Chương 19

Tiêu Phi: "Ngươi không dùng bàn tính."

Bùi Chước: "Ta tính trong đầu, nếu ngài không tin thì cứ lấy thêm sổ sách ra."

Tiêu Phi nghi ngờ, lập tức gọi thủ quỹ đến đối chất.

Hắn ta viết hai dãy số lên giấy, để Bùi Chước với thủ quỹ cùng tĩnh.

Thủ quỹ điên cuồng gảy bàn tính, Bùi Chước nhẹ nhàng nói ra một con số.

Tiêu Phi chỉ vào thủ quỹ: “Ngươi——”

Thủ quỹ lau mồ hôi trên trán, nói: "Thần đã cố gắng hết sức!"

"Ra ngoài."

Tiêu Phi lại nhìn Bùi Chước, cố nén sự kinh ngạc, hắn ta hiểu ra.

Chẳng trách hoàng huynh đối xử với Bùi Chước khác hẳn, sau khi lên ngôi có một hoàng hậu tài giỏi như vậy, mấy lão gia hỏa ở Hộ bộ nào dám khai man thuế địa phương, thái giám nội vụ sao dám khai gian chi phí trong cung?

Ngay cả kho bạc quốc khố và kho bạc tư nhân cũng nắm quyền kiểm soát chặt chẽ!

Thái tử phi có tài như vậy lại bị hắn ta nhặt được, làm công cho hắn ta.

Tiêu Phi: "Tiên sinh đại tài! Ở đây có rất nhiều viện trống, ngươi có thể sống ở bất cứ đâu tùy thích."

Hắn ta nghĩ tới điều gì đó rồi nói: “À à, căn sát hoa viên thì không được, chỉ Hoàng tử phi mới được ở đó.”

Bùi Chước mà vào đó ở, hoàng huynh nghĩ thế nào?

Bùi Chước nheo mắt lại, không ngờ Nhị hoàng tử lại có lòng ái tài như vậy, có dáng dấp của một vị minh vương, hệ thống nói Nhị hoàng tử có nhiều môn khách, xem ra điều này là sự thật.

Nghĩ đến hạt lạc trong túi phải tìm người giúp trồng: “Nhị hoàng tử, phủ ngài có ai giỏi trồng trọt không?”

Tiêu Phi dùng xương quạt ấn cằm, suy nghĩ một lúc rồi tìm được người: “Bảo quản sự dẫn ngươi đi tìm Lưu tiên sinh.”

“Cùng một cánh đồng, dù bất cứ loại gì, thu hoạch của ông ta cũng tốt hơn những người khác năm phần”.

Bùi Chước sờ hạt lạc, mừng rỡ như tìm được người chồng tốt cho con mình, Nhị hoàng tử quả thật rất đáng tin cậy.

Cậu đã đến đúng chỗ rồi, sau này nếu muốn thử nghiệm điều gì đó thì Tiêu Phi đều có người tài về lĩnh vực đó.

“Cám ơn Nhị hoàng tử, ta đi tắm rửa trước.” Trên mặt Bùi Chước còn dính tro, ra ngoài gặp người như vậy không tốt chút nào.

Tiêu Phi: "Đi đi."

Sau khi Bùi Chước đi, quản sự thấp giọng hỏi Nhị hoàng tử: "Bùi công tử là người phương nào? Ăn mặc xử lý như nào?"

Tiêu Phi không chút do dự nói: “Ngươi không cần lo y là ai, đối xử như Thái tử phi là được.”

Quản sự giật mình, không ngờ chủ tử nhà mình lại tham vọng như vậy, dù triều đình cuồn cuộn sóng ngầm nhưng Nhị hoàng tử chưa bao giờ công khai tuyên bố muốn thay thế Thái tử.

Tiêu Phi: "Sao?"

Quản sự: "Tuân mệnh."

...

Bùi Chước chọn một viện tử sát cổng để dễ dàng ra vào, sau khi cất hành lý xong, cậu đi theo quản sự tìm Lưu tiên sinh giỏi làm ruộng.

Bùi Chước tưởng những môn khách này cũng ở trong phủ, kết quả phải đi đường vòng theo quản sự, đi ra cửa sau, qua một con phố mới tới phủ của các nhân tài của Nhị hoàng tử.

Quản sự thấy cậu nghi ngờ liền nịnh nọt: “Bùi công tử là khách quý của Nhị hoàng tử, địa vị không tầm thường”.

Không tầm thường? Bùi Chước nghĩ tới điểm không tầm thường của mình,vừa đi tới phòng khách phía trước.

“Bùi công tử ngồi đợi một lát, ta đi gọi người.”

Bùi Chước vừa uống trà vừa nghĩ về những hiểu biết ít ỏi của mình về trồng trọt, chẳng hạn như lúa nước chịu ảnh hưởng rất lớn từ thời tiết, tuy cậu không biết nhiều những kiến

thức về lai tạo, có thể mang lại cho đối phương một số cảm hứng.

"Là người tìm ta à?"

Người tới mặc một bộ vải thô, tóc ngắn, ngón tay rất thô, thoạt nhìn giống như đã làm việc đồng áng cả nửa đời người.

"Ta chính là Lưu Quý."

“Lưu tiên sinh, quấy rầy rồi.”

Bùi Chước mở túi vải trên bàn nói: “Mời xem những hạt lạc này”.

Lưu Quý liếc nhìn, không hề để ý: “Hạt lạc rất to, được chăm sóc kỹ lưỡng, nhưng không bằng của ta”.

Bùi Chước: “Loại lạc này có năng suất cao, ta trồng rất——”