Chương 1: Kẻ thù cũ

“Lừa gạt tình cảm của Thịnh tông chủ, có được xem là kết thù không?”

Phía cực bắc của sông Ngọc Xuyên.

Hè tới, đột nhiên trời cho đổ một trận tuyết lớn.

Dòng nước Ngọc Xuyên chảy qua ‘khu vực Vô Ngân Thành’ đều bị đông thành một lớp băng mỏng, các tòa lầu trong thành nối liền san sát, mái hiên cong vuốt lấp ló trong tuyết trắng, trông chẳng khác gì những vết nứt hằn trên dòng sông Ngọc Xuyên bị đóng băng tựa như dải lụa trắng tinh khôi.

Ngoài cổng thành, trời đã về khuya, người ra vào ngày càng thưa thớt.

Mấy chục tu sĩ của Trừng Xá Viện kiểm soát người dân ra vào cổng thành suốt cả một ngày trời, mãi mới tới thời gian nghỉ ngơi, bất chấp cái lạnh trên nền tuyết mà tụm ba tụm bảy tán gẫu rôm rả.

“Tuyết năm nay quá kỳ lạ, chắc chắn là tuyết tai, thật xúi quẩy.”

“Mặc kệ tai với chẳng họa, chúng ta chỉ cần mau chóng bắt được gã họ Hề kia, tự nhiên sẽ không cần phải ở đây chịu khổ nữa.”

“Hề Tương Lan thật mẹ nó đúng là mối họa lớn! Ta phun!”

Mọi người tuôn ra những lời mắng chửi phong phú đủ kiểu.

Thiếu niên bưng trà nóng ngồi bên cạnh, tò mò hỏi: “Sư phụ, không phải tu vi của Hề Tương Lan mất sạch rồi sao, lùng bắt một gã tàn phế đâu cần thiết phải khua chiêng đánh trống như vậy?”

Sư phụ dựa lưng vào tường phì phèo điếu thuốc, liếc cậu ta nói: “…Có thể khiến Giải Trĩ Tông đi khắp cả Thập Tam Châu đều không tìm được dấu vết nào, há có thể là tàn phế?”

Thiếu niên bối rối nói: “Hắn đã mất hết tu vi rồi mà?”

“Năm đó Hề gia chấp chưởng Thập Tam Châu, gia nghiệp trù phú, có để lại cho hắn vài món pháp khí ẩn thân cũng chẳng phải chuyện lạ gì.” Sư phụ nói.

Thiếu niên bưng trà nghe vậy run lên, suýt làm sánh nước trà ra ngoài: “Thế chẳng phải dù hắn hoành hành ngay trước mặt thì chúng ta cũng không phát hiện ra sao? Vậy biết tìm đến năm tháng nào?”

“Ngươi chỉ biết suy nghĩ lung tung.” Sư phụ vui vẻ nói: “Ngày mai Giải Trĩ Tông sẽ đến đây lục soát, chúng ta sẽ không có chuyện gì.”

Lúc này thiếu niên mới yên tâm.

Trong khi mọi người đang nói chuyện, có một nam nhân mặc áo choàng đen rộng thùng thình cầm linh đèn xuyên qua màn tuyết đi về hướng này.

Ánh sáng vàng ấm áp của linh đèn chiếu hắt lên hoa tuyết rơi, trông giống những con thiêu thân bị áo choàng đen càn quét tứ tán.

Khí thế của người nọ vừa lạnh lẽo vừa u ám, giống y chang thần chết đêm hôm khuya khoắt đến bắt hồn.

Mấy tu sĩ thấy vậy liền cảnh giác, giơ đao cản lại.

“Đứng lại! Trừng Xá Viện chấp lệnh— Ngư phù hộ tịch của ngươi đâu?”

Nam nhân đội mù trùm lụp xụp che khuất khuôn mặt không nói lời nào, chỉ dùng chuôi kiếm nhẹ nhàng vén vạt áo choàng lên, để lộ ra ám văn Thần thú của Giải Trĩ Tông được thêu bằng tơ vàng nơi ống tay áo.

Mọi người giật mình kinh ngạc, rối rít lùi ra sau cung kính hành lễ.

“Thì ra là Giải Trĩ Tông đại nhân.”

Giải Trĩ Tông, chấp chưởng hình phạt của Thập Tam Châu, còn là tù ngục bắt nhốt tội phạm tàn bạo độc ác, mấy chục năm qua, hễ tội phạm nào bước vào Giải Trĩ Tông thì hầu như không một ai có thể sống sót đi ra.

—Vì thế còn được gọi với cái tên khác, ‘Quỷ Môn Quan’.

Người của Trừng Xá Viện không ngờ Giải Trĩ Tông lại đến nhanh như vậy, ai nấy đều liếc mắt nhìn nhau.

Tu sĩ đứng hút thuốc hồi nãy đi tới, cung kính nói: “Đại nhân đến đây là vì chuyện Hề Tương Lan? Viện trưởng của Trừng Xá Viện đợi đã lâu, trời tối khó nhìn đường, để ta dẫn ngài đi.”

