Trời tối, hạ người ăn cơm chiều xong, Tống Tư Âm lập tức thu dọn bàn ăn sau đó quét tước vệ sinh.
Trong thời gian bốn ngày, cô đã thích ứng thói quen sinh hoạt của Hạ Lam: mỗi buổi sáng sẽ rời giường 7 giờ rưỡi, nghe tin tức, tập thể dục, , 8 giờ rưỡi ăn sáng sau đó liền về thư phòng bắt đầu làm việc. Buổi chiều nghỉ ngơi một tiếng, tiếp tục ở thư phòng làm việc, buổi chiều 6 giờ ăn cơm, tám giờ đọc sách, buổi tối 11 giờ lên giường ngủ.
Trừ bỏ buổi cơm chiều ngày đầu tiên bị cô làm chậm trễ dẫn đến những việc làm khác cũng bị kéo trễ thì không có thời điểm nào lệch quỹ đạo làm việc và nghỉ ngơi.
Tống Tư Âm cảm giác tính cách khó chịu khi dậy sớm của mình trong hai ngày này cũng không nghiêm trọng lắm. Chính là, mỗi ngày buổi sáng 7 giờ 8 giờ sẽ bị đánh thức, lăn lộn một ngày, buổi tối 11 giờ nằm xuống không bao lâu, liền ngủ được.
Hạ Lam nhìn thân ảnh bận rộn phía trước, ánh mắt nhu hòa đi rất nhiều.
Có đôi khi nhìn thực khôn khéo, có đôi khi lại thực ngốc.
Di động đột nhiên vang lên, cô ngh tiếng: “Alo?” - “Có án tử, yêu cầu hỗ trợ điều tra!”
Tống Tư Âm thấy Hạ Lam đứng dậy đi vào thư phòng, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?
Buổi trưa ngày hôm đó, Tống Tư Âm đi gọi người ta ăn cơm, kết quả đối phương ngay cả ngẩng đầu một cái cũng không có, chỉ nói một câu: “Đang vội! ”
Cơm trư cũng không ăn, xem ra thật sự đã xảy ra chuyện.
Nhưng mà, người ta là pháp y nha, một sinh viên năm 4 như cô có thể hỗ trợ cái gì đâu? Vẫn nên đứng một bên nghe ngóng thôi.
Mãi đến lúc ngay cả cơm chiều cũng không ăn, Tống Tư Âm cuối cũng cũng không chịu được nữa. Cô một phen đẩy của thư phòng ra.
“Người sống nhất định phải ăn cơm nha. Chúng ta hiện tại đang cách ly đó, nếu chị sinh bệnh thì ngay cả bệnh viện cũng không đi được! ”
“Theo suy đoán, thời gian tử vong của nạn nhân…… ”
Đang gọi điện thoại nhưng Hạ Lam đành tạm dừng, cô ngước mắt nhìn về phía cửa, “Tôi đang vội.”
“Chị không ăn hai bữa cơm rồi.”
Bên kia điện thoại của pháp y Hạ vội nói: “Bác sĩ Hạ, cô đang cách ly, mau đi ăn cơm đi, tôi đi hỏi pháp y khác.”
“Không cần, cho tôi thời gian nửa tiếng. Mặt khác, đem thi thể kiểm tra đo lường rồi báo cáo kết quả cho tôi.”
“Được.”
Tắt điện thoại, Hạ Lam đứng dậy đi đến trước mặt Tống Tư Âm. Gương mặt vừa nãy còn rất nghiêm túc trở nên tươi cười. “Cơm chiều ăn cái gì? Tôi đói bụng.”
“Chị còn biết đói à,
em tưởng chị công tác đến no luôn rồi.”
Cô nhỏ giọng mắng một câu, xoay người bước ra ngoài.
Hạ Lam đi theo phía sau cô.
Hai người tới bàn ăn, ngồi xuống ăn cơm.
“Pháp y có phải là rất bận hay không a?”
Tống Tư Âm nhịn không được nhỏ giọng đặt câu hỏi, cô đối với nghề pháp y cũng không hiểu biết nhiều. Những gì cô biết đều đến từ phim truyền hình hoặc điện ảnh. Chẳng hạn như áo blouse trắng dài, tay lấy một cái dao phẫu thuật, siêu ngầu mà giải phẫu thi thể, thực sự rất lợi hại.
Chỉ thế mà thôi.
Hạ Lam cũng sẽ giải phẫu thi thể sao?
Tầm mắt cô dừng ở trên tay Hạ Lam. Bàn tay đó thật đẹp, xương ngón tay rõ ràng, các ngón tay trắng nõn nhỏ dài. Đôi tay
này vậy mà từng chạm qua rất nhiều thi thể sao?
Hạ Lam nhận thấy tầm mắt của cô, nâng tay lên, nhìn qua một vòng.
“Em có biết vì sao tay của tôi lại trắng như vậy không?”
“Vì cái gì?”
Cô rất hâm mộ nha, bàn tay kia đẹp đến nỗi làm người khác cảm thấy đố kị đó!
