Lý Kỳ không thèm để ý nói: "Không có việc gì đâu, cũng không đau chút nào."
"Ba đừng chuyện gì cũng không để trong lòng như vậy."
"Ai da, thật sự không có việc gì cả, đứa nhỏ này, tại sao trọng điểm của con lại không giống với những người khác chút nào thế? Rốt cuộc là ba sắp năm mươi tuổi hay con sắp năm mươi tuổi hà?"
"Ba chê con?"
"Ai da, không có không có."
Lý Thành Thư thu lại vẻ mặt tươi cười ban nãy, dặn dò nói: "Buổi sáng cuối tuần phải đến bệnh viện, ba đừng quên đấy."
"... Được, tạm biệt, ba phải đi ngủ rồi."
"Tạm biệt."
Sau khi cúp điện thoại, thời gian lúc này đã là mười giờ tối, mấy món ăn cậu ăn buổi tối đều thiên về hương vị của Thục Châu, lúc ăn cậu không cảm thấy gì, hiện giờ lại có hơi khát nước.
Lý Thành Thư mở cửa ra đi xuống tầng, muốn rót cho mình một cốc nước uống, vừa mới đi xuống dưới đã nhìn thấy Ôn Như Cố cũng ở phòng khách.
Ôn Như Cố tựa vào bên cạnh tủ, một chân đứng thẳng, một chân gập lại, một tay cầm cốc nước, một tay cầm một tập tài liệu, ánh mắt sắc bén, đôi lông mày thanh tú thỉnh thoảng lại nhíu lại một chút, sau đó uống một ngụm nước, yết hầu gợi cảm lăn lên trượt xuống.
Bước chân của Lý Thành Thư khựng lại, không thể không nói, Ôn Như Cố là một người khiến cho người ta rất khó có thể mở mắt nhìn thẳng được.
"Hửm?" Ôn Như Cố trông thấy Lý Thành Thư, cười cười: "Đồ ăn tối nay có hơi mặn."
Lý Thành Thư nhanh chóng cụp mắt xuống, đi qua đó: "Đúng vậy, lúc ăn cơm tôi cũng không cảm thấy gì."
Ôn Như Cố xoay người để cái cốc và tài liệu xuống, cầm một cái cốc thủy tinh sạch sẽ rót cho cậu một cốc nước: "Tôi sẽ nói với dì bảo mẫu làm đồ ăn khẩu vị nhạt một chút."
"Cảm ơn." Lý Thành Thư lấy nhận cái cốc.
Lý Thành Thư nhìn thoáng qua cặp tài liệu kia: "... Anh vẫn còn phải làm việc sao?"
Ôn Như Cố gật đầu một cái, uống một ngụm nước, thở dài: "Ừm, có một mảnh đất bên khu vực thành phố Hoa có chút vấn đề, một hộ gia đình bị cưỡng chế sống chết không chịu dời đi, nói chuyện ba lần rồi."
Hóa ra gia đình Ôn Như Cố cũng làm công việc kinh doanh bất động sản, người cha Bạch Diên Đông của Lý Thành Thư là ông trùm của giới bất động sản trong nước, từ nhỏ cậu đã tiếp xúc không ít về những chuyện ở phương diện này. Năm đó, lúc cậu chín tuổi đã giúp đỡ cha mình cùng thu được một mảnh đất gần mười mẫu ở thành phố U, khi đó, cha cậu còn khen cậu sau này trưởng thành cũng sẽ đảm nhiệm quản lí miếng đất này trong một buổi tiệc rượu.
Nhưng mà... Thân phận hiện tại của cậu.
Lý Thành Thư uống ừng ực ừng ực mấy hơi hết cốc nước. Cậu để cái cốc xuống, nhẹ giọng nói: "Vậy anh đừng làm việc muộn quá."
Bàn tay cầm cốc của Ôn Như Cố hơi run lên, trái tim khẽ run rẩy, con cừu này đang quan tâm đến anh sao?
Tại sao lại có thể... Dịu dàng như vậy chứ.
Anh bình tĩnh cầm lấy tập tài liệu: "Ừm."
Lý Thành Thư xoay người đi lên tầng.
Sau khi Ôn Như Cố không còn nhìn thấy bóng dáng của cậu nữa mới hít một hơi thật sâu, cùng với đó, anh có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập vô cùng rõ ràng, thình thịch thình thịch thình thịch, từng nhịp từng nhịp rất có lực.
Cuối tuần, Lý Thành Thư đến bệnh viện cùng Lý Kỳ, dọc đường đi, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng Lý Kỳ đang run, đầu ngón tay toát ra mồ hôi lạnh.