Lý Thành Thư thu dọn hành lí qua loa một chút, chỉ có mấy bộ quần áo mùa hè, quần áo ở nhà, áo ngủ, thứ duy nhất cậu chuẩn bị tương đối nhiều chính là miếng dán ức chế.
Ban đầu, chỉ cần về đến nhà thì cậu sẽ không dán miếng dán ức chế nữa, nhưng hiện giờ phải đến ở nhà của người khác, hơn nữa còn là ở cùng với một Alpha, sau này dù là ban ngày hay buổi tối cậu đều phải dán.
Chính vào lúc cậu kéo xong khóa kéo của vali hành lí thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
"Mời vào."
Lý Kỳ mở cửa ra, nhìn thấy Lý Thành Thư đã thu dọn lại hành lí xong, trong lòng ông ấy có chút khó chịu.
Ông ấy nói: "Con trai, con đã thu dọn xong rồi sao?"
Lý Thành Thư gật đầu đáp một tiếng, thấy dáng vẻ tâm trạng không được vui lắm của Lý Kỳ, cậu bèn kéo ông ngồi xuống trên giường, nhỏ giọng hỏi: "Ba làm sao vậy?"
Lý Kỳ thở dài một hơi, ánh mắt tràn ngập áy náy: "Con trai, là ba làm liên lụy đến con."
Lý Thành Thư đã biết trước ông sẽ nghĩ như vậy, cậu cầm tay Lý Kỳ, dịu dàng nói: "Nói bậy, ba là ánh sáng của con, là người quan trọng nhất của con, là người đã nuôi nấng, dìu dắt con bước tiếp, nếu không có ba thì sẽ không có con của hiện tại."
Nếu không có ba, có lẽ con đã bị biến thành quân cờ thương nghiệp, đã kết hôn, trở thành cỗ máy sinh sản.
Lý Kỳ tự trách nói: "Haizz... Đều tại lúc trước mắt ba bị mù mới có thể bị ông ta lừa, bằng không ba sẽ không sinh con ra trong một gia đình như vậy."
Lý Thành Thư cười khúc khích: "Cảm ơn ba vì lúc trước đã không sử dụng mắt cho tốt, không thì làm sao có thể có đứa con đẹp trai như con được."
Lý Kỳ không kìm được cũng cười phì một tiếng: "Đúng đúng đúng, con trai ba là đẹp trai nhất."
Lý Kỳ vỗ nhẹ lên khuôn mặt của Lý Thành Thư, con trai ông trưởng thành rồi, là một người đàn ông cao lớn đầu đội trời chân đạp đất rồi.
Ông đột nhiên hỏi: "Ấy? Con trai này, năm nay con cũng hai mươi sáu tuổi rồi, có vừa ý người nào không? Ba nói này, con cũng đừng giấu giếm làm gì, có người nào thì dẫn về nhà cho ba xem thử, chỉ cần đối phương thật lòng là được, con cũng nên lập gia đình rồi."
Sắc mặt Lý Thành Thư lập tức trở nên cứng đờ, ánh mắt né tránh một chút, cậu đã lập gia đình rồi, ngay buổi sáng hôm nay...
Trong đầu Lý Thành Thư hiện lên dáng vẻ của Ôn Như Cố, chỉ có điều bọn họ là hôn nhân hợp đồng.
Lý Kỳ thấy cậu không trả lời, kích động nói: "Thật sự có rồi à?"
"Không, không có." Lý Thành Thư lắc đầu.
Lý Kỳ bĩu miệng, an ủi nói: "Con trai ba đẹp trai như vậy, không lo không lấy được chồng."
Lý Thành Thư không kìm được nhẹ giọng phì cười.
Hai người hàn huyên thêm vài câu rồi Lý Kỳ đi ngủ, Lý Thành Thư nằm trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc đèn thủy tinh trên trần nhà, thoáng ngẩn người.
Đã hai mươi sáu tuổi rồi sao.
Lý Thành Thư đột nhiên nhớ tới ngày sinh của Ôn Như Cố trên giấy chứng nhận kết hôn, nhỏ hơn cậu hai tuổi.
Ha ha, nhóc sói con.
Khóe miệng Lý Thành Thư hơi nhếch lên, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi Lý Thành Thư tan làm thì chuẩn bị lái xe đến biệt thự sau núi, nhưng vừa mới ra khỏi cửa công ty đã nhìn thấy Uông Lỗi đứng bên ngoài xe chờ cậu.
Uông Lỗi thoáng chốc cũng nhìn thấy cậu, cũng gật đầu mỉm cười với cậu.