"Mau đánh dấu tạm thời......Nhanh......Tôi không chịu được......" Mồ hôi to như hạt đậu yên lặng chảy xuống trán Lục Tòng Vệ.
Đánh dấu tạm thời cũng không có gì lớn.
Đây coi như là một giải dược.
Tạ Trường Vũ nghĩ như thế, anh gần như mê muội nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng muốt đáng thương của Lục Tòng Vệ, lập tức không do dự nữa, anh nắm cầm Lục Tòng Vệ cắn một cái lên tuyến thể nóng rực kia.
Toàn lực hấp thu pheromone ngọt ngào trên người Omega, Tạ Trường Vũ cảm giác được thỏa mãn lớn lao.
Tạ Trường Vũ cúi người khẽ cắn vào gáy trắng bệch của Lục Tòng Vệ..
Chỉ cảm thấy phần gáy nóng hổi một mảnh, Lục Tòng Vệ nhịn không được hung hăng cắn chặt răng.
Đã bắt đầu nổi phản ứng sinh lý.
Lúc này đôi tai mèo lông xù của Lục Tòng Vệ hơi run lên, hai tay của cậu nắm chặt áo sơ mi ở eo của người đàn ông.
Hai mắt nổi sương mù, Lục Tòng Vệ không khỏi cắn chặt bờ môi: "Ưʍ........"
Trong miệng người nọ phát ra tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, dường như muốn làm người đàn ông trước mặt đốt cháy triệt để.
Pheromone hai người quấn quýt với nhau, giống như dây leo trèo lên thân cây ....Uốn lượn, phù hợp.
Lục Tòng Vệ bỗng nhiên ý thức được là lạ ở chỗ nào.
Tại sao có thể bởi vì sảng khoái nhất thời mà rối loạn tâm thần chứ?
Vì vậy......
Ngay lúc Tạ Trường Vũ sắp nhiệt huyết sôi trào lại nghe thấy bên tai truyền tới một giọng nói nghiến răng nghiến lợi: "Tạ......Tạ Trường Vũ......cậu dám làm gì tôi, tôi......Tôi sẽ đánh gãy chân chó của cậu! "
Tạ Trường Vũ thoáng nhìn đôi má ửng đỏ kia, còn tưởng cậu muốn tiến thêm một bước, càng thâm nhập "Giúp đỡ" cậu.
Cho dù hô hấp Tạ Trường Vũ dồn dập, bị pheromones ngọt ngào làm cho mê thất điên bát đảo rất muốn đè Omega mềm như vũng nước này xuống thân thể hung hăng tàn sát bừa bãi một trận. Nhưng lý trí vẫn chiến thắng khát vọng thân xác.
Tạ Trường Vũ biết rõ anh không thể, ít nhất, không phải hiện tại.
Bây giờ còn chưa tới mức đó.
Anh biết rõ Lục Tòng Vệ không có thích anh, bắt đầu từ rất lâu trước kia cho đến ngày gặp lại, Lục Tòng Vệ chưa từng thích anh.
Chỉ là chiếm hữu trên thể xác thì có ý nghĩa gì? Tạ Trường Vũ cảm thấy anh không muốn kết quả như thế.
Tạ Trường Vũ muốn trái tim của cậu, không phải cưỡng ép chiếm hữu thân thể cậu
Chợt Tạ Trường Vũ đứng thẳng, tách đôi môi khỏi nơi kia.
"Ha ha, yên tâm đi, tôi sẽ không chiếm tiện nghi cậu, tôi không có hứng thú với một thân toàn xương của cậu. " Tạ Trường Vũ dấu lòng mở miệng.
Trong mấy năm ở tù, Lục Tòng Vệ gầy không ít, nhẹ như trang giấy gió thổi là bay.
"Tốt nhất là như vậy " Yết hầu Lục Tòng Vệ trượt vài cái, anh kéo cổ áo sơ mi trắng ra đeo vòng cổ vào ngăn cản pheromone phát ra..
Tất cả đều bình tĩnh trở lại.
Lục Tòng Vệ muốn làm như không có chuyện gì xảy ra, giả vờ bình tĩnh, chuẩn bị bỏ trốn khỏi văn phòng của Tạ Trường Vũ.
Ngay lúc Lục Tòng Vệ quay người bỗng nhiên Tạ Trường Vũ mở miệng nói một câu làm cho Lục Tòng Vệ sắp hộc máu——
"Đúng rồi, ngày mai đi công tác với tôi, tôi muốn cậu đi theo tôi đến thành phố B một chuyến. "
Khóe miệng Lục Tòng Vệ giật vài cái.
Cậu không cam tâm tình nguyện đi xa nhà với Tạ Trường Vũ. Thứ nhất, cậu không muốn có quá nhiều lần tiếp xúc thân mật với Tạ Trường Vũ, thứ hai, kỳ phát tình lần này của cậu không biết bao nhiêu ngày nữa mới hết, nếu ở cùng một chỗ với Tạ Trường Vũ chỉ sợ Tạ Trường Vũ lại sẽ chiếm tiện nghi của cậu.
"Tại sao phải để tôi đi với cậu? " Đáy mắt Lục Tòng Vệ tràn đầy nghi hoặc, tinh anh nồng cốt trong công ty có ít cũng không tới phiên cậu, cậu chỉ là nhân viên bán hàng nho nhỏ.
