Cậu lại nhìn mặt sau của vé tàu, có một đóa hoa Bỉ Ngạn nở rộ, sờ lên có cảm giác lồi lõm, hoa Bỉ Ngạn có màu trong suốt, cứ như đang chờ đợi ai đó đến nhuộm nó thành màu đỏ của máu vậy.
Dưới sự hoảng sợ, mọi người miễn cưỡng kéo về chút thần trí cuối cùng, nhao nhao trông bầu vẽ gáo*, lật túi xách, móc túi quần, cuối cùng cũng vượt qua được khâu soát vé.
*Trông bầu vẽ gáo: ví với mô phỏng theo hình dáng bên ngoài.
Nhân viên tàu thân thiện nhắc nhở: "Xin hãy bảo quản vé tàu cẩn thận, mất rồi sẽ không cấp lại, nếu bị mất thì tự gánh chịu hậu quả."
Tất cả mọi người đều bị dọa thành chim cút, Giang Ngạn Tuyết suy nghĩ một lúc, hỏi: "Có phải chỉ cần qua trò chơi này là có thể trở về không?"
Nhân viên tàu nghiêng đầu, tỏ vẻ ngây thơ: "Vấn đề này, chờ ngài qua trò chơi đã rồi nói tiếp.”
Cũng đúng.
Giang Ngạn Tuyết ngồi thẳng người, cùng lúc đó, giọng nói máy móc lạnh lẽo từ loa phát thanh truyền đến lần thứ hai: [Đã đến nhà ga Ám Dạ Du Hồn, chúc các vị khách xuống xe tai ương trùng trùng, chết nơi đất khách!]
Tàu hoả đột nhiên phanh gấp mà không hề có dấu hiệu báo trước, cả toa tàu cũng theo đó mà rung lắc dữ dội, mọi người bất ngờ không kịp đề phòng, ngã nháo nhào ngay tại chỗ.
Cửa tàu mở rộng, đã duy trì được nửa phút, không phải do bọn họ không xuống, mà chỉ cảm thấy ánh sáng trước mắt luân phiên nhau, bảy màu rực rỡ lấp lánh khiến người ta hoa cả mắt, nhìn lại lần nữa, cảnh tượng xung quanh chợt có sự thay đổi lớn, Giang Ngạn Tuyết đứng ở hành lang trống trải.
[Leng keng~]
Giọng nói giống nhân viên tàu loli vang lên trong không trung: [Chào mừng bạn đến với trò chơi Hoàng Tuyền – Ám Dạ Du Hồn.]
[Địa điểm trò chơi: trường học.
Điều kiện thông qua: sống sót trong 12 giờ.
Nhiệm vụ ẩn tùy chọn: ???
Phúc lợi trò chơi: Người ở gần bạn nhất trước khi chết sẽ tự động bị trói định với linh hồn của bạn, trở thành đồng đội sống chết có nhau.
Thông tin của đồng đội đã được lưu trữ trong vé của bạn, xin hãy chú ý kiểm tra và xác nhận.]
Quả nhiên đây là trò chơi sinh tồn vô cùng chân thật.
Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, chủ nghĩa duy vật luôn khắc sâu trong tư tưởng của Giang Ngạn Tuyết lại bị nghiền áp thành một đống nát vụn nhão nhoét.
Cũng may có thể hợp tác thành một đội, hai người phối hợp với nhau một cách chặt chẽ, có thể coi là dễ chịu hơn một mình đơn thương độc mã.
Về phần đối phương là cao thủ yểm trợ hay là đồng đội heo thì…
Một luồng ánh sáng trắng bay ra từ vé xe, ở giữa không trung dần xuất hiện một màn hình mờ ảo.
[Đồng đội: Lâu Độ
Địa điểm: Ký túc xá học sinh
Chú thích: Đồng đội là người duy nhất bạn có thể buông bỏ phòng bị và tin tưởng họ cả về thể xác lẫn tinh thần, chỉ cần một người sống sót, hai người đều có thể thông qua.
Mau hội hợp cùng đồng đội của bạn nhanh một chút, cùng nhau khám phá những điều bí ẩn và hưởng thụ trò chơi này đi!]
Giang Ngạn Tuyết: "..."
Cùng tên à?
Dòng họ Lâu vốn không hề dễ gặp, huống chi là người ở khoảng cách gần nhất trước khi chết…
Cái tên Lâu Độ này chính là đối thủ một mất một còn của Giang Ngạn Tuyết thời tiểu học, sau mười hai năm gặp lại lại ngang nhiên trở thành tình địch sau đó một xe đâm chết cậu…
Đi du lịch, vui chơi, cầu phúc cầu lợi?
Mày mẹ nó lừa tao à?
[Leng keng ~]
[Người chơi Giang Ngạn Tuyết, nhiệm vụ ẩn được lựa chọn cho bạn đã mở ra: Phản bội đồng đội của ngài.]