Như vậy không ổn đâu.Châu Dung thấp giọng thuyết phục:"Anh cũng biết mà,Vị ca đối xử với anh như thế nào."
Thẩm Trúc Phong:"Tôi biết anh ấy hận tôi.Tất cả hậu quả tôi sẽ gánh chịu.Chỉ cần gặp anh ấy một lần".
Châu Dung đầu bên kia im lặng một lúc lâu.Sau đó mới mở lời:"Tối nay,Vị ca sẽ đến Emgrand để tham dự tiệc sinh nhật của một người bạn.Thẩm tiên sinh,tôi chỉ có thể giúp anh đến đây thôi."
......Buổi tối 8 giờ
Quán Bar Emgrand .
Thẩm Trúc Phong đứng cách quán Bar không xa,lo lắng nhìn về phía trước.
Không biết đã đợi đến bao lâu,một chiếc xe Cayenne oai vệ chậm rãi dừng trước cửa quán Bar
Nhân viên lễ Tân nhanh chóng bước tới.Tươi cười mở cửa
Đôi chân dài thẳng tắp hiện ra trước tầm mắt của Thẩm Trúc Phong. Sau đó người đàn ông bước xuống.
Người đàn ông dáng người mảnh khảnh.Mặc một chiếc áo sơ mi trắng.Đeo cà vạt màu rượu đỏ.Áo đóng thùng gọn gàng.Tay áo xắn lên ,lộ rõ cánh tay cường tráng.
Trái tim Thẩm Trúc Phong như thắt lại.
Đôi mắt anh dõi theo bóng dáng người đàn ông ấy.Nhưng suy nghĩ của anh đột nhiên bị kéo về nhiều năm về trước.
5 năm rồi...
Người đàn ông trong kí ức của anh ta dường như còn đẹp trai hơn xưa.Anh ấy giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.Cô độc mà tách rời.Chỉ đứng nhìn từ xa cũng khiến cho người ta không thể rời mắt.
Thẩm Trúc Phong không nhịn được cười.
Thật sự,anh ấy đang nghĩ gì thế.
Anh ấy không phải đang đi tìm Đường Chi Vị hồi tưởng quá khứ.
.
Thẩm Trúc Phong lắc đầu,xua đi những suy nghĩ lộn xộn ở trong đầu đi.Nhanh chóng đi về phía người đàn ông kia.
Không đợi anh ta tới gần thì hai vệ sĩ đã cản anh ta lại.
"Làm gì đấy."
Thẩm Trúc Phong lo lắng nói:"Tôi tìm....tìm Đường Chi Vị."
"Cậu là ai? Tìm Vị ca có chuyện gì?".
Thẩm Trúc Phong do dự,không nói nên lời.
Hai tên vệ sĩ mất kiên nhẫn:"Lại một tên ngu xuẩn không biết từ đâu tới."
"Mau cút đi".
Vệ sĩ đẩy mạnh Thẩm Trúc Phong.
Thẩm Trúc Phong lao đảo lùi vài bước.Không hướng về phía trước mà hướng về phía sau hét lớn:"Đường Chi Vị".
Người đàn ông khựng lại.Rồi lập tức quay người.
Ánh mắt lạnh lùng rơi vào khuôn mặt của Thẩm Trúc Phong.Thẩm Trúc Phong lặng lẽ cúi đầu.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.Thẩm Trúc Phong còn có thể tự nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Không biết là bao lâu.Truyền đến một âm thanh lạnh lẽo:"Bỏ cậu ta ra".
Hai người bảo vệ thả Thẩm Trúc Phong ra.
Thẩm Trúc Phong không dám nhìn mặt Đường Chi Vị...
Anh vốn tưởng rằng Đường Chi Vị sẽ mắng mỏ anh,sỉ nhục anh,gọi người đến ném anh ra ngoài như rác
Nhưng không ngờ,Đường Chi Vị chỉ cười nhạt.
"Đã lâu không gặp".
Phản ứng bình tĩnh của anh ta khiến Thẩm Trúc Phong cảm thấy khó chịu.
Thà rằng Đường Chi Vị đến và cho anh một cái còn hơn bây giờ.Chỉ cười nhạt nói:"Đã lâu không gặp ".
Lòng bàn tay của Thẩm Trúc Phong bị tự bản thân nhéo đến nóng, bỏng...."Chúng ta có thể nói chuyện được không.Em có chuyện tìm anh."
Đứng bên cạnh Đường Chi Vị là một người đàn ông tầm 30 tuổi.Thẩm Trúc Phong biết anh ta.Anh ta là quản lý của Đường Chi Vị tên là Vệ Kiệt.
Lúc này,Vệ Kiệt mặt đầy tức giận:"Cậu đến đây làm cái gì?".
Đường Chi Vị xua tay,thản nhiên nói:"Tôi đang có việc.Không rảnh để nói chuyện với cậu.Vệ Kiệt ,tìm một phòng cho cậu ta.Để cậu ta đợi tôi một lúc."
Nói xong, Đường Chi Vị quay người rời đi.
Thẩm Trúc Phong bờ vai thả lỏng,khàn giọng nói:"Cảm ơn...".
Vệ kiệt trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường.
Năm đó,Thẩm Trúc Phong mang thai.Đường Chi Vị vì Thẩm Trúc Phong và đứa con trong bụng đã cãi nhau với gia đình mình.Cũng vì muốn hôn với Thẩm Trúc Phong.
Nhưng trước hôn lễ một tuần
Thẩm Trúc Phong đã nɠɵạı ŧìиɧ.
Vì muốn bên cạnh người đàn ông đó.Thẩm Trúc Phong thậm chí còn muốn gϊếŧ chết đứa con trong bụng mình.