Chương 20

Cậu ôm lấy bả vai của Lý Kỳ, an ủi nói: "Đừng sợ."

Lý Kỳ gật đầu không nói chuyện, chỗ như bệnh viện này cũng giống như cục cảnh sát, đều khiến cho người ta có chút sợ hãi.

Trong suốt quá trình, Lý Thành Thư vẫn luôn nắm lấy một tay khác của Lý Kỳ, cậu luôn tìm đề tài nói chuyện để phân tán sự chú ý của ông ấy, khoảng hơn ba tiếng đồng hồ.

Lý Thành Thư đưa Lý Kỳ về nhà. Buổi trưa, cậu nấu hai bát mì đơn giản để ăn tạm. Ưu điểm của Lý Thành Thư có nhiều, chỉ là cậu không biết nấu cơm.

Mặc dù Lý Kỳ có chút mệt mỏi nhưng vẫn không kìm được trêu chọc nói: "Tay nghề nấu nướng của con trai ba đáng lo ngại thật đấy. Nếu như sau này con lấy chồng, nhà chồng tương lai không thuê bảo mẫu, con không biết nấu cơm, chồng con cũng không biết nấu cơm, hai con không định ôm nhau gặm màn thầu đấy chứ?"

"Không phải còn có ba đây sao? Nếu như ba mệt mỏi thì có thể gọi đồ ăn ngoài."

Lý Kỳ trợn trắng mắt nhìn cậu: "Ba cũng không thể chăm sóc con cả đời được, con ăn đồ ăn ngoài cả đời, chẳng lẽ ngay cả con cái cũng phải ăn đồ ăn ngoài cùng con chắc?"

Lý Thành Thư nghe được câu đó, ba cũng không thể chăm sóc con cả đời, trong lòng cay cay.

Cậu biết không ai có thể ở cùng ai cả đời, nhưng trong lòng vẫn cứ cảm thấy không thoải mái.

Sau khi quay trở lại biệt thự phía sau núi, Thư Lạc gọi điện thoại cho cậu, hỏi tại sao tuần này cậu không đến tìm cậu ấy, Lý Thành Thư nói mình phải đến bệnh viện cùng Lý Kỳ, bấy giờ Thư Lạc mới biết được Lý Kỳ bị chứng tăng u-rê máu.

Thư Lạc oán trách nói: "Thư à, tại sao ông không nói chuyện này với tôi thế, hả? Trên người ông còn tiền không? Hàng tháng ông cũng phải trả tiền thuê nhà nữa, nếu không đủ tiền thì nói với tôi, ông cũng đừng già mồm nói láo với tôi, bằng không hai chúng ta không phải bạn thân nữa."

"Có, có tiền, tôi bảo ông chủ tìm thêm cho tôi chút việc nữa, ông yên tâm đi, nếu thực sự không đủ thì tôi chắc chắn sẽ tìm ông."

"Ông chủ tìm việc gì cho ông thế? Có mệt hay không?"

"Không mệt, ông cũng biết công việc của tôi cùng lắm là nói hơi nhiều quá nên đại não thiếu oxi mà thôi, nghỉ ngơi một lát là được rồi."

"Ừm... Được rồi," Thư Lạc nói: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, tôi gửi địa chỉ cho ông."

"Được."

Cúp điện thoại xong, Lý Thành Thư thay một bộ quần áo thoải mái cho bản thân, nói với dì bảo mẫu hôm nay mình đi ra ngoài ăn.

Trước khi ra ngoài, cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Ôn Như Cố, nói rằng buổi tối cậu đi ra ngoài ăn cùng với bạn.

Không bao lâu sau, Ôn Như Cố đã trả lời cậu một chữ được, đồng thời nói rằng buổi tối hôm nay anh cũng có tiệc xã giao.

Sau khi Lý Thành Thư nhìn thấy tin nhắn, cậu trả lời một câu vất vả rồi, đừng uống nhiều rượu quá.

Tin nhắn đã được gửi đi, Lý Thành Thư bèn bỏ điện thoại di động vào trong túi áo, chuẩn bị ra ngoài, kết quả là vừa mới mở cổng sắt ra đã trông thấy Thư Lạc xách theo bánh ngọt.

Thư Lạc trông thấy cậu cũng rất sửng sốt, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa cậu và căn biệt thự, ngay lập tức, sắc mặt cậu ấy chuyển từ xanh thành trắng, rồi lại từ trắng biến thành đen, một tay run rẩy chỉ vào cậu: "Ông... Tại sao ông..."

"Tôi, cái đệt mợ nó!" Thư Lạc đột ngột túm lấy cánh tay cậu, sức lực rất lớn: "Con mẹ nó tại sao ông lại đi ra từ bên trong đó hả? Ông, không phải là ông..."

Vì tiền... Mà bán thân?