Chương 36

Cốc cốc cốc!

Sáng sớm tinh mơ, tiếng đập cửa có quy luật vang lên trong không khí, Tống Tư Âm giãy giụa bước xuống giường, xoa xoa mắt gấu trúc, dùng lực tạo tiếng "kẽo kẹt" mở cửa nhà ra.

"Ai vậy? Mới sáng sớm đã không cho người khác ngủ?"

Chờ Tống Tư Âm thấy rõ dung mạo người gõ cửa đồng tử cô bất ngờ co rút kịch liệt, cánh tay duỗi ra , theo bản năng định đóng cửa lại. Nói thì chậm mà hành động thì nhanh, cánh tay người kia đã giữ được cánh cửa, kèm theo đó là giọng nói nghiến răng nghiến lợi. "Em đã mở cửa cho tôi thì đừng mong có thể đóng lại, đừng tưởng muốn trốn mà tôi không biết."

Mặt Tống Tư Âm đầy vẻ xấu hổ, bấc đắc dĩ mở miệng. "Chu đội trưởng, sáng sớm tinh mơ đã đến đây là có chuyện gì a? Nếu muốn tìm chị Hạ, được, tôi thay chị đi gọi ."

Nói xong, Tống Tư Âm liền cất bước rời đi, giống như sau lưng có đại thủy quái chuẩn bị tấn công. Đúng vậy, khi nhìn thấy Chu Đồng, Tống Tư Âm nháy mắt liền nhớ đến tình huống xấu hổ muốn chết của mình. Cô chưa muốn đối mặt với Chu Đồng, ít nhất không phải bây giờ.

Nhưng Tống Tư Âm đã xuất đầu lộ diện Chu Đồng làm sao có thể để người này rời xa tầm mắt? Cô nhanh chóng bắt lại ống tay áo đối phương, đem người kia xoay lại, đối diện trực tiếp với ánh mắt của cô. "Em chạy cái gì? Tôi cũng đâu có ăn thịt em?"

Chớp chớp mắt, Tống Tư Âm có hơi chột dạ.

Đôi mắt nheo lại, Chu Đồng tựa hồ phát hiện cái gì rồi ý vị thâm trường gật gật đầu. "A, tôi biết rồi, em lo lắng tôi nhắc lại sự tình tối hôm qua? Yên tâm, tôi không phải người không có phẩm chất đạo đức như vậy, tình thú giữa hai người các người tôi chẳng quản đến nỗi. Chẳng qua....... tôi có chuyện nhỏ cần nhờ em giúp đỡ, em hẳn là không từ chối đâu nhỉ?"

Chu Đồng cười tủm tỉm nhìn qua, ánh mắt hết sức gian xảo đó khiến Tống Tư Âm không rét mà run, cô có linh cảm bản thân giống hệt sắp bước lên thuyền giặc. "Chị...... chị muốn làm gì?" Cô nuốt nước miếng theo phản xạ tự nhiên, căng da đầu lên nói tiếp. "Trước tiên cảnh cáo chị, chuyện xấu thì tôi nhất quyết không làm!"

Tức giận liếc đối phương, Chu Đồng đầy bất đắc dĩ. "Tôi sao có thể làm chuyện xấu được? Tôi là cảnh sát, cảnh sát đó! Chẳng lẽ trong mắt em nhìn tôi không giống người tốt hay sao?

Xác thật...... không giống!

Nếu bỏ bộ trang phục hình cảnh trên người Chu Đồng xuống, gương mặt với ánh mắt hung thần ác sát kia còn không phải lưu manh côn đồ thì là gì? Đương nhiên, mấy lời này Tống Tư Âm nhất định sẽ không có nói ra, cô cẩn thận dò hỏi. "Rốt cuộc chị tìm tôi có chuyện gì?"

