, sao có thể thiếu ngươi được?”
Cơn giận của Phong Duật lập tức giảm hơn nửa, hắn cười lạnh nói: “Không phải ngươi nói Xảo Nhi ngoan ngoãn à, sao bây giờ lại sợ thế?”
Hề Tương Lan nói: “Người luôn sẽ thay đổi, huống chi ta và hắn đã không gặp nhau sáu năm, lỡ như hắn thật sự ra tay xử ta thì sao?”
Người này tuy thông minh quá thể đáng, nhưng trong chuyện tình cảm thì lại như thằng khờ.
Phong Duật hừ hử mấy tiếng: “Lo xảy ra chuyện thì khỏi đi.”
“Không được.” Hề Tương Lan nói: “Có lẽ trên thuyền hoa có đầu mối của Tương Văn Hề gia, ta nhất định phải đến đó.”
Phong Duật biết y bướng bỉnh, đành phải bất đắc dĩ nói: “Thế thì ta sẽ miễn cưỡng đi xem chuyện vui của ngươi, nếu ngươi xui bị Ứng Xảo Nhi bắt đi, ta sẽ đẩy Hoành Ngọc Độ chạy trước, không cứu ngươi đâu.”
“Dạ dạ dạ.” Hề Tương Lan gật đầu: “Vẫn là mạng của hai vị thiếu gia đây cao quý hơn ta, dĩ nhiên là phải chạy trước.”
Phong Duật bị y nói làm sặc nước miếng ho khù khụ.
Thỏa thuận xong xuôi, ba người cùng nhau bước lên thuyền hoa.
Chẳng qua khi Hề Tương Lan vừa đặt chân lên bậc thang của thuyền hoa, đột nhiên cảm thấy linh lực sau lưng chập chờn kỳ lạ, giống như có trận pháp đang khởi động.
—Nhưng rõ ràng hồi nãy đâu có gì.
Đồng thời, Hoành Ngọc Độ đã cảm nhận được gì đó, lập tức theo phản xạ nhấc tay muốn kéo Hề Tương Lan đang đi phía trước cách nửa bước chân lại.
“Tương Lan…”
Một giây sau, tay của Hoành Ngọc Độ chụp hụt vào khoảng không, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Rõ ràng chỉ chênh lệch nửa bước chân, nhưng hai người giống như không ở cùng một thế giới, bàn tay như thể chạm vào mặt nước làm ướt đẫm cả năm ngón tay.
Con ngươi của Hoành Ngọc Độ thoáng co rụt lại, trong mắt chợt lóe lên luồng sáng lưu ly lấp lánh không báo trước.
Hắn quát khẽ: “Phá—”
Linh lực của ‘Hoán Minh Nguyệt’ giống như bọt nước bỗng dâng trào thành sóng thần ập đến đánh nát rối gỗ đang đứng cung kính một bên, nhưng khi xông tới mặt nước mờ ảo trước mặt thì lại giống như đá chìm đáy biển, không có động tĩnh gì.
Hề Tương Lan vẫn còn duy trì tư thế đứng đưa lưng về phía bọn họ bước lên bậc thang, thời gian tựa như ngừng trôi, hoặc là không gian trong thuyền hoa và bên ngoài không giống nhau, dẫn đến mỗi bước chân của y như thể bị tua chậm lại.
Phong Duật nhanh tay lẹ mắt liều mạng xông thẳng lên, mưu toan đi chung với Hề Tương Lan.
Nhưng màn nước kết giới kia không biết có trộn lẫn thứ gì, Phong Duật vừa chạm tay vào thì có một luồng lôi văn men theo ngón tay lan tràn đến cánh tay của hắn.
Con ngươi của Phong Duật co rụt lại, tức khắc rút tay về.
Trên cánh tay của hắn toàn là vết cháy xém.
Nếu mà chậm thêm một giây nữa là cánh tay liền không còn.
Hoành Ngọc Độ không ngờ Ứng Trác dám ngang nhiên cướp người ngay trước mặt mình, linh lực ‘Hoán Minh Nguyệt’ thoát ra từ sáu gáy áo của hắn, hóa thành đàn chim lưu ly đông nghìn nghịt.
Hắn nói nhỏ: “Phá.”
Trong phút chốc, đàn chim lưu ly ríu rít ùn ùn kéo đến đánh thẳng vào màn nước kết giới kia.
Linh lực phát ra tiếng loảng xoảng, giống như muốn phá vỡ kết giới bao bọc thuyền hoa.
“Cẩn thận một chút.” Đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng của một người: “Đó không phải là kết giới vây nhốt các ngươi, mà là lối vào cấm chế, nếu ngươi đánh vỡ kết giới, sợ là sư huynh sẽ mất mạng.”
