Chương 3.4

Chờ cậu tỉnh lại, xe đã đến trạm, hành khách đều lấy theo bao lớn bao nhỏ hành lý rời khỏi xe, khiến trong xe trống trải không ít.

Ninh Song Thành đã đem hành lý đóng gói xong, đang ngồi trên ghế nhỏ chờ cậu tỉnh lại.

Mệt mỏi nơi đáy mắt cậu nhạt đi không ít nhờ một đêm ngủ ngon.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Ninh Song Thành cầm theo hành lý đứng giữa thành phố xa lạ, thành phố H tối hôm qua mới vừa trải qua một trậntuyết lớn nên trên mặt đất ngưng kết lớp băng thật dày. Gió bắc gào thét quét lên mặt, đau đau.

Triệu Tích đã chuẩn bị xong, ngoại trừ cặp mắt còn ít quầng thâm thì còn lại đều biến mất dưới lớp quần áo dày nặng.

“Đi đến trường cũ của hai chúng ta.” Triệu Tích đón một chiếc taxi, cùng Ninh Song Thành đem hành lý nhét vào trong xe.

Trường cũ của họ là trường đại học nằm top đầu cả nước, nhiều giảng viên trình độ cao đã đào tạo ra nhiều sinh viên xuất sắc.

Lúc này đang trong kỳ nghỉ đông, nên trong trường yên tĩnh không tiếng động, phảng phất có thể nghe thấy tiếng bông tuyết bay xuống.

Triệu Tích đạp bước chân lúc nặng lúc nhẹ đi ở phía trước, Ninh Song Thành đi theo phía sau, kiến trúc cùng cảnh tượng xung quanh cực kỳ quen thuộc, ở cấp ba phấn đấu ba năm, tha thiết ước mơ đại học rốt cuộc cũng được như ý nguyện.

Bọn họ xuyên qua con đường cây xanh, xuyên qua ký túc xá, rồi Triệu Tích dẫn Ninh Song Thành đi vào khu dạy học.

Vì đang nghỉ đông nên mỗi phòng học đều bị khóa.

Triệu Tích ngồi xổm xuống đất, áo khoác dày nặng bao lấy cơ thể đơn bạc, nhìn cậu như là một quả cầu tuyết lông xù xù nhỏ vậy, Ninh Song Thành có loại xúc động muốn xoa mái tóc mềm mại ấy.

Cạch một tiếng, cửa phòng học mở ra, Triệu Tích đứng lên, thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong tay nắm một mân chìa khóa, “Cũng may, trường học không đổi khóa.”

“Cậu chuẩn bị chìa khóa luôn à?”

“Tìm văn phòng trường lấy thôi.” Triệu Tích không thèm để ý mà giơ lên chìa khóa trong tay, rồi cất nó vào trong túi, “Vào thôi!”

Đây là một phòng học nhạc, trong phòng để đầy loại nhạc cụ, và có một cái cửa sổ sát đất thật xinh đẹp, bức màn thuần trắng, ánh mặt trời chiếu vào mấy đóa bông tuyết, bông tuyết trắng ẩn vào trong bức màn trắng tinh.

Khung cảnh trông thật quen thuộc, Ninh Song Thành nhất định là đã tới đây rồi, hơn nữa nhất định là còn nhiều lần nhìn thấy nữa. Ánh sáng và khung cảnh giao hòa, dường như khắc sâu vào ký ức trong đại não, trong nháy mắt chiếm lấy toàn bộ. Khi hắn muốn tìm kiếm thìnó lại lặng yên không một tiếng động mai danh ẩn tích.

“Để em đàn Violin cho anh nghe.” Triệu Tích kéo hắn ngồi xuống, trong tay kéo đàn violon, là một khúc đàn cổ điển, tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo lại mờ ảo, phảng phất như những chú chim hoàng oanh uyển chuyển hót vang một bản hoà ca trong sơn cốc trống trải.

Hắn đứng bên cửa sổ, trong như hoá thành một thể với bức tường trắng. Trong trẻo lại yên tĩnh. Đôi mắt đen lộ ra sự ôn nhu, nhìn theo người kéo đàn thật lâu không rời mắt.

Đàn xong, Triệu Tích hơi mỉm cười với hắn, “Đây là khúc nhạc em đàn lần đầu chúng ta gặp mặt.” Cậu nói, ánh mắt mơ hồ, như chìm vào hồi ức xa xăm, “Anh luôn nói, đây là bài anh thích nhất.”

Ninh Song Thành ý muốn sắp xếp lại ký ức đang hỗn loạn trong đầu, khung cảnh quen thuộc và tình yêu dâng lên này. Nhưng hắn vẫn thất bại.

“Thực xin lỗi…” Ninh Song Thành thở dài một hơi, hắn vẫn không nhớ được chút gì cả, ký ức tựa hồ đã bị thiêu đốt thành tro tàn, tìm không ra.

“Không sao. Về sau còn có cơ hội chơi mà.” Triệu Tích rũ mắt, giấu đi sự thất vọng, tay khẽ vuốt đàn violon, cẩn thận mà dùng khăn sạch lau cây đàn sạch sẽ.

“Đi thôi…” Cậu đứng dậy đưa lưng về phía Ninh Song Thành, đi ra ngoài.