Chu Đồng không lắm lời nữa, trực tiếp "loạt xoạt" mấy tiếng, đem toàn bộ folder xếp thành chồng ném thẳng vào ngực Tống Tư Âm. "Đây, toàn bộ trong này. Là tư liệu của vụ án 912, tôi muốn đưa khẩu cung nhân chứng cho em để em giúp vẽ ra chân dung nghi phạm."

Nhìn đống văn kiện dày chất ngất khiến huyệt thái dương của Tống Tư Âm ẩn ẩn đau.

Khó quá, khó quá!

Nhiều tài liệu như vầy cô phải xem đến ngày tháng năm nào mới xem hết được kia chứ? Hơn nữa cô căn bản là chưa từng từ khẩu cung vẽ ra chân dung người tình nghi bao giờ a!

Đang lúc Tống Tư Âm khóc không ra nước mắt, một giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên. "Chu Đồng, không phải tôi đã nói với cậu chuyện này phải hỏi ý kiến của Tống Tư Âm sao? Nhìn bộ dạng cậu bây giờ không có giống chân thành hỏi thăm ý kiến."

Chu Đồng ngượng ngượng chớp mắt một cái, nét mặt biến đổi mà tươi cười hết cở nhìn Tống Tư Âm. "Sao có thể nói vậy a? Tôi là đang lịch sự cầu hỏi ý kiến của bạn học Tống, em nói đúng không, bạn họcc Tống?"

Chu Đồng liên tục nháy nháy mắt với Tống Tư Âm, ý đồ muốn cô phối hợp với mình để tránh khỏi thái độ và ánh mắt đầy răn đe của Hạ Lam.

Phút chốc, Tống Tư Âm bừng sáng tỏ. Phải rồi ha, Chu đội trưởng đây khác nào đang lừa mình vào tròng đâu? Nói hoa mĩ là đến hỏi thăm ý kiến vậy mà ban nãy dám nhắc đến sự tình đêm qua để áp chế cô!

Nhất thời, ánh mắt Tống Tư Âm nhìn Chu Đồng thay đổi lập tức. Cô chớp chớp mắt, đầy vẻ ngây thơ. "Đội trưởng Chu, lời này của chị một chút tôi nghe cũng không hiểu a! Vừa nãy ý chị chính là nếu tôi không đồng ý hợp tác với chị thì chị liền đem sự tình tối hôm qua nhìn thấy nói cho người khác......"

Nói xong câu cuối cùng, Tống Tư Âm đầy vẻ đáng thương mà nhìn Hạ Lam, bộ dáng tất nhiên là đang làm nũng.

Thoáng chốc, bầu không khí lập tức trầm xuống, Hạ Lam dùng ánh mắt cảnh cáo sâu sắc nhìn chằm chằm Chu Đồng. "Chu Đồng, cậu quên đêm qua đã hứa với tôi cái gì sao? Có bản lĩnh quá nhỉ?"

"Được được được! Tôi sai rồi!" Chu Đồng xoay người, liên tục hướng Tống Tư Âm nói lời xin lỗi, biểu thị mình là người co được giãn được. "Cầu xin bạn học Tống đồng ý yêu cầu của tôi. Đây là vụ án đặc biệt nghiêm trọng, thu hút sự chú ý rất lớn của cảnh sát và quần chúng nhân dân."

Vừa mới qua ít lâu, đôi mắt Tống Tư Âm đã đọc được kha khá nội dung trong văn kiện. Trong đầu lập tức lên án. Hung thủ quá tàn nhẫn! Vô duyên vô cớ tước đoạt sinh mệnh mấy đứa nhỏ! Bọn nhỏ vốn dĩ nên vui vẻ tan học, hớn hở nhào vào cái ôm của cha mẹ mà giờ lại phải nằm trong nhà xác bệnh viện, chưa được trở về nhà.......