Linh lực của Hoành Ngọc Độ ngừng lại một lát, đàn chim lưu ly cũng theo đó dừng giữa không trung, đóng băng trong tư thế hung hăng lao tới tấn công.
Phong Duật chợt rút quỷ đao ra, lạnh lùng nói: “Ứng Trác.”
Ứng Trác khoác áo bào đỏ lười biếng dựa vào thân cây quế, mọi hành động cử chỉ của hắn giống như bắt chước theo Hề Tương Lan, thậm chí còn giơ tay hái một nắm hoa quế rồi thờ ơ ngắm nhìn.
Hoành Ngọc Độ sợ ném chuột vỡ bình, sầm mặt thu hồi ‘Hoán Minh Nguyệt’.
Đàn chim lưu ly trở về ríu rít bay xung quanh người Hoành Ngọc Độ, mang theo khí thế rét lạnh không phù hợp với vẻ ngoài ưu nhã lễ độ của hắn, giống như có thể hóa thành mũi băng nhọn bắn thủng ngực người đối diện bất cứ lúc nào.
“Tranh Tương Văn của Hề Thanh Phong, là do ngươi đặt chùa Cô Xướng bán đấu giá?”
Ứng Trác cười.
Tướng mạo của hắn vốn yêu tà, chỉ khi ở trước mặt Hề Tương Lan mới giả vờ ngoan ngoãn lấy lòng người, lúc này hắn chợt bật cười, đôi môi đỏ thẫm như bôi máu khiến người ta không rét mà run.
“Hoành chưởng viện là một người thông minh.” Ứng Trác thờ ơ thổi bay nắm hoa quế trong tay: “Giải Trĩ Tông và Thiên Diễn học cung truy lùng đuổi bắt sư huynh suốt sáu năm, ép hắn phải trốn đông núp tây chịu không biết bao nhiêu khổ cực, cũng hại lây cả ta lùng sục khắp Thập Tam Châu mà vẫn không tìm được hắn. Nếu không phải nhờ có tranh Tương Văn của Hề Thanh Phong, ta sao có thể dễ dàng tìm được sư huynh?”
Hiếm khi Hoành Ngọc Độ nổi giận, khí chất ôn nhu như ngọc của hắn bị sự chán ghét buốt giá thay thế, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi có liên can đến kẻ đầu sỏ tàn sát Hề gia vào sáu năm trước, nếu Tương Lan biết được…”
“Sư huynh dĩ nhiên sẽ không biết.” Ứng Trác cười khẽ cắt ngang lời hắn: “Từ nay về sau sư huynh sẽ không phải sống lang bạt đầu đường xó chợ, không còn bị người đuổi gϊếŧ khắp nơi, ta sẽ bảo vệ hắn chu toàn, sẽ không để đám người ngụy quân tử các ngươi đến gần hắn dù là nửa bước.”
Phong Duật không nhịn được nói: “Nói nhiều với cái thứ tâm địa xấu xa này làm gì? Trực tiếp gϊếŧ hắn là có thể tìm được Hề Tuyệt!”
Phong Duật và Ứng Trác đều là Tương Văn cấp Thiên, lúc còn ở Thiên Diễn học cung đánh nhau không phân thắng bại, lúc này hắn lười nghe Hoành Ngọc Độ từ tốn nói phải trái, trực tiếp rút quỷ đao ra.
Trong phút chốc, vạn quỷ gào khóc.
Ác quỷ dữ tợn xé gió lao tới, Ứng Trác lại không nhúc nhích, để mặc cho âm khí thổi mạnh vào người mình.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một con rối gỗ đứng bên cạnh bỗng phát ra giọng nói quen thuộc.
“Phá.”
Tức khắc, một luồng linh lực đen đỏ trộn lẫn hóa thành đàn chim, vỗ cánh tông thẳng vào âm khí của vạn quỷ.
Đùng một tiếng thật lớn, hai luồng linh lực đâm sầm vào nhau tạo ra chấn động quét sạch bông tuyết bay ra xa.
Con ngươi của Hoành Ngọc Độ co rụt thành chấm nhỏ.
Ngay cả Phong Duật cũng kinh ngạc há hốc mồm.
Con rối kia đánh ra…
‘Hoán Minh Nguyệt’ của Hoành Ngọc Độ?!
Không đúng, chẳng qua là trông giống ‘Hoán Minh Nguyệt’, không phải là linh lực của Tương Văn cấp Linh thật sự.