"Bởi vì cậu hiểu rõ hạng mục này, hơn nữa cậu cũng hiểu biết về Thẩm Diên Khánh con trai của chủ tịch tập đoàn Kiều Thăng."
Có thể nói là có quen biết cũng được. Cậu lớn lên cùng Thẩm Diên Khánh, chỉ có điều sau khi nhà họ Lục phá sản Thẩm Diên Khánh đã cắt đứt liên lạc với cậu.
Tên Tạ Trường Vũ này khen ngược, muốn để cậu " ôn chuyện" với bạn cũ. Lục Tòng Vệ dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng đến lúc đó tình cảnh nhất định rất xấu hổ.
Vẻ mặt Tạ Trường Vũ lãnh đạm, lại hỏi: "Thế nào? Cho cậu đi gặp bạn cũ vui lắm đúng không? "
Vui à......cậu vui vẻ chổ nào? Cũng không biết Tạ Trường Vũ có ý xấu gì.
Trong lòng Lục Tòng Vệ cười lạnh, trên mặt lại không tỏ vẻ gì: "Vui, tôi đương nhiên vui, nếu có thể lấy được hạng mục này vậy thì tôi không cần lo về thành tích của mình nữa."
Nói xong, Lục Tòng Vệ lại nói thêm: "Nếu không có việc gì tôi đi trước. " Lục Tòng Vệ cũng không muốn ở lại với anh nên vội vàng rời khỏi văn phòng.
Nói xong, Lục Tòng Vệ mặt không đổi sắc bình tĩnh nện bước bước chân rời đi......
Tạ Trường Vũ nhìn bóng lưng rời đi của cậu, con mắt mịt mờ khó hiểu.
Ban đêm.
Vô số ánh sao lấp lánh, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn vào trong phòng.
Lục Tòng Vệ đang sắp xếp đồ, chỉ là đi xa nhà một chuyến cũng khiến cho Lục Tòng Vệ đủ đau đầu, giống như vật gì cũng có thể mang đi. Trước kia cậu không thường xuyên đi xa nhà, cho dù là ngẫu nhiên muốn đi ra ngoài du lịch mẹ cậu cũng sẽ dọn vali cho cậu, nhưng còn bây giờ thì sao, cậu lại tự mình thu dọn đồ đạc.
Suốt ba năm nay cậu sống trong ngục giam đơn điệu cực kỳ, mỗi ngày đều có ba điểm chạy trên một đường thẳng, trừ ăn cơm, ngủ ra thì lao động cải tạo, cũng không có phát sinh chuyện gì thú vị, càng đừng nói đến chuyện đi nơi khác du lịch. Giam Thúy Lan đi vào trong phòng, bà ấy chính là vợ của Ngô Thủ Đức, một Beta, vóc người bà ấy cao gầy, năm nay đã hơn 40 tuổi, có thể nhìn thấy một ít nếp nhăn nơi khoé mắt, là bộ dáng bà ấy nên có ở độ tuổi này.
Chỉ nghe thấy giam Thúy Lan ôn nhu mở miệng nói: "Thiếu gia, đây là thuốc ức chế ngài cần, dì vừa mua về. "
"Cảm ơn dì Thúy, để ở đó trước đi....." Lục Tòng Vệ loay hoay sứt đầu mẻ trán, cậu còn không biết có thứ gì chưa nhét vào vali không.
Giam Thúy Lan để hộp thuốc ức chê lên trên bàn.
Lúc này Lục Tòng Vệ chợt nhớ tới còn phải mang kem đánh răng, cậu không muốn dùng kem đánh răng của khách sạn, cậu sợ mình quên liền đi đến cầm kem đánh răng mới......
"Thiếu gia, ngài không thể luôn dùng thuốc ức chế, làm vậy không tốt với thân thể, nếu như ngày nào đó bên cạnh ngài thiếu thuốc ức chế thì thân thể không khống chế được......" Giam Thúy Lan có chút lo lắng.
"Không có chuyện gì đâu, dì đừng quá lo lắng. " Lục Tòng Vệ cười nhạt một tiếng.
"Ai, ngài không biết gần đây mới đưa tin, nói bởi vì kỳ phát tình của Omega không có thuốc ức chế nên đã bị alpha làm chết.....Tóm lại ngài phải phòng bị nhiều chút. " Giam Thúy Lan thấm thía nói.
Lục Tòng Vệ cũng biết Giam Thúy Lan quan tâm, nhưng chuyện mấu chốt bây giờ là cậu nghèo rớt mùng tơi, tính khí cậu thất thường, không biết làm nũng, thử hỏi alpha nào sẽ cưới một Omega như cậu. Còn một điều, trời sinh tính cậu không thích chịu thua ai, không muốn thần phục dưới một alpha nào. Cậu ngược lại tình nguyện tìm một beta làm 1 so với làm 0 vẫn tốt hơn.
Tại sao à, bởi vì năm đó Lục Tòng Vệ muốn Hứa Ninh Hạ làm người yêu. Cậu đang chờ một ngày nào đó ấn Hứa Ninh Hạ lên giường.
Không biết mắt cậu mù cỡ nào, còn chưa kịp làm gì Hứa Ninh Hạ, Hứa Ninh Hạ ngược lại đưa cậu vào ngục giam trước!