"Được, không thành vấn đề. Tuy rằng tôi chỉ là sinh viên bình thường nhưng tôi cũng không hy vọng hung thủ được ung dung ngoài vòng pháp luật. Chu đội trưởng hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc toàn tâm toàn ý hỗ trợ tìm được hung thủ."

Nghe được lời khẳng định của Tống Tư Âm, Hạ Lam hơi do dự một chút. "Tống Tư Âm, em suy nghĩ kỹ chưa? Vô tình lần trước là ngoài ý muốn nhưng nếu dấn thân vào cảnh sát, gặp nguy hiểm là chuyện hết sức bình thường.

Lần trước trong lời đó chắc chắn là nhắc đến sự tình lần trước Trần Khoa tấn công cô. Cũng chính là sự kiện khiến Tống Tư Âm có ý định từ chối cơ hội tiến vào làm họa sư hình sự. Nhưng hiện tại, chỉ cần có thể ở bên chị ấy cô sẽ không e ngại bất cứ khó khăn nào.

"Em đã nghĩ kỹ." Tống Tư Âm nghiêm túc gật đầu. "Trở thành cảnh sát bắt buộc phải như vậy. Về sau chị rèn luyện em nghiêm túc hơn đi ạ, em nhất định sẽ nỗ lực!"

Gật gật đầu, Hạ Lam xem như đồng ý với ý kiến đối phương. "Tôi đi thay quần áp, chúng ta cùng đến Cục cảnh sát."

Nói xong, Hạ Lam liền xoay người, chầm chậm trở về phòng ngủ. Phòng khách to như vậy cũng chỉ còn dư lại hai người Tống Tư Âm và Chu Đồng.

Thấy Tống Tư Âm đã đồng ý, Chu Đồng cầm trên tay xấp văn kiện một bên lật xem một bên nói chuyện với đối phương. "Trước tiên, tôi đem sự tình trình bày đơn giản cho em biết những gì đã phát sinh......"

Lời còn chưa nói xong, Tống Tư Âm liền giành lấy mấy tài liệu trong tay người kia. "Chu đội trưởng, tôi xác thật đã đồng ý cung cấp tranh vẽ cho chị. Nhưng mà, tôi có điều kiện......"

Lời vừa nói ra mặt Chu Đồng liền có biểu cảm không thể tin được nhìn Tống Tư Âm, cô có chút hoài nghi lỗ tai chính mình. "Em...... vừa mới nói cái gì?"

"Tôi nói, tôi xác thật đã đồng ý cung cấp tranh vẽ." Tống Tư Âm hít một hơi thật sâu, mở miệng gằn từng chữ. "Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không có yêu cầu khác nha!"

Chu Đồng giống hệt bị chấn kinh hồi lâu mới phục hồn lại. "A..... tôi có chút không thể lí giải được sao em dám nói điều kiện với tôi. Như thế nào a? chẳng lẽ không sợ tôi đem sự tình tối hôm qua kể ra à?"

Tình huống hôm qua, Tống Tư Âm không sợ mất mặt nữa, cô lắc lắc đầu, vẻ mặt thập phần nghiêm túc. "Tôi không sợ, hơn nữa, loại chuyện này nếu truyền ra ngoài, chị tôi sẽ không tìm chị mà trở mặt hay sao?"

Được, hiện tại Chu Đồng đã có thể khẳng định Tống Tư Âm đang núp dưới cánh Hạ Lam, cáo mượn oai hùm. Đành chịu vậy, dù sao cô cũng không có cách nào khác ngoài thỏa hiệp.

Ha, sao lúc trước cô không nhận ra đứa trẻ này bên trong cũng rất đen nha?

Xoa xoa huyệt thái dương, Chu Đồng bất đắc dĩ nói: "Được, em trước tiên cứ nói điều kiện thử, nếu nó không quá đáng, tôi có thể suy xét đồng ý."

Cô thật sự tò mò, một đứa trẻ thấy tử thi đã run bần bật, trêu đùa mấy cái mặt đã trở thành bánh bao đỏ ửng thì rốt cuộc muốn giở trò gì.