Dù vậy, trong lòng của Hoành Ngọc Độ vẫn dâng lên dự cảm bất ổn, hắn im lặng nhìn rối gỗ vừa nói ra tiếng ‘phá’ kia.
Con rối gỗ giống như bị thương nặng, dần dần hóa thành vụn gỗ li ti từ trong ra ngoài rồi rơi xuống tạo thành một ụ cát nhỏ trên đất.
“Chậc.” Ứng Trác thờ ơ nói: “Không còn dùng được, một lần liền hư.”
Hoành Ngọc Độ cảm thấy con rối kia vẫn còn lưu lại chút linh lực, một hồi lâu sau mới trầm giọng nói: “Ngươi dùng… ‘Khí Tiên Cốt’ làm thành Tương Văn?!”
‘Khí Tiên Cốt’ là ngụy tạo ra linh mạch Thiên Diễn.
Mà ‘Hoán Minh Nguyệt’ hàng nhái vừa rồi lại là Tương Văn nhân tạo do người làm ra.
Hoành Ngọc Độ không biết nghĩ tới điều gì mà âm thầm hít sâu một hơi, mở to mắt kinh ngạc nhìn Ứng Trác.
Tương Văn là Thiên Diễn do Thiên Đạo ban cho, làm sao có thể bị con người dễ dàng chế tạo ra?
Ứng Trác thong thả nói: “Năm đó ở Thiên Diễn học cung, người người đều nói Tương Văn của ta vô dụng, chỉ có sư huynh là không chê ta, còn kiên nhẫn khuyên nhủ ta.”
Ứng Trác nhớ mãi buổi chiều tuyết rơi hôm đó.
Hắn bị người của Ly Tương Trai bắt nạt, một mình trốn dưới tán cây quế ở sân sau của Chư Hành Trai ngồi khóc, lúc đó thiếu niên Hề Tuyệt đang ở trên cây hái hoa quế ăn, đã dịu dàng an ủi hắn…
“Nhóc con, đừng khóc, khóc nữa sư huynh ta đau đầu chết mất.”
Hề Tuyệt khoác áo choàng rất dày, cả người thơm lừng hương hoa quế, cây roi đen nhánh treo trên cành cây, ống quần xắn cao lộ ra bắp chân thon dài— Chẳng qua trên bắp chân sáng bóng có mấy vệt đen giống như bị sét đánh.
Hắn dường như không biết đau, hai tay gối sau đầu, mặt mũi diễm lệ, phóng khoáng tùy tiện.
“Khóc có ích gì? Ai bắt nạt ngươi thì ngươi trả đũa lại… Nói cái gì mà, Diêm Hạ Chức quá yếu? Ha ha ha, bọn họ nói yếu là ngươi thấy yếu à, vậy ngươi xứng đáng bị bắt nạt. Đi ra chỗ khác chơi, bây giờ ta không được vui, đừng khóc lóc ở đây làm phiền ta.”
Đã qua nhiều năm, nhưng Ứng Trác vẫn nhớ như in từng chi tiết.
Khóe môi của Phong Duật giật giật.
Cái tên Ứng Xảo Nhi này… Coi bộ thần kinh có vấn đề.
“Chờ đến khi ta có thể chế tạo ra Tương Văn cấp Linh, có lẽ sư huynh sẽ khôi phục lại tu vi.”
Ứng Trác dịu dàng nhìn Hề Tương Lan đang đứng im bất động trên thuyền hoa, trong mắt không che giấu được ham muốn và độc chiếm.
Hoành Ngọc Độ lạnh lùng nói: “Hàng giả mãi mãi là hàng giả, Tương Văn được Thiên Đạo ban cho sao có thể bị con người làm ra?”
Ứng Trác cười: “Chắc hẳn ngươi đã biết chuyện Thập Tam Châu chỉ có mười ba Tương Văn cấp Linh, nhưng hôm nay lại có thêm một Tương Văn cấp Linh còn chưa thức tỉnh, ngươi đoán xem, những thế gia Trung Châu kia sẽ vì Tương Văn cấp Linh mà làm ra chuyện động trời gì đây?”
Hoành Ngọc Độ sầm mặt.
Thật ra kể từ khi Nhượng Trần nói ra câu ‘Chỉ có mười ba Tương Văn cấp Linh’, Trung Châu đã bắt đầu rục rịch.
Khúc gia bị treo lên đầu ngọn sóng.
Bởi vậy không biết lời đồn là thật hay giả, cộng thêm những thế gia khác ở Trung Châu cố ý đổ dầu vào lửa, mấy năm qua linh mạch Thiên Diễn của Khúc gia bị xâu xé hơn phân nửa.