Nam nhân vén mũ trùm lên, để lộ ra nửa khuôn mặt uy nghiêm và lạnh lùng.

Môi của hắn không cử động nhưng lại phát ra âm thanh.

“Không cần.”

Tu sĩ kia cứng đờ cả người, sau khi phản ứng lại thì lập tức đổ mồ hôi hột.

“Thịnh, Thịnh, Thịnh, Thịnh tông chủ?!”

Người của Giải Trĩ Tông tới thế mà lại là Thịnh Tiêu?!

Toàn bộ Thập Tam Châu không ai là không biết danh hiệu Tông chủ Thịnh Tiêu của Giải Trĩ Tông— Hắn chấp chưởng hình phạt trừng xá của thế gian, phụng công thủ chính, sự tồn tại có thể sánh ngang với Thiên Đạo.

(Phụng công thủ chính – 奉公守正:thành ngữ, giữ vững chính đạo, không làm việc thiên về tư tình.)

Mọi người đều kinh hoảng.

Tông chủ Thịnh Tiêu của Giải Trĩ Tông quá có sức uy hϊếp, vốn không phải là người mà bọn họ có thể ngản cản, lúc này bọn họ không tra xét Ngư phù hộ tịch, lập tức cung kính mở cổng thành ra.

Thân hình của Thịnh Tiêu tựa lưỡi kiếm phủ sương lạnh, áo choàng cuốn theo hoa tuyết tung bay, chậm rãi đi vào cổng thành.

Mọi người run rẩy nhìn theo bóng lưng của hắn, mãi một lúc lâu sau mới thở hắt ra một hơi.

Tất cả mọi người đều run sợ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Thịnh Tiêu, trái lại thiếu niên bưng trà hồi nãy như nghé con mới sinh không sợ cọp, đánh liều ngẩng đầu lên nhìn.

Cậu ta cứ thế nhìn đến khi bóng lưng của hắn mất hút sau màn đêm, trên mặt còn đọng lại sự ngơ ngác.

Tông chủ Thịnh Tiêu của Giải Trĩ Tông…

Thoáng nhìn giống như Tiên quân đứng trên đỉnh núi tuyết, tại sao trên vai lại thấp thoáng lộ ra móng vuốt của mèo?

***

Trên đường dài phủ đầy tuyết trắng.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Thịnh Tiêu đặt chân đến thành trì hẻo lánh này, nhưng hắn lại quen thuộc băng qua từng con đường ngoằn nghoèo phức tạp, chẳng khác gì dân địa phương ở đây.

Mỗi con đường ở ‘Khu vực Vô Ngân Thành’ đều dùng tiền để đặt tên, khi hắn đi tới con hẻm mang tên ‘Một Nại Hà’, chầm chậm đi vào.

(没奈何-Một nại hà: không còn cách nào, mô tả tình huống khiến người khác không biết phải xoay sở thế nào, ví dụ như tình trạng rỗng túi hết tiền.)

Một con mèo mun chẳng biết xuất hiện khi nào, đứng trên vai hắn phun ra tiếng người.

“Hề Tương Lan, ta chưa từng thấy ai ở Thập Tam Châu này có lá gan to bằng ngươi— Ngay cả Thịnh Tiêu mà ngươi còn dám giả mạo, không sợ bị phát hiện hả?”

Ngọn đèn treo ở đầu hẻm có lẽ là sắp cạn dầu, ánh lửa lập lòe như sắp tắt đến nơi.

Nhưng phần dầu sắp cạn nhanh chóng được tự động đổ đầy, ngọn lửa lập lòe bỗng chốc bùng lên sáng trở lại.

Ánh đèn chiếu hắt vào con hẻm tối thui, áo choàng màu đen của nam nhân giống như thủy triều từ từ rút đi, để lộ ra một vóc dáng gầy yếu.

Khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm khiến người sợ hãi mới nãy của ‘Thịnh Tiêu’ tựa như lớp họa bì được tháo xuống, hoàn toàn thay đổi diện mạo.

—Bất ngờ thay, đó lại là người đang bị đuổi bắt khắp Thập Tam Châu, Hề Tương Lan.

Trông y cứ như bị bệnh dai dẳng, hàng mi và lông mày vốn diễm lệ rạng rỡ nhưng vì bệnh tật mà thiếu bớt mấy phần sức sống, tóc dài đen như mực bù xù xõa xuống, còn dính lốm đốm vài hoa tuyết.

Hề Tương Lan lười biếng nói: “Chứ ngươi nghĩ sáu năm qua ta làm sao trốn đông núp tây để sống sót? Lá gan mà không lớn, ta đã chết từ đời tám hoánh nào rồi.”

“Méo!” Mèo mun mắng: “Lần này ngươi ra khỏi thành làm gì? Người của Trừng Xá Viện đang truy lùng khắp nơi, ngươi không sợ hả?”

“Đến những thành khác tìm một vị thuốc.”