Đây là lần đầu tiên Tống Tư Âm "nhân lúc cháy nhà hôi của"* nên ngữ khí khi nói chuyện không quá thẳng thắng khí thế. "Chuyện là...... chị có thể nghĩ cách giúp tôi có được hợp đồng lao động để đi đến Cục cảnh sát thực tập được không a? Công khảo thật sự quá khó khăn, tôi không biết khi nào mới thi đậu nhưng tôi thật sự rất muốn đi làm chung với chị Hạ."

Chỉ có giữ khoảng cách đủ gần mới có thể phòng ngừa bạn gái cũ đến "đào góc tường"**, cô nhất định phải canh phòng nghiêm ngặt tránh việc chị ấy bị người ta đoạt đi mất.

(* Nhân lúc cháy nhà hôi của: bằng với câu "Thừa nước đυ.c thả câu".

** Đào góc tường: đập chậu cướp hoa. )

Nghe đối phương nói xong điều kiện này, Chu Đồng buồn cười muốn chết. Cục cảnh sát vẫn đang trong tình trạng thiếu họa sư, cô vẫn đang dốc lòng xúi giục Hạ Lam từng ngày để lừa đứa nhỏ này đến làm, không nghĩ đến còn có chuyện tự chui đầu vào lưới a!

Nghĩ vậy, cô âm thầm cười cười, vội vàng nói. "Không thành vấn đề, việc đó có tôi giúp đỡ em sẽ nhanh chóng có được hợp đồng tuyển dụng. Cũng quá dễ rồi đi."

"Vâng, chuyện đó cảm ơn chị trước, về sau tôi nhất định sẽ nỗ lực trở thành họa sư đủ tư cách, không làm chị Hạ mất mặt."

Hoàn toàn không biết bản thân bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền ngược lại Tống Tư Âm rất cảm kích lên tiếng cảm ơn điều đó khiến bả vai Chu Đồng run run, nhịn không nổi nên vặn vẹo cười.

Tống Tư Âm nghi ngờ nhân sinh nhìn qua. "Chị...... chị cười cái gì? Có gì buồn cười chứ?"

"Không có gì, không có gì!" Chu Đồng liên tục lắc đầu vội vàng đánh trống lảng. "Đúng rồi, em với Hạ Lam hiện giờ ra sao rồi? Đã ở bên nhau?"

Dưới cái nhìn đầy tò mò của người kia, gò má Tống Tư Âm lén lút đỏ bừng, lỗ tai cũng nóng dần lên. Sau lúc lâu cô mới phát ra âm thanh nhi nhí từ kẽ răng. "Vẫn chưa, tôi còn đang theo đuổi chị ấy."



Thoáng chốc, không khí im lặng đến kì lạ, ánh mắt đội trưởng Chu nhìn Tống Tư Âm vô cùng quỷ dị. Muốn nói gì đó nhưng lại cảm giác không nên nói, có chỗ cân cấn a!

"Cho nên...... em với Hạ Lam kỳ thật vẫn chưa đến bên nhau? Vậy đêm qua hai người các người lại......"

Dường như nghĩ ra điều gì Chu Đồng ngay tức khắc giác ngộ, gật gật đầu tỏ vẻ đã sáng tỏ. "Hiểu rồi, hiểu rồi, thì ra mối quan hệ của hai người là "pháo hữu"*"

(* Pháo hữu: theo "Rùa bò team" trên Google thì pháo hữu hay Bạn pháo, cũng có thể được gọi là bạn giường, và tên Tiếng Anh của nó chính là fuck buddy...)

Pháo, hữu con khỉ, cả nhà chị đều là pháo!

Trên trán nổi đầy gân xanh, Tống Tư Âm hận không thể trực tiếp nhào qua tát Chu Đồng bốp bốp mấy cái song chỉ đành cố gắng khắc chế sự xúc động của bản thân.