Phong Duật nhíu mày: “Rốt cuộc các ngươi đang nói gì vậy? Không phải đang nói về Hề Tuyệt sao…”
“Đúng đó, đang nói về sư huynh.” Ứng Trác dịu dàng nói: “Ta…”
Hắn đang muốn nói gì đó thì con ngươi đỏ đen lẫn lộn bỗng co rụt lại, tức khắc một con rối gỗ khác bay đến bên cạnh hắn rồi nói ra chữ ‘Hộ’, một bức tường lưu ly màu đen hóa thành kết giới bảo về toàn thân Ứng Trác.
Con rối vừa lên tiếng đã vỡ nát.
Một giây tiếp theo, luồng sét không tiếng động bổ thẳng vào mi tâm của Ứng Trác, nhưng được kết giới cản lại.
Lôi văn kêu tách tách vang dội, Thiên Diễn Châu trên cổ tay của Thịnh Tiêu bay lượn theo ống tay áo của hắn, vô số tia sét không tiếng động bổ thẳng vào kết giới của Ứng Trác, bức tường ngọc lưu ly đen nhánh bị đánh cho nứt lả tả từng chút một.
Phong Duật vốn đang sốt sắng vì Hề Tương Lan, nhưng thấy Thịnh Tiêu tới thì hắn liền thở phào nhẹ nhõm.
—Mỗi lần Hề Tương Lan hoặc người của Chư Hành Trai gặp phải nguy hiểm, sự xuất hiện của Thịnh Tiêu giống như Định Hải Thần Châm, làm người ta cảm thấy yên tâm.
(Định Hải Thần Châm là gậy như ý của Tôn Ngộ Không, tác dụng trấn giữ biển Đông Hải như trên phim.)Hoành Ngọc Độ nhíu mày nói: “Vô Chước.”
Phong Duật lập tức chuyển sang trạng thái ‘hóng hớt’, hắn lùi ra sau một bước đỡ bị cuốn vào trận đánh của thần tiên.
Ứng Trác vừa nhìn thấy Thịnh Tiêu, dù có bệnh hoạn điên cuồng đến mấy thì trong mắt hắn cũng lóe lên chút kiêng dè, trên cánh tay phải bằng gỗ phảng phất như truyền đến cơn đau nhói, từng giờ từng phút nhắc nhở người này là làm thế nào dùng Thiên Diễn Châu giáng sét đánh tay phải của hắn sờ sờ cháy khét thành than.
“Thịnh Tiêu.” Ứng Trác không còn nhàn hạ thoải mái như khi đối thoại với Hoành Ngọc Độ, cả người banh chặt giống như đang đối đầu với kẻ địch, hắn lạnh lùng nói: “Xem ra mấy trăm cái l*иg giam đều không cản nổi bước chân của ngươi.”
Trên mặt Thịnh Tiêu phủ đầy ý lạnh, con ngươi khô cạn rơi vào thân ảnh an tĩnh của Hề Tương Lan trên thuyền hoa.
Hoành Ngọc Độ dường như nhìn ra ý định của hắn, bèn nói: “Kết giới mà vỡ, Tương Lan khó mà giữ được tính mạng.”
Từ trước đến nay Thịnh Tiêu không có kiên nhẫn với người khác, ngay cả một câu cũng lười nói, Thiên Diễn Châu bắn sét đùng đùng, lần nữa giáng sét đánh thẳng vào Ứng Trác.
Kết giới lưu ly hàng nhái của Ứng Trác tất nhiên là không so bì được với ‘Hoán Minh Nguyệt’ hàng thật của Hoành Ngọc Độ, chỉ sau vài cú giáng sét thì kết giới bắt đầu xuất hiện vết nứt lan rộng như mạng nhện.
Hắn nhếch môi cười nói: “Năm đó các ngươi ở Chư Hành Trai ngăn cản ta biến sư huynh thành rối gỗ, hôm nay Hạch Chu Thành sẽ là mồ chôn của các ngươi.”
Dứt lời, thân hình của Ứng Trác như sấm chớp biến mất ngay tại chỗ.
‘Kham Thiên Đạo’ bổ hụt vào khoảng không, đánh thẳng xuống chỗ đất ở đó cháy khét.
Phong Duật lờ mờ nhận ra không đúng: “Hắn nói Hạch Chu Thành là mồ chôn là sao?”
Hoành Ngọc Độ đột nhiên nói: “Đi!”
Vừa dứt lời, toàn bộ đất trời đảo lộn một vòng giống như thuyền bè ra khơi đυ.ng phải cơn sóng dữ, nước chảy ùn ùn kéo đến từ phía xa, vô số người đến Hạch Chu Thành bỗng chốc kêu gào thảm thiết cả một góc trời, xô đẩy nhau chạy trốn.
