‘Ù hú hú hú’
Tiếng còi xe cảnh sát vang dội nhanh chóng tại trường học, vài thân ảnh mặc đồng phục nhân viên cảnh sát gấp rút nhảy xuống xe đi tới kí túc xá diễn ra án mạng.
Lúc này, hiện trường đã bị quản lí học sinh cũng các giáo viên khác che chắn, chặn ở cửa. Mặc dù như thế ở đây cũng có vô số học sinh không ngừng nhìn vào bên trong phòng thăm dò, trong mắt đều là tò mò và tò mò.
Ngay bây giờ, Điền Hiểu Manh đang chôn đầu trong ngực Tống Tư Âm liên tục run rẩy cùng hoảng sợ. “Thi thể......đang nhìn...... đang nhìn tớ cười...... tớ sợ quá......rất sợ......” Điền Hiểu Manh y hệt chim sợ cành cong, những giọt nước mắt liên tục trượt từ đáy mắt xuống dưới, cả người muốn chui hết vào lòng bạn thân. Cô hiển nhiên viết hai chữ ‘kinh hãi’ trên người, gương mặt bị dọa đến trắng bệch, thân thể co rúm như thể có thể dùng cách đó để xóa mất sự tồn tại của mình.
“Đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì, người đó không cười với cậu.” Tống Tư Âm nào thoát khỏi số phận hoảng sợ, tay chân run rẩy nhưng cô vẫn cố gắng an ủi bạn thân. “Gương mặt kia rõ ràng là do người khác vẽ thành thế chẳng thật sự đang cười với cậu, người đó sớm đã chết rồi.”
Hiện tại trong phòng có các sinh viên và xác chết nằm đó, mọi người ôm lấy nhau an ủi, sắc mặt ai nấy trắng bệt, bầu không khí quỷ dị vô cùng. Nói cho cùng mọi người đều chỉ là sinh viên nhỏ tuổi, không ai không cảm thấy sợ hãi.
“Cộc cộc....” những tiếng bước chân vội vã truyền từ bên ngoài đến, giọng nói anh khí nhanh chóng vang lên. “Xin chào. Xin hỏi mọi người là nhân chứng đầu tiên phát hiện và báo cáo vụ án sao? Tôi là người phụ trách vụ án lần này, đội trưởng đội cảnh sát hình sự, Chu Đồng. Vị này là pháp y của chúng tôi, Hạ Lam. Bên này là cảnh sát Trương, cảnh sát Lý. Này, tự giới thiệu chút đi.”
“Xin chào, tôi tên Hạ Lam.”
Dường như nghe nói giọng nói quen thuộc vang lên khiến Tống Tư Âm hoàn hồn lại, cô theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh, hơi kinh ngạc nhìn người tới.
Người hơi tiến lên so với đồng đội cũng là nhân vật ‘đứng mũi chịu sào là người phụ nữ cao gầy, tóc ngắn. Mái tóc được cắt tỉa khéo léo phù hợp với khuôn mặt khí chất chính nghĩa, ẩn ẩn còn gợi nên cảm giác áp bách. Hơi chếch về sau liền nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh, tóc dài được chải chuốt gọn ra sau, gương mặt thanh lãnh, khí chất người sống chớ gần. Cũng là người mà Tống Tư Âm tâm tâm niệm niệm - Hạ Lam.
“Chị...... chị ơi?”
Thời khắc nhìn thấy thân ảnh Hạ Lam trong đám người quả thực sự sợ hãi trong lòng Tống Tư Âm đã bị xua đi không ít. Tuy rằng tay chân vẫn lạnh lẽo như cũ nhưng cô có thể cảm nhận sự hàn khí trong xương lui đi.
“Chị ơi!”
Đối diện thấy đôi mắt Tống Tư Âm nhìn chăm chăm lên người Hạ Lam, đôi mắt Chu Đồng nheo nheo lại, tò mò hỏi: “Hai người các cậu quen nhau à?”
“Ừm, có quen.” Hạ Lam nhàn nhàn trả lời, do dự một lát mới bổ sung thêm. “Lúc trước từng gặp qua.”
Ánh mắt lấp lánh của Tống Tư Âm ảm đạm xuống, biểu cảm khó nén mất mát, trong đáy mắt chua xót khôn kể. Thì ra...... hai người các cô bây giờ chỉ là đã từng gặp nhau thôi sao?
Nghe vậy, Chu Đồng suy tư gì đó rồi gật gật đầu, rất nhanh đáp lời. “Nếu hai người đã quen biết vậy chuyện kia các đễ xử lí. Nơi này giao lại cho người khác thu thập thông tin, cậu phụ trách bạn của mình được không?”
Theo lý thuyết, chức nghiệp của Hạ Lam là pháp y, cô chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình ở thi thể, căn bản việc tiếp xúc nhân chứng hay lấy lời khai ban đầu không cần nhúng tay. Nhưng khi đôi mắt lãnh đạm lướt qua gương mặt sợ đến nỗi không còn giọt máu của Tống Tư Âm, được rồi, phá lệ. Hạ Lam gật đầu nhè nhẹ.
Lần này đến phiên Chu Đồng kinh ngạc. Vốn dĩ ý của cô là, hai người có quen biết từ trước thì việc chu cấp thông tin lời khai bam đầu có thể có tiến độ nhanh hơn, bất quá cũng chỉ nói cho có, vốn chẳng mang theo hy vọng được đáp ứng. Ai mà biết được, Hạ Lam vậy mà đồng ý luôn?!
Đáy mắt tinh anh phát hiện điểm bất thường song Chu Đồng chưa kịp dò hỏi thêm đã phải gấp gáp đi ra ngoài nói chuyện cùng hiệu trưởng và quản lí học sinh. Dù sao hