Thẩm Lê bị thương rất nặng, hôn mê hai ngày mới tỉnh lại. Vừa mở mắt ra cậu đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Phỉ Thanh. Khuôn mặt đó cách cậu rất gần, gần đến mức Thẩm Lê có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn.
Thẩm Lê không thích tiếp xúc với người khác gần như thế, không vui mà cau mày.
Thấy cậu tỉnh lại, Phỉ Thanh ném một lọ thuốc bôi vết thương hở cho cậu: “Nếu tỉnh rồi thì tự bôi thuốc đi.”
Thẩm Lê nhìn thoáng qua lọ thuốc trong tay, hiếm có mà mở miệng nói: “Cảm ơn.”
Nếu không có sự giúp đỡ của hắn, có lẽ giờ đây cậu đã nằm trong nhà xác rồi.
Đồng thời điều này cũng khiến cho Thẩm Lê nhận thức được, địa vị trong tù của người đàn ông trước mặt này cao đến thế nào.
“Nếu như mày muốn cảm ơn thì chi bằng thể hiện chút thành ý đi.” Phỉ Thanh híp mắt, khiến cho người ta không nhận thấy rõ được thần sắc trong đáy mắt hắn, một câu hai nghĩa mà nói. “Con người của tao cũng chẳng phải lương thiện gì, chưa từng giúp đỡ ai miễn phí bao giờ.”
Thẩm Lê có thể cảm nhận được ánh mắt hắn rơi xuống trên eo mình. Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện quần áo trên người mình đã bị người thay đổi, sắc mặt chợt trầm xuống: “Mày đã thấy gì?”
Hai tay Phỉ Thanh ôm ngực, dù bận vẫn ung dung mà nhìn cậu, nhướng mày nói: “Mày mong tao thấy cái gì?”
Thẩm Lê im lặng, nhưng trong đáy mắt đã xuất hiện sát ý.
“Chậc chậc, đúng là ghê gớm…” Phỉ Thanh đến gần cậu, lòng bàn tay có vết chai nâng cằm cậu lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú mang vẻ tức giận của cậu một hồi, sau đó mới chậm rãi mở miệng. “yên tâm đi, tao sẽ không nói bí mật của mày ra cho ai khác biết cả, tao cũng đã nói rồi, chỉ cần mày không cố ý quyến rũ tao, ông đây sẽ không ép buộc một tên Omega không tình nguyện.”
Nói rồi, hắn buông cằm cậu ra, bổ sung thêm: “Còn nữa, lần này coi như là ngoại lệ, ông đây không phải là nhà từ thiện vĩ đại gì, nếu lần sau lại muốn cầu xin tao cái gì thì cần phải lấy chút gì đó thiết thực ra mà trao đổi…”
Mà thứ thiết thực có thể trao đổi cụ thể là gì thì không cần nói cũng biết.
Sắc mặt Thẩm Lê hung tợn nhìn chằm chằm bóng lưng của người đàn ông đang rời đi, ngón tay siết chặt đến mức dường như muốn bóp vụn bình thuốc bôi ngoài da.
Có thuốc bôi rồi, miệng vết thương của cậu liền lại rất nhanh. Từ sau khi xảy ra chuyện bị đánh lén, cậu đã thay đổi giờ đi tắm, thậm chí còn cố gắng không đến nhà tắm để tắm, đi đâu cũng trở nên cực kỳ cẩn thận.
Chỉ là đám người của tên mặt sẹo kia không dễ dàng buông tha cho cậu thế được, nhân lúc nghỉ ngơi, bọn chúng vây quanh Thẩm Lê: “Ê, đồ điếm thối, đại ca của bọn tao có việc mời mày đến gặp một chuyến.”
Thẩm Lê bóp bóp nắm đấm, gã mặt sẹo dường như đã nhìn thấu cậu muốn làm gì, lạnh lùng trào phúng: “Đừng uổng phí sức lực giãy dụa làm gì, một mình mày đánh không lại năm người bọn tao đâu. Nếu không muốn bị lột một lớp da thì ngoan ngoãn đi theo bọn tao đi…”
Cậu nhìn thoáng qua xung quanh, phát hiện các bạn tù gần đó nhìn thấy nhưng lại không có ý muốn đến giúp đỡ, chỉ liếc nhìn một cái rồi ai bận việc nấy.
Trước mắt không có quản ngục, nếu phát sinh xung đột một cách chính diện rõ ràng là bất lợi cho cậu.
Đã ăn đau khổ vì lần đánh lén trước đó, Thẩm Lê chỉ đành phải giả vờ khuất phục, tạm thời đi theo bọn chúng.
“Mời mày.” Gã mặt sẹo xô cậu, Thẩm Lê cố nén lửa giận, sắc mặt âm trầm liếc nhìn gã, nói. “Tự tao biết đi.”
Nhà giam này chia thành hai tầng trên dưới, tầng trên thuộc sự quản lý của Thịnh Thiên, còn tầng dưới là địa bàn của Phỉ Thanh, người của hai địa bàn trên và dưới không quấy nhiễu lần nhau, cách quản lý theo kiểu bang phái này cũng được sự đồng ý ngầm của tất cả các quản ngục, vì để thuận tiện cho việc quản lý nhà giam, quản ngục chỉ cần cho người đứng đầu của các bang phái chút ngon ngọt là được.
Thẩm Lê bị đám người gã mặt sẹo đưa đến một gian kế bên một trong số các gian phòng nghỉ ở tầng hai, căn phòng này cũng không rộng lắm nhưng lại đang có không ít người ngồi, trong đó cũng có Phỉ Thanh.