Thịnh Tiêu chợt duỗi tay tới giữ chặt xe lăn của Hoành Ngọc Độ, tránh cho hắn bị hất văng ra.
Hoành Ngọc Độ còn chưa tỉnh hồn: “Hắn muốn phá hủy toàn bộ Hạch Chu Thành?”
Số người tiến vào Hạch Chu Thành hôm nay lên đến hàng ngàn, Ứng Trác dám làm như vậy sao?!
Ở sân sau của tiệm đồ cổ, Ứng Trác ngâm nga câu hát đồng thời nhẹ nhàng vươn tay búng hạt đào bé nhỏ kia vào trong ao nước.
Một tiếng ‘bõm’ nhẹ nhàng vang lên.
Trong mắt Ứng Trác toàn là sự thích thú, hắn không thèm liếc nhìn hạt đào đã chìm nghỉm xuống đáy áo, nhấc tay vuốt gọn lại mái tóc dài bị rối, lạnh nhạt nói: “Hôm nay Hạch Chu Thành không cần mở ra cấm chế.”
Ông chủ của tiệm đồ cổ nghe vậy hơi sửng sốt: “Cũng… Cũng không chuyển nhượng lại sao?”
Ứng Trác ‘phụt’ một tiếng bật cười như thể nghe được chuyện cười hoang đường, đôi mắt vừa đẹp đẽ vừa yêu dị.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Không ai có thể ra ngoài.”
Tay của ông chủ tiệm run lên.
Ứng Trác cột tóc gọn gàng xong, trong tay vân vê một chiếc thuyền hoa tinh xảo được chạm khắc từ hạt đào, tay áo tung bay, lững thững rời khỏi.
Ông chủ vội chạy ra sân sau nhìn thử.
Hạch Chu Thành đã rơi vào trong ao nước.
***
“Ủa?”
Mới nãy Hề Tương Lan còn đang trên thuyền hoa, lờ mờ cảm thấy không đúng liền quay lại nhìn thì phát hiện Hoành Ngọc Độ và Phong Duật mới nãy còn đi theo đã biến mất lúc nào không hay.
Đây là sao?
Hề Tương Lan đang định bước xuống xem thử thì rối gỗ bên cạnh đột nhiên nắm lấy cổ tay của y, cứng rắn kéo y vào bên trong thuyền hoa.
“Đợi chút đã…”
“Chủ nhân có lệnh, đưa tiểu tiên quân vào trong thuyền hoa.”
Hề Tương Lan khựng lại giây lát, tỉnh bơ nhìn chằm chằm rối gỗ, một hồi lâu sau mới lười biếng mỉm cười.
“Được.”
Hề Tương Lan trốn trốn tránh tránh nhiều năm, gan lớn hơn cả mạng, không thèm quan tâm tình cảnh hiện tại thế nào, y ưu nhã chỉnh chu lại vạt áo, thong thả đi vào thuyền hoa.
Khí tức của ‘Tuyết Canh Ba’ đang ở trong cái thuyền này.
Sau khi bước vào mới thấy nơi đây giống hệt một phủ đệ nguy nga sang trọng, ngày tuyết rơi mà cây quế vẫn nở rộ hoa, hành lang gấp khúc dẫn đến chỗ trung tâm là một lầu gác hai tầng được trang trí nhã nhặn.
Hề Tương Lan thản nhiên ngắm nhìn xung quanh, bỗng nghe thấy tiếng bước chân loạt xoạt chạy tới.
Hình như có ai đó đang vui vẻ chạy nhanh đến, lập tức xuất hiện trước mặt y.
Hề Tương Lan hơi sửng sốt.
Ứng Trác khoác một thân áo đỏ diễm lệ, vì chạy nhanh lên vạt áo tung bay lên, phảng phất như là một thiếu niên lang tràn ngập thanh xuân, hắn vọt tới trước mặt Hề Tương Lan, còn nhảy bổ vào lòng y.
“Sư huynh!”
Khung xương liêu xiêu vì bệnh tật của Hề Tương Lan suýt chút nữa bị đυ.ng rơi đầy đất, y phải lui về sau nửa bước mới đứng vững.
“Xảo Nhi?”
Các công tử thiếu gia của những thế gia khắp Thập Tam Châu khi đến lễ cập quan đều chọn cho mình tên chữ tao nhã và có ý nghĩa sâu sắc, nhưng chỉ có mình Ứng Trác là mang phong cách riêng biệt không giống ai, dùng ‘Xảo Nhi’ làm tên chữ, vì thế đã khiến không ít người chê bai cười nhạo.