Trên TV dù cũng có người có bàn tay đẹp nhưng người ta phải tu dưỡng thật lâu mới dám đem ra trước công chúng. Còn đôi tay này của Hạ Lam
nhìn qua đã biết không có tu dưỡng gì, nhưng nó lại hoàn mỹ không tì vết.
Hạ Lam ngoắc ngoắc ngón tay gọi cô đến gần,
Tống Tư Âm ghé sát thân thể để nghe, Hạ Lam hơi đè đầu cô lại, nhỏ giọng nói: “Chất Formalin.”
Một giây, hai giây, ba giây!
Aaaaaaaaaaa !
Đột nhiênTống Tư Âm lui về phía sau, ngồi về ghế.
Cô không phải sinh viên y, nhưng cũng không học quá phải chưa từng học sinh học. Hơn nữa không thể nào chưa xem qua phim kịch về bác sĩ đúng không?
Formalin, nó không phải là chất sát trùng thi thể chứ?!
“Tin? Quả nhiên ngu ngốc.”
Hạ Lam lau lau miệng, đứng dậy, “Khả năng đêm nay tôi phải thức khuya, em đi nghỉ ngơi sớm chút đi.
Nói xong, cô đi vào thư phòng tiếp tục công tác.
Tống Tư Âm nhìn chằm chằm cánh cửa thư phòng đang đóng lại
“Nói hay lắm…… Làm người ta sợ muốn chết……”
Cô buồn bực mà thu dọn đồ vật trên bàn sau đó ngồi ngoài phòng khách. Cô không thích yên tĩnh, vì thế liền mở TV. Nhưng cũng mặc để kệ cho nó phát tin tức gì, chỉ cần nó có tiếng là được. Tiếp đó lại lấy di động ra bắt đầu lướt lướt.
Chơi đến gần 11 giờ, cô ngáp một cái, ngẩng đầu lên vẫn thấy cửa thư phòng vẫn luôn đóng chặt.
Thức đêm thật a?
Cô đứng dậy, chuẩn bị về phòng cho khách nghỉ ngơi.
Mới vừa đi tới cửa, cô do dự một chút rồi quay đầu nhìn về phía thư phòng.
Hạ Lam suy cho cùng vẫn là người tốt, ngoại trừ những lúc khắc khẩu với cô ra. Người ta đã hảo tâm cho cô ở lại , nếu cô không quản giấc ngủ người ta thì rất vô lễ đúng không?
Trong lúc cô đang do dự, thư phòng đột nhiên xuất hiện một tiếng thét chói tai. Cô không nghĩ ngợi gì liền vọt qua.
Cô đẩy cửa ra, “Chị làm sao vậy?”
Hạ Lam đứng sau ghế dựa, tựa hồ vừa bị dọa sợ.
Tống Tư Âm đi qua.
“Đừng tới đây.”
thời điểm Hạ Lam ngăn cản đã chậm, Tống Tư Âm đã thấy thứ trên màn hình máy tính - một thi thể nữ bị chặt rớt hết tứ chi, khuôn mặt bị hủy hoại, đôi mắt hung tợn trừng mở to. Sau đó là tiếng thét chói tai vì sợ hãi.
“Aaaaaaaaaaa !!!”
Nghe Tống Tư Âm sợ tới mức thét chói tai, Hạ Lam xông tới, đem cô ấn ở trong l*иg ngực, “Đừng nhìn.”
Tên tội phạm này quá biếи ŧɦái, hắn đem thi thể người phụ nữ cắt nhỏ thành nhiều mảnh. Vừa rồi cô không cẩn thận bị hoảng sợ do đó hét lên một tiếng.
Ai biết Tống Tư Âm sẽ vào.
Người trong ngực vẫn còn rung bần bạt, cô đành phải nhẹ giọng trấn an. “Đừng sợ, đây là hung thủ cố ý làm, mục đích chúng là dọa người.”
“Biếи ŧɦái a!”
“Không sai, loại tội phạm này quả thật rất biếи ŧɦái.”
Tống Tư Âm ôm chặt lấy Hạ Lam, đôi tay đặt ở sau lưng đối phương nắm chặt lại. “Em sợ hãi, chị ơi.”
“Đừng sợ, tôi đưa em về phòng.”
“Em không sợ ảnh chụp thi thể, nhưng vẫn cần chuẩn bị tâm lý trước khi nhìn thấy. Lần trước cũng vậy, lần này cũng thế, em sợ hãi là do nó đột nhiên xuất hiện, em ……”
“Tôi biết rồi.”
Hạ Lam ôm Tống Tư Âm, đem người nọ mang ra khỏi thư phòng, tới phòng cho khách “Nghỉ ngơi tốt đi.”
“Vâng, chị cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừ.”
Sau khi Hạ Lam rời khỏi, Tống Tư Âm đi vào toilet. Thời điểm rửa mặt, tay vô vẫn còn run.
Người phụ nữ bị hại bị chém đứt tứ chi, hủy dung……
Sao trên đời lại có nhiều người hận phụ nữ quá vậy?
