Chương 23

Ba người họ nhìn người đàn ông mặc áo xanh đầy mong đợi, chờ đợi lời khuyên từ hắn ta.

Người mặc áo xanh cười nhạo: "Chỉ cần để ta xuống động, ta không cần cột tre thắp đèn, trong lòng ta sẽ có la bàn để phân biệt bắc nam."

Giả đại nhân và Thủy bộ lang trung không biết thực lực của hắn ta mạnh đến mức nào, nhưng sự tồn tại của Bùi Chước khiến họ không dám coi thường môn khách của Nhị hoàng tử.

Bùi Chước hất trán bảo quản sự tìm cớ đuổi môn khách đi, Nhị hoàng tử sẽ mất mặt nếu để người mặc áo xanh nói tiếp.

Tuyệt rồi, Tiêu Phi kiếm đâu ra bọn khoác lác này thế?

Nhìn chung lịch sử, hình như Tam hoàng tử biết võ thì cơ hội chiến thắng cao hơn?

Bùi Chước hơi do dự, Nhị hoàng tử cho cậu đồ ăn thức uống ngon, chạy trốn là vô đạo đức.

Cậu ngắn gọn bày tỏ lòng kính trọng với Nhị hoàng tử: “Đáng tiếc hôm nay Trương Công ở nhà có việc phải làm, sau này chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu một chiếc la bàn có độ chính xác cao hơn”.

“Bùi công tử quả là người sáng suốt.” Thủy bộ lang trung từ đáy lòng khen ngợi, người cuối cùng mà hắn ta ngưỡng mộ đến vậy chính là Thái tử điện hạ.

Thái tử điện hạ thường có những ý tưởng mới lạ, mời nhiều người cùng nghiên cứu, động não, nhiều ý tưởng của hắn lại trùng hợp với Bùi Chước.

Nếu Bùi Chước có thể tham gia thảo luận cùng họ thì chắc chắn sẽ đạt được kết quả gấp đôi với một nửa công sức.

Thủy bộ lang trung nồng nhiệt mời: “Ngày mốt Giang Nam sẽ đưa vải đến kinh thành, chúng ta sẽ họp mặt nhỏ ở quán rượu Ngũ Phúc, mong Bùi công tử nể mặt tới.”

Bùi Chước không hứng thú lắm, cũng không muốn ra ngoài.

Thủy bộ lang trung thấy Bùi Chước chắc hẳn có hứng thú nên tiết lộ một chút: “Chúng ta sẽ bàn về một công nghệ dệt đặc biệt.”

Thái tử điện hạ nói hắn có được một bộ y phục, loại vải đặc biệt, phải hỏi Giả đại nhân đó là loại vải gì, quy trình may rất đặc biệt, sợi chỉ không giống sức lao động của con người mà giống như những sợi chỉ được bánh xe lăn qua..gọn gàng ngăn nắp, để Công bộ xem thử nó là loại công cụ gì... Tóm lại có rất nhiều vấn đề đáng bàn.

Bùi Chước càng nghe càng thấy sai...

Cậu siết tay trên bàn, sao giống như máy và...qυầи ɭóŧ của cậu vậy?

Cậu thở hổn hển: “Bộ đồ đó bây giờ ở đâu?”

Giả đại nhân và Thủy bộ lang trung nhìn nhau, không trả lời Bùi Chước ngay.

Các cuộc họp mặt chính thức không được tổ chức dưới danh nghĩa Thái tử, nếu Thái tử xuất hiện cũng sẽ mặc quần áo bình thường.

Thái tử và Nhị hoàng tử cạnh tranh với nhau, liệu Bùi Chước có sẵn lòng tham gia buổi họp mặt của phe Thái tử để đưa ra lời khuyên, gợi ý cho Thái tử không?

Tại sao không nói gì?

Bùi Chước mặt đỏ tới mang tai, tai cũng đỏ, khuôn mặt trắng nõn có thể ngụy trang, nhưng tai không được, đỏ như muốn chảy máu, cậu cầm tách trà lên che mặt.

Họ không nói nhưng Bùi Chước cũng có suy đoán.

Nhị hoàng tử muốn làm gì thì làm nhưng không giúp Bùi Chước tính sổ với người đã giam cầm cậu, bị gọi là “công tử”, chứng tỏ người đó có địa vị cao, là vương tôn quý tộc, cha của hắn cũng có thể là người được lòng bệ hạ, Nhị hoàng tử có ông cha làm hoàng đế, cũng không muốn kiếm chuyện với đối phương.

Giả đại nhân ở trong phủ Nhị hoàng tử giữ kín như bưng, có lẽ vì liên quan đến tranh chấp đảng phái, khó nói ra trước mặt quản sự.

Nếu không phải phe Thái tử, thì chính là phe Tam hoàng tử.

Bùi Chước không ngờ đối phương lại lấy trộm đồ lót của mình để nghiên cứu, thậm chí còn đem đi triển lãm!

Nghiên cứu cái quần què!

Cho dù có nghiên cứu kỹ lưỡng đến đâu, cũng không thể dùng tay thay máy may hay tạo sợi hóa học được.

Bùi Chước nhắm mắt lại, Thủy bộ lang trung chưa bao giờ nhìn thấy đồ lót, nhưng mô tả chính xác về bộ quần áo khiến cậu lập tức nhận ra đó là chiếc qυầи ɭóŧ bị đánh cắp.