Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao hai con kền kền kia lại tranh giành đến đánh nhau rồi. Cậu căng thẳng mà nắm chặt cổ áo mình, theo bản năng lùi lại vài bước, quay đầu định gọi người đến.
Lúc này, cậu lại cảm giác được có gì đó nhúc nhích bên cạnh mình.
Lần này cậu phản ứng rất nhanh, nhìn sang, bắt gặp một cảnh tượng kỳ quái.
Trước gò đất, không khí bắt đầu xuất hiện sự biến dạng, như thể có một lớp hơi nước bốc lên, lại như mặt nước bị ném xuống một viên đá, tạo ra tầng tầng gợn sóng.
Sau đó, một hình thể trong suốt dần hiện ra.
Lan Du kinh ngạc mà nhìn theo, trong giây lát quên mất phản ứng, cho đến khi hình thể trong suốt đột ngột hiện hình, biến thành một con côn trùng chân khớp khổng lồ.
Con côn trùng này to như một con bê, đôi cánh hình bầu dục đen bóng vừa cứng vừa dài, sáu chân uốn cong to bằng cánh tay, mọc đầy những gai nhọn như kim thép.
Hình dáng của nó giống một con gián, chỉ là phần đầu còn có thêm đám lông dài rũ rượi.
Hai chiếc xúc tu bên miệng rung lên, hai con mắt tròn xoe, to bằng cái bát nhìn chằm chằm vào Lan Du, vỗ cánh phát ra tiếng "phần phật".
Lan Du chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể lúc này đều đang chảy ngược, trái tim ngừng đập, từng tế bào đều như nổ tung.
Cơ thể như không còn là của mình nữa, linh hồn đã chết đi, chỉ còn lại một cái túi da trống rỗng.
Đời này cậu sợ rất nhiều thứ, nhưng thứ sợ nhất chính là gián, huống chi là con gián to ngoài sức tưởng tượng như vậy.
Cậu muốn mở miệng gọi người đến nhưng cổ họng chỉ phát ra mấy tiếng thở hổn hển ngắt quãng.
Con côn trùng khổng lồ vừa xuất hiện đã lập tức lao tới.
Mỗi chi tiết từ những đường vân trên bụng đến hàm răng nhọn đầy dịch nhầy trong miệng đều phóng đại trong con ngươi cả Lan Du.
Khoảnh khắc con côn trùng đến gần, đầu óc cậu trống rỗng. Theo bản năng mà cử động đôi tay đôi chân cứng đờ, tay trái túm lấy tóc nó rồi kéo xuống, tay phải cào mạnh vào mặt con côn trùng.
Cho đến khi ngón tay chạm vào lớp vỏ cứng nhắc lạnh lẽo, cậu mới giật mình phản ứng lại, bản năng của K được kích hoạt, lập tức lùi về phía sau, bật lên nhảy một cú ra xa.
Dưới sự bộc phát tiềm lực, cậu bật lùi ra sau mấy mét, giữa không trung, cậu rút khẩu súng ion trên vai ra.
Khi đáp đất, cậu nhắm thẳng về phía trước và bóp cò.
Lục Nhiễm Không cúp máy, sắc mặt tối đi, bực bội rút hộp thuốc lá từ túi quần ra.
Anh ngậm một điếu thuốc, mò khắp người mới phát hiện không mang bật lửa. Anh giơ tay định hỏi binh sĩ cách đó không xa nhưng cánh tay vừa giơ lên lại bỏ xuống, cứ thế ngậm thuốc nhìn về phía trước một cách ngẩn ngơ.
Các binh sĩ dần lấy lại tinh thần, lại bắt đầu nói cười ầm ĩ, âm thanh xung quanh lọt vào tai như thể cách một lớp nước sâu, mơ hồ không rõ.
"Tiểu Không, đoán xem hôm nay mẹ làm món gì ngon cho con nào?" Người phụ nữ ngồi xổm trước mặt dịu dàng hỏi, bóng dáng ngược sáng, đường nét khuôn mặt trở nên mơ hồ, không nhìn rõ được.
"Là cánh gà sao ạ?"
"Tiểu Không thông minh thật đó, đoán một cái là đúng ngay."
"Vậy mẹ thưởng cho con ăn thêm một cái nhé."
Người phụ nữ xoa đầu cậu bé, lòng bàn tay ấm áp mềm mại: "Mẹ sẽ thưởng cho con ăn thêm một cái."
Pằng! Pằng! Pằng!
Những tiếng súng gấp rút vang lên liên tiếp kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ, cơ thể anh phản xạ nhanh hơn đầu óc, bật dậy, chộp lấy khẩu súng ion phía sau lưng.