Rửa mặt xong, cô trở lại trên giường, duỗi tay vừa định tắt đèn, trong đầu lại đột nhiên hiện lên hình ảnh ảnh chụp, tay cô run lên.
Quyết định rồi, bật đèn để ngủ!
Đem chăn kéo đến ngay tới mũi, cô nhắm mắt lại.
Chỉ một lát sau, cô đột nhiên mở to mắt, hai chân trong ổ chăn run run.
Cô lại lần nữa nhắm mắt, “Không được nghĩ gig nữa, không được dọa chính mình, Tống Tư Âm, ngủ!!!”
Tuy nhiên cô càng không muốn mình tưởng tượng bậy bạ, trong đầu ngược lại hiện lên một nùi hình ảnh khủng khϊếp.
Khí ức lúc trước cùng những người bạn trong kí túc xá xem phim kinh dị hình như ngày càng rõ ràng.
Sadako, Saeki Kayako, Fred, A Tang tẩu……
Cuối cùng, hình ảnh thi thể người phụ nữ bị chém đứt tứ chi hiện lên.
“Aaaaaaaaaaa !”
Cô đột nhiên ngồi dậy, xoa xoa đầu chính mình, “Đừng suy nghĩ lung tung, đừng nghĩ gì hết!”
Cho đến khi bật nhạc trên di động, cô mới miễn cưỡng nằm xuống.
Lấy ra di động cất cao giọng hát, nàng một lần nữa nằm xuống.
Lần này, cô có thể ngủ thực mau rồi.
Hạ Lam làm việc xong, nhìn qua đồng hồ đã 2 giờ sáng, cô bước ra khỏi thư phòng.
Khi trở lại phòng của mình, cô đơn giản rửa mặt một phen, vừa định nằm xuống, liền nghe được một tiếng thét chói tai từ phòng của khách truyền tới.
Gặp ác mộng?
Cô ra ngoài phòng, đứng trước phòng của khách, gõ cửa.
“Em gặp ác mộng?”
“Vào, vào đi.”
Hạ Lam đẩy ra cửa phòng ra liền lạp tức thấy Tống Tư Âm ngồi trên giường thở phì phò, khắp trán toàn là mồ hôi lạnh.
“Em mơ thấy…… Mơ thấy…… Em bị người khác đuổi gϊếŧ, người đó nói muốn chém đứt tứ chi em……”
Hiện tại nhớ lại, cô vẫn thấy sợ, nếu cô bị bắt được, người đó liền cầm đao bổ tới, cô sợ tới mức thức dậy ngay lập tức.
Hạ Lam hỏi: “Có cần uống ly sữa bò hay không?”
“Không, không cần.”
“Vậy tôi về phòng đây, nếu em sợ hãi, có thể mở đèn lên.”
Hạ Lam vừa mới xoay người, đi được vài bước chân, cô quay đầu lại liền thấy Tống Tư Âm đang ôm lấy cánh tay mình, trên người chỉ mặc cái váy ngủ.
“Em, em đêm nay có thể ngủ cùng chị hay không?”
“Không thể.”
Trực tiếp cự tuyệt, không hề chần chờ.
Tống Tư Âm: Tuyệt tình như vậy?!
“Lần sau sẽ không làm em nhìn thấy ảnh chụp thi thể, ngủ đi.”
Sau khi buông tay Tống Tư Âm, Hạ Lam đi ra ngoài.
Giây tiếp theo, chân cô đã bị người ta ôm lấy. Tống Tư Âm trực tiếp quỳ trên mặt đất.
“Cầu xin chị a, chị ơi~~~ đừng bỏ em một mình, em thật sự cảm thấy rất sợ hãi……”
Hạ Lam bị bộ dạng này dọa sợ, vội kéo người lên. “Đứng dậy, bộ dáng của em bây giờ giống cái gì biết không?”
“Em không đứng dậy, hôm nay chị không đáp ứng em sẽ không đứng dậy. Người ta có thể bị hù chết, tin tưởng tưởng em đi, chị, nếu chị không cho em ngủ cùng chị có nghĩ tới buổi sáng ngày mai liền phát hiện có một khối thi thể nằm cách vách của mình?”
“Thời gian tôi cùng thi thể tiếp xúc với nhau còn nhiều hơn thời gian tôi tiếp xúc với em nha.”
“Ách……”
“Đứng lên!”
Tống Tư Âm nỗ lực vặn ra nước mắt, đang suy nghĩ cách tiếp theo để thuyết phục Hạ Lam thì nghe được đối phương nói một câu:
“Không phải nói muốn đến phòng tôi ngủ sao? Đổi đồ ngủ, chân rửa sạch sẽ đi, tôi có thói ở sạch!”
“Chị, chị đáp ứng rồi?” Cô kích động nhìn Hạ Lam.
“Cho em thời gian mười phút, đem chính mình thu chỉnh trang sạch sẽ đi.”
Nói xong, Hạ Lam liền xoay người trở về phòng.