Chương 2

Ba năm sau.

Vào ngày này, ánh nắng mặt trời tươi sáng, bầu trời xanh thẳm giống như bị rửa sạch.

Lục Tòng Vệ sửa sang lại quần áo một chút, chạy ra cửa lớn của ngục giam, ánh mặt trời có hơi chói mắt, cậu đưa tay lên trán dùng ngón tay thon dài che bớt ánh nắng chói chang.

Đôi mắt cậu trong veo không có một chút vấy bẩn, cho dù ở trong tù lâu như vậy nhân phẩm của Lục Tòng Vệ cũng chưa bao giờ biến chất, không phai mờ ý chí chiến đấu của cậu.

Chỉ là không phải đã trưởng thành thì không thay đổi, vốn dĩ khuôn mặt Lục Tòng Vệ tròn trịa mà bây giờ đã gầy hơn, ngay cả mắt thường cũng thấy rõ.

"Thiếu gia! Thiếu gia! " một Alpha cách đó không xa hưng phấn phất tay với cậu. Thì ra là quản gia của cậu......Ngô Thủ Đức.

Người cũng như tên, Ngô Thủ Đức hơn 40 tuổi trung hậu trung thực, một mực thay cậu trông coi cái nhà kia, chưa từng rời đi.

Sau khi Ngô Thủ Đức đến gần, Lục Tòng Vệ đắng chát cười cười, vỗ bả vài Ngô Thủ Đức: "Chú Đức, không ngờ sau khi ra tù chú là người đầu tiên tới đón cháu......"

Trong lời nói của Lục Tòng Vệ mang theo không nhiều thì ít lòng chua xót buồn khổ, cậu cũng không biết trong khoảng thời gian này cậu vượt qua thời gian trong tù như thế nào.

Ngô Thủ Đức dụi mắt, giọng nói nức nở: "Ai, lão gia đối với chú ân trọng như núi, chú không thể để ông ấy dưới hoàng tuyền thất vọng đau khổ...! "

Sắc mặt Lục Tòng Vệ cứng đờ, không phải bởi vì Ngô Thủ Đức nhắc tới cái chết của cha cậu, mà bởi vì cậu thấy tên bạch lang Alpha—— Tạ Trường Vũ đang đứng trước mặt cậu!

"BA~ BA~! " Người nọ vỗ tay dưới ánh nắng mặt trời, khóe miệng hơi nhếch lên, anh cười nói: "Chúc mừng cậu ra tù. "

Tạ Trường Vũ chói mắt như vậy, còn thật tự tin.

Tạ Trường Vũ đứng dưới ánh mặt trời, con mắt màu đen thâm thúy, mũi cao thẳng, đường nét gương mặt chắc chắn không chê vào đâu được, anh mặc một bộ âu phục màu xanh lam, phác hoạ hình dáng thon dài.

Nhưng thế thì sao, ở trong mắt Lục Tòng Vệ Tạ Trường Vũ ngoại trừ có một túi da đẹp mắt bên ngoài thì trái tim của anh toàn màu đen, lòng dạ hiểm độc, dơ bẩn ti tiện!

Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt.

Lục Tòng Vệ cắn răng, đáy mắt hiện lên một tia lạnh như băng, hận ý rét thấu xương: "Tạ Trường Vũ, con mẹ nó cậu đừng có mèo khóc giả chuột từ bi! Tôi rơi vào tình cảnh như thế này tất cả đều do cậu ban tặng! "

Nếu như gϊếŧ người không phạm pháp Lục Tòng Vệ rất muốn tiến lên, dùng răng sắc bén của mình cắn nát động mạch chủ trên cổ trắng nõn của anh......

Tạ Trường Vũ nở nụ cười: "Lâu như vậy không gặp cậu vẫn là con mèo kiêu ngạo, cậu bây giờ như thế nào chứ, hai bàn tay trắng. Trên người còn mang theo vết nhơ, chỉ sợ cậu đi ở đâu cũng không có công ty chịu nhận cậu. "

"Cậu! Cậu đừng được đắc ý quá sớm! Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi ấn cậu xuống mặt đất......"

Hai chữ "Đánh bại" Còn chưa nói xong Tạ Trường Vũ đã tiếng tới gần hơn, tiến đến cổ của cậu, ngửi ngửi, cho dù cách một cái vòng cổ ngăn tin tức tố anh cũng có thể ngửi thấy mùi sữa chuối trên người Lục Tòng Vệ.

Thời gian qua lâu như vậy, mùi sữa chuối vẫn giống như trong trí nhớ. Tạ Trường Vũ nhớ mãi không quên Lục Tòng Vệ.

Tạ Trường Vũ không khỏi nghĩ tới chuyện xảy ra lúc trước, vì để phá mối quan hệ của Lục Tòng Vệ với Hứa Ninh Hạ nên cố ý tiếp cận Hứa Ninh Hạ. Chỉ là không ngờ sau đó Lục Tòng Vệ lại phạm vào tội buôn lậu bị nhốt vào tù.

Quanh đi quẩn lại.

Tạ Trường Vũ quyết định, anh không do dự nữa, mặc dù Lục Tòng Vệ không thích anh, anh cũng phải buộc Lục Tòng Vệ ở bên mình.