Hề Tương Lan bình thản trả lời, thật giống như y trời sinh không biết sợ là gì, ung dung thong thả băng qua con đường tối đen.

Tiệm bánh ở ngã rẽ tỏa ra mùi bánh thơm ngào ngạt.

Ở đó có một thiếu nữ mặc áo trắng tầm mười một mười hai tuổi đang ngồi trước thềm cửa ngắm tuyết, ngón tay trắng nõn tinh tế nhấc lên muốn đón tuyết, thế nhưng hoa tuyết giống như gặp gió xoáy, cứ bay quanh quẩn trong lòng bàn tay của nàng mà không chịu đáp xuống.

Một con quạ đen vỗ cánh bay tới đậu trên mái hiên, làm nước đóng thành mũi băng lung lay rớt xuống.

Hề Tương Lan nhanh tay lẹ mắt hất bay những mũi băng nguy hiểm kia.

Thiếu nữ hết hồn hô lên một tiếng, khi thấy người đến là Hề Tương Lan, nàng liền vui vẻ nói: “Lan ca đã về!”

“Sao muộn rồi mà còn ở đây trông tiệm, cha muội đâu?” Hề Tương Lan nâng năm ngón tay thon dài tinh tế vén mái tóc rối ra sau vai, hơi khom người nhìn vào bánh ngọt đặt trên kệ.

Thiếu nữ cười khanh khách: “Cha đi đánh bạc rồi.”

Hề Tương Lan cũng cười theo, giơ tay chạm nhẹ vào mi tâm của thiếu nữ: “Cô nương ngốc, muội biết đánh bạc là gì mà còn cười? Với cái tính đó của cha muội, sớm muộn có một ngày hắn bán muội gán nợ cờ bạc.”

Thiếu nữ ngây thơ có thừa, vui vẻ lấy ra hai tờ giấy dầu: “Sẽ không đâu— Lan ca, vẫn là bánh hoa quế?”

Hề Tương Lan gật đầu.

Thiếu nữ nhanh nhẹn cầm giấy dầu gói mấy miếng thạch hoa quế và bánh hoa quế ngào đường cho hắn.

“Ghi nợ không?”

Hề Tương Lan nhai nhồm nhoàm mấy miếng bánh, miệng lúng búng nói: “Ghi ghi ghi.”

Thiếu nữ cười khúc khích không ngừng.

Hề Tương Lan là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất mà lại tới cửa hàng nhà người ta ăn nợ, mà y cũng không thấy xấu hổ, rảnh rỗi nói chuyện phiếm thiếu nữ mấy câu rồi bung dù tiếp tục đi trên đường.

Thiếu nữ lại ra ngồi trước thềm cửa chờ cha về, nàng vô thức xòe năm ngón tay ra, hoa tuyết êm ái rơi vào tay nàng— Gió xoáy vô hình hồi nãy đã biến mất từ bao giờ.

Nàng nghi ngờ nghiêng đầu nhìn.

Mèo mun ló đầu ra khỏi mái tóc xõa rối của Hề Tương Lan, liếc mắt nhìn.

“Lúc nãy ngươi không nghe nói gì sao, ngày mai người của Giải Trĩ Tông sẽ lại tới đây lục soát Ngư phù hộ tịch, đến lúc đó ngươi tính sao?”

Những năm qua Hề Tương Lan chạy đông trốn tây, rất dày dặn kinh nghiệm, y liếʍ nhẹ vụn bánh dính bên mép, rũ mắt để lộ nốt ruồi son ẩn trong hàng mi dài.

“Chỉ cần người của Giải Trĩ Tông tới không phải là Thịnh Tiêu, ta tạm thời không chết được.”

Bây giờ thân phận của Thịnh Tiêu rất tôn quý, hàng năm trấn giữ Giải Trĩ Tông, làm gì có thời gian rảnh đến nơi khỉ ho cò gáy này?

Hề Tương Lan không thèm lo sợ.

Mèo mun nghe Hề Tương Lan nói vậy, cảm thấy sai sai: “Ta luôn muốn hỏi một chuyện, ngươi và Thịnh Tiêu có thù cũ gì à?”

Hề Tương Lan đã đi tới trước cánh cửa ở cuối con hẻm, động tác nhấc tay đẩy cửa của hắn vô cùng quý phái do được nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn trong thế gia, hoàn toàn không phù hợp với áo choàng đen rách rưới vá chằng vá đυ.p trên người hắn.

“Thù cũ?”

Hắn nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một chốc, bỗng bật cười: “Lừa gạt tình cảm của Thịnh tông chủ…”

Mèo mun hơi sửng sốt.

Nụ cười của Hề Tương Lan đều là vẻ gian xảo đạt được mục đích xấu: “…Có được xem là thù cũ không?”

Mèo mun: “…”

===Hết chương 1===

Tác giả có lời muốn nói: Khai trương hố mới, luôn miệng nói xằng nói bậy ma bệnh Hề Tương Lan thụ, đóa hoa cao lãnh Thịnh Tiêu công.