Nhưng Ứng Trác có vẻ rất lấy làm vinh hạnh với tên chữ này, khi nghe thấy Hề Tương Lan gọi tên chữ của mình, trên khuôn mặt tuấn mỹ yêu tà của hắn tràn ngập ý cười: “Sư huynh, là ta.”
Hề Tương Lan ghen tỵ nhìn hắn.
Rõ ràng hồi còn ở Thiên Diễn học cung, Ứng Xảo Nhi vẫn là một thằng nhóc chỉ cao tới vai y, mới có mấy năm không gặp mà hắn đã cao hơn y.
Còn chiều cao của Hề Tương Lan đã chững lại từ năm mười bảy tuổi, khiến y tức giận ngày nào cũng gặm hết linh đan rồi lại đến thuốc tiên.
“Sư huynh, sư huynh.” Một vòng tay của Ứng Trác là dư sức ôm trọn vòng eo của Hề Tương Lan, ước gì mãi mãi không buông tay, bởi vì Hề Tương Lan không thấy được vẻ mặt của hắn nên không thấy đôi mắt của hắn tràn ngập ham muốn độc chiếm nóng bỏng, nhưng ngoài miệng lại cất giọng ngoan ngoãn.
“Cuối cùng ta đã tìm thấy sư huynh.”
Hề Tương Lan bị cái ôm mạnh mẽ này suýt làm cho phun máu, y dùng sức nắm chặt cánh tay của Ứng Trác: “Thả tay ra, sắp bị ngươi siết chết rồi.”
Lúc này Ứng Trác mới nhận ra bây giờ Hề Tương Lan đã không còn linh lực, lập tức luống cuống thả tay ra.
Hề Tương Lan bực bội ho mấy tiếng, lườm hắn một cái.
Hình như thuyền hoa đã được thả vào nước, có thể loáng thoáng nhìn thấy phong cảnh chợt hiện chợt ẩn ở bên ngoài.
“Hai vị sư huynh kia của ngươi đâu?” Hề Tương Lan thuận miệng hỏi: “Không phải cũng đã lâu rồi không gặp à? Sao không để bọn họ lên thuyền hoa?”
Ứng Trác cười khẽ, thản nhiên nói: “Sợ là hai vị sư huynh kia không thích thuyền hoa chật hẹp này đâu.”
Hề Tương Lan dường như đã quen với việc Ứng Trác tự giễu, nhưng vẫn bất đắc dĩ nói: “Hôm nay ngươi có thể làm ra một Hạch Chu Thành tinh xảo đẹp đẽ, sao lại nói thế?”
Ứng Trác ngoan ngoãn mỉm cười với y, biết lắng nghe nói: “Ta nói sai rồi, sư huynh đừng phiền lòng.”
“Ừm, thế mới ngoan.” Hề Tương Lan khen hắn một câu, không biết cố ý hay vô tình mà liếc mắt nhìn vào cánh tay phải của hắn.
Tần Bàn Bàn nói có một nam nhân có cánh tay bằng gỗ róc mất Tương Văn của nàng, nhưng tay phải của Ứng Trác hoàn toàn lành lặn, trông không giống gỗ chút nào.
Trong đầu Hề Tương Lan đột nhiên vang lên lời nói của Phong Duật— ‘Bị Thịnh Tiêu thiêu rụi một cánh tay’.
Rốt cuộc là có ý gì?
Ứng Trác nhẹ nhàng cầm lấy tay áo của Hề Tương Lan, nói nhỏ: “Nhiều năm không gặp, ta rất nhớ sư huynh.”
Hề Tương Lan tỉnh hồn lại, dăm ba câu khách sáo này không nhằm nhò gì với y, lập tức thuận miệng đáp: “Ta cũng rất nhớ Xảo Nhi.”
Rõ ràng Ứng Trác biết những lời này của Hề Tương Lan không đáng tin, nhưng hắn vẫn nở nụ cười thỏa mãn, hoàn toàn khác một trời một vực với vẻ mặt điên cuồng hung ác khi đối đầu với Thịnh Tiêu.
“Lần này sư huynh cố ý đến tìm ta sao?” Ứng Trác hỏi.
Hề Tương Lan nói láo quen miệng: “Tất nhiên rồi, ta ở Vô Ngân Thành đã được hai ba năm, nhưng bây giờ mới biết Hạch Chu Thành là của ngươi, nếu biết sớm hơn thì ta đã đến tìm ngươi chơi rồi.”
