Chương 5

Nhiều quan viên ngoài miệng nói tiến cử nhưng thực ra đều đi vòng để tặng mỹ nhân cho Thái Tử, không nữ thì nam, nhằm lấy lòng Tiêu Tuần.

Đám quan lại rất chu đáo, theo quan điểm của họ, Tiêu Tuần không thê không thϊếp, hẳn không phải vì hắn ăn chay mà vì bản thân có dung mạo tuấn mỹ, mắt cao hơn đầu, cộng với xiềng xích từ hình tượng nhân nghĩa, nhưng miễn là tìm được một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt thế thì hẳn vẫn được ngoại lệ.

Vì lý do này, đám quan lại đã chu đáo chuẩn bị một "biệt viện của Thái tử" dưới chiêu bài "không uổng phí nhân tài", vì Thái tử chưa kết hôn, không tiện nuôi thϊếp thất ở ngoài nên việc này được thực hiện một cách âm thầm.

Đông cung bị lừa nhiều nên Lý Như Ý phải phân biệt đúng sai, nếu thực sự có năng lực sẽ tiến cử cho Thái Tử: “Người này giỏi chế tạo ám khí, cơ quan tinh tế, thậm chí có thể sử dụng được trong chiến tranh."

Khi hai người tới trước sân biệt viện, Tiêu Tuần nhìn cánh cửa đóng kín, không nói một lời.

“Thuộc hạ đã nhìn thấy ám khí đó, nó tên là hoa lê châm, cách trăm bước có thể xuyên qua xương.” Lý Như Ý ra hiệu điện hạ đứng ở bên tường, đề phòng nhất thời có ám khí bay về phía hắn lúc mở cửa.

Hắn ta lấy chìa khóa từ thắt lưng ra mở khóa cửa.

“Điện hạ, người này rất có bản lĩnh, hoa lê châm…” Lý Như Ý tự tin, đột nhiên ngừng nói.

Chỉ thấy một người nằm dài trên chiếc ghế xếp giữa sân, quần áo trắng như tuyết, lòng bàn tay rũ xuống, thở dài dài như hoa lê rơi khắp ghế.

Càng giống như con mèo trắng lông dài được quý nhân trong cung nuôi dưỡng, nằm trên tường cung điện như một quả cầu tuyết sắp tan, dưới ánh mặt trời trắng đến chói mắt.

Lý Như Ý sửng sốt, lần trước hắn ta không nhìn thấy bộ dạng thật của người này, chỉ cầm ám khí về nghiên cứu, lúc đó người này đeo mạng che mặt, còn nói đó là phong tục của người Quý Châu, chỉ là như này…sao cứ có cảm giác lại đưa mỹ nhân vậy?

Nhưng lần này quả thực là một đại mỹ nhân mỹ mạo có một không hai... Hắn ta vô thức quay đầu lại nhìn sắc mặt Thái Tử.

Sắc mặt Thái tử vẫn như thường, không ngạc nhiên trước vẻ đẹp, cũng không khó chịu vì bị lừa.

"Tít tít!" 4523 lo lắng gọi chủ nhân, có người đến gần.

Bùi Chước lại bị làm phiền trong giấc ngủ, tưởng rằng 4523 muốn nói về thanh niên tuấn tài nữa.

Cái gì Tam hoàng tử, Giang học sĩ, ngay cả Thái tử cũng không được.

“Đừng giục.”

Bùi Chước vươn vai ngồi dậy, nheo mắt nghĩ ra lý do để bịt miệng nó lại.

"Tôi không muốn làm - tình."

"Cảnh cáo cảnh cáo——" Dòng điện trong hệ thống kêu vo vo, có thể rò rỉ rất nhiều điện bất cứ lúc nào: "Ta là hệ thống đồng hành phát triển cùng trẻ em, xin chú ý đến ngôn từ ảnh hưởng."

Bùi Chước im lặng.

Muốn kí©h thí©ɧ sinh con nhưng không thể nói về tìиɧ ɖu͙© sao?

Ngoài cửa, Tiêu Tuần bình tĩnh quay đầu lại hỏi Lý Như Ý: “Lời này có ý gì?”

Lý Như Ý hoảng sợ: “Thuộc hạ không dám nói bậy”.

Nhưng bốn chữ "đồi phong bại tục" đã hiện rõ trên khuôn mặt hắn ta.

Bùi Chước chậm rãi quay đầu lại nhìn hai người hai ngựa ở cửa.

Một người trong bọn họ lộ ra vẻ đồi phong bại tục, chắc hẳn hắn ta nghe hiểu, con ngựa ngửa mặt lên trời hý một tiếng, đến lỗ mũi cũng tỏ vẻ giễu cợt.

Lần đầu tiên gặp người cổ đại, hơi bất ngờ.

Đợi đã, đây không phải nhà của cậu sao, sao người ngoài lại có thể mở được?

Đồng tử Bùi Chước động khi nhìn thấy nam nhân phong thần tuấn lãng tự nhiên như ở nhà mình, cùng với một tên thuộc hạ cầm chùm chìa khóa cùng dây xích.

Kịch bản của cậu rốt cuộc là gì vậy?

Hệ thống ngắt lời: “Chủ nhân, nhìn cậu rất giống thϊếp thất được nuôi ở ngoài của nam nhân kia.”

Bùi Chước hỏi thầm trong đầu: "Người đó là ai?"

Hệ thống luôn miệng hối thúc ngừng nói chuyện, chỉ có thể tải một ít thông tin, không có khả năng nhận dạng người.