Không được! Không thể đánh!

Để có thể ở bên chị Hạ, cô nhịn!

Hít sâu một hơi, Tống Tư Âm nghiến răng nghiến lợi nói. "Chúng tôi hiện tại có quan hệ gì không quan trọng, quan trọng là, Chu đội trưởng, chị có biện pháp nào giúp tôi theo đuổi chị ấy đến tay không?"

Chu Đồng cười khổ một tiếng. "Nếu tôi có biện pháp thì sớm đã trở thành người kia của Hạ Lam rồi, còn đến lượt em được hả?"

Cũng, có lí, Tống Tư Âm im lặng gật gật đầu, đáy mắt hiện lên tia ảm đạm rồi cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Giây tiếp theo, Chu Đồng lên tiếng. "Bạn học Tống, em đừng dễ dàng nhụt chí, tuy tôi không biết làm thế nào mới có thể theo đuổi Hạ Lam nhưng tôi biết cách theo đuổi phụ nữ a! Tôi thấy cách Hạ Lam đối xử với em rất đặc biệt nói không chừng nếu làm theo phương pháp của tôi có thể đem người về tay nha!"

Trong mắt hiện lên tia do dự, Tống Tư Âm chậm chạp không đồng ý ngay, sao tự nhiên cô cảm giác, Chu Đồng nói mấy câu này không đáng tin lắm?

"Chị chắc phương pháp của chị thật sự hữu hiệu hả?"

"Chắc chắn!" Chu Đồng trịnh trọng khác thường mà gật đầu. "Tin tôi đi, chỉ cần làm theo lời tôi một lần, Hạ Lam không lí nào không động lòng."

"Đồng nhân bất đồng mệnh"* đây là triết lí Chu Đồng giác ngộ được khi nhìn thấy Tống Tư Âm. Rõ ràng đều là con người, đều là phụ nữ nhưng đối phương lại nhận được sự thiên vị hiếm hoi của Hạ Lam, còn cô thì...... Nhớ lại tình huống của mình, Chu Đồng khóc không ra nước mắt, cả người vạn phần phiền muộn. Cả đời này của cô phỏng chừng không còn cách nào chen chân được vị trí tốt kia trong lòng Hạ Lam rồi. Bất quá..... đôi mắt tinh anh dừng lại trên gò má đầy vẻ ngây thơ của Tống Tư Âm, ánh mắt cô hơi hơi trầm xuống, cô ra một quyết định cực kì, cực kì quan trọng.

(*Đồng nhân bất đồng mệnh: cùng là người nhưng số mệnh mỗi người đều khác nhau.)

"Bốp" một tiếng, Chu Đồng chụp lấy bả vai Tống Tư Âm, ánh mắt sáng chói.

"Tống Tư Âm!"

"Dạ...... hả? Làm sao a?"

Khung cảnh trịnh trọng đột nhiên bổ ra khiến Tống Tư Âm sửng sốt vô cùng cô dùng gương mặt hoang mang nhìn Chu Đồng.

Chỉ thấy lúc này Chu Đồng diện ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, gằng từng chữ nhấn mạnh. "Tống Tư Âm, em nhất định phải nằm trên, nghe rõ chưa?"

Tống Tư Âm càng thêm hoang mang. "Cái gì là nằm trên?"

Chu Đồng bất chấp tất cả mọi thứ, Chu Đồng đem toàn bộ "kiến thức" theo đuổi phụ nữ của mình cho đối phương, giáo huấn cực kì chú tâm.

"Em trước tiên không cần biết cái đó là gì. Tóm lại, cứ dựa theo kế hoạch của tôi mà làm, em tuyệt đối sẽ trở thành người phụ nữ có tiếng nói nhất nhà!"

Người...... người phụ nữ có tiếng nói nhất nhà? Chẳng biết vì sao, Tống Tư Âm có chút chờ mong.