Đôi mắt của Ứng Trác cong thành lưỡi liềm, hắn dắt tay Hề Tương Lan vừa đi vừa trò chuyện: “Bây giờ biết cũng không muộn— Ta nghe nói người của Giải Trĩ Tông còn đang lùng bắt sư huynh, nếu sư huynh không ngại thì có thể ở lại đây tránh mặt, ta chắc chắn sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ sư huynh chu toàn.”
Hề Tương Lan vừa gật đầu vừa quan sát Ứng Trác, thầm nghĩ: “Không đúng, Phong Duật nói hắn làm đủ chuyện xấu xa độc ác mà, sao càng nhìn càng thấy hắn không khác gì hồi còn ở Thiên Diễn học cung vậy?”
Một luồng sương đen bay ra từ trong gáy áo của Hề Tương Lan, lặng lẽ hóa thành mèo mun tiếp đất bằng bốn chiếc măng cụt, nó ngửi trái ngửi phải trên thuyền hoa rộng lớn.
Hề Tương Lan liếc nhẹ qua.
Ứng Trác đột nhiên hỏi: “Sư huynh đang nhìn gì vậy?
Hề Tương Lan khẽ sửng sốt.
Y chỉ mới rời mắt một thoáng thôi mà.
Ý lạnh trong con ngươi của Ứng Trác tức khắc biến mất, khi Hề Tương Lan quay sang nhìn lại thì hắn lập tức tỏ vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, đôi mắt cong cong tràn ngập ý cười, giống như đứa trẻ không bao giờ lớn lên.
“À, không có gì.” Hề Tương Lan thuận miệng trả lời qua loa: “Nơi này của ngươi có nhiều tranh nhỉ?”
Ứng Trác thuận theo đáp: “Mấy bức tranh đó không có gì đẹp cả— Sư huynh sang bên này đi.”
Hề Tương Lan ỡm ờ bị hắn nắm tay dắt đến căn phòng lớn nhất trên thuyền hoa, khắp nơi đều trưng bày những món pháp khí tinh xảo, tranh thủy mặc bằng lụa rũ dài tới đất, bị gió thổi khẽ bay phấp phới.
Ứng Trác nhẹ nhàng ấn Hề Tương Lan ngồi xuống ghế mềm, còn mình thì dời một cái ghế đẩu ngồi xuống bên cạnh, sau đó hắn cầm lấy cổ tay của Hề Tương Lan, chầm chậm truyền linh lực vào thăm dò kinh mạch của y.
Hề Tương Lan vô thức muốn rụt tay về.
Tay của Ứng Trác giống hệt kềm sắt giữ chặt cổ tay của y, trên mặt hắn vẫn mỉm cười dịu dàng, vô tội nói: “Ta chỉ muốn thăm dò kinh mạch của sư huynh, đừng lo lắng.”
Hắn mở miệng ngậm miệng đều gọi một tiếng sư huynh thân thiết, nhưng Hề Tương Lan lờ mờ cảm thấy không đúng chỗ nào.
Nhưng y quá đần trong chuyện tình cảm, hoàn toàn không nhìn ra ham muốn độc chiếm ẩn sau đôi mắt dịu ngoan của Ứng Trác.
Linh lực êm dịu truyền vào kinh mạch của Hề Tương Lan, quét một vòng quanh kinh mạch tàn tạ trải rộng khắp người y.
Mèo mun đã quay về, nói: “Ta đã lật xem mấy bức tranh Tương Văn kia, không tìm được ‘Tuyết Canh Ba’, có phải ngươi cảm nhận sai rồi?”
Hề Tương Lan nhíu mày.
Rõ ràng khí tức của ‘Tuyết Canh Ba’ ở trên thuyền hoa này, sao lại không có?
“Tìm tiếp đi.”
Mèo mun bĩu môi, ngoan ngoãn quẩy đuôi đi tìm tiếp.
Trong khi Hề Tương Lan đang suy nghĩ, Ứng Trác đã thu hồi linh lực về.
Hắn nhẹ nhàng hít sâu một hơi, vành mắt đỏ ửng giống như đang cố nén điều gì đó.
“Xảo Nhi?” Hề Tương Lan ỉu xìu nói: “Ta… Ta không còn sống được bao lâu nữa ư?”
Sao trông ngươi như đang chạy tang vậy?
Ứng Trác gật nhẹ, cất giọng dịu dàng như an ủi đứa trẻ: “Sư huynh đừng lo lắng, ta sẽ nhanh chóng tìm cách giúp ngươi khôi phục lại tu vi.”
Hề Tương Lan mỉm cười, y ngả lưng dựa vào lưng ghế, hai chân bắt chéo, cả người tản ra sự lười biếng thoải mái.
“Tương Văn cấp Linh sao có thể dễ dàng khôi phục được? Ngươi đừng phí sức.”
“Là chuyện của sư huynh, có hao tâm tổn sức cũng chẳng hề gì.” Ứng Trác vươn tay cởϊ áσ khoác cho Hề Tương Lan: “Đêm đã khuya, sư huynh muốn nghỉ ngơi một lát không?”
Hề Tương Lan lơ mơ gật đầu: “À, được được.”
Ứng Trác cười lên, đang muốn nhấc tay tháo hoa tai của y xuống để ngủ khỏi bị cấn.
Hề Tương Lan bỗng cố ý hay vô tình hỏi một câu: “Ta nghe nói Hạch Chu Thành có buôn bán tranh Tương Văn?”
Nụ cười trên môi Ứng Trác vẫn không thay đổi, vẫn dịu dàng tán gẫu: “Đúng vậy, Ác Kỳ Đạo có bán Ngụy Thiên Diễn, ta mua bán Tương Văn cũng có gì lạ.”
Vẻ mặt của Hề Tương Lan lạnh nhạt không để ý, y trở người lười biếng nói: “Bây giờ Tương Văn của ta đã mất, ngươi có thể tìm cho ta một bộ Tương Văn thích hợp không?”
Ứng Trác ngừng thở giây lát.
Đây là lần đâu tiên Hề Tương Lan nghiêm túc nhìn hắn sau khi gặp lại nhau.
Sáu năm trôi qua, đôi mắt xinh đẹp mà vô tình kia vẫn không thay đổi, toàn bộ đều là vẻ khoe khoang đắc ý mà Ứng Trác thích nhất, và cũng như nội tâm vĩnh viễn xa cách và lạnh lùng của y.
Ứng Trác giống như bị bỏ bùa mà gật đầu nói: “Sư huynh muốn Tương Văn loại gì, ta sẽ tìm đến tất cả cho sư huynh chọn.”
Hề Tương Lan bật cười: “Ta thích mùa đông, ngươi có Tương Văn liên quan đến tuyết không?”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ yêu tà của Ứng Trác thoáng như bị bấm nút tạm dừng, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, hắn dịu giọng nói: “Sư huynh lại nói đùa rồi. Ta nhớ mùa đông hàng năm ở Thiên Diễn học cung, sư huynh cóng đến mức run rẩy không ngừng, hơn nửa đêm còn chạy sang phòng người khác để ké hơi ấm.”
Hề Tương Lan: “…”
Ây dà, quên mất của nợ này.
“…Nhưng sư huynh không có tới Ly Tương Trai tìm ta.” Ứng Trác nhẹ giọng nói, giống như đang oán trách, nhưng nghe kỹ thì lại thấy đều là tủi thân và đau lòng.
Hề Tương Lan: “…”
Trời ạ, Chư Hành Trai và Ly Tương Trai từ xưa đến nay đều như nước với lửa, nếu y nửa đêm chạy tới Ly Tương Trai thì chắc chắn sẽ bị đám người ở đó treo lên vụt roi bép bép.
Hề Tương Lan còn nghĩ nên giải thích thế nào, Ứng Trác bỗng phì cười, chồm tới đặt hai tay lên tay vịn của ghế mềm rồi ngửa đầu nhìn Hề Tương Lan— Rõ ràng là một người cực kỳ cường thế mà làm động tác này không hiểu sao có vẻ ngoan ngoãn dễ bảo.
“Nhưng bây giờ không sao rồi.” Ứng Trác dịu dàng nói: “Nếu sư huynh đã biết tâm ý của ta, từ nay về sau chúng ta luôn ở bên nhau, vĩnh viễn không rời xa nữa.”
Hề Tương Lan sửng sốt: “Hả?”
Tâm ý gì cơ?
Ứng Trác nghiêng đầu nói: “Sư huynh vừa mới nói mà, sao mau quên quá vậy?”
Hề Tương Lan cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nhớ bản thân đã nói gì.
“Chủ nhân nhà ngươi yêu ta chết đi sống lại, cầu mà không được…”
Hề Tương Lan: “…”
Lần này Hề Tương Lan thật sự vạ miệng, y ngẩng đầu run rẩy mắt đối mắt với Ứng Trác.
“Tâm ý?”
Một dòng điện xẹt ngang qua, Hề Tương Lan dường như đã biết được gì đó, y theo phản xạ ngả người té nằm xuống lưng ghế mềm mại.
Y ngạc nhiên nhìn Ứng Trác
Yêu đến chết đi sống lại…
Cầu mà không được?
===Hết chương 19===
Hơn 7000 chữ ối giồi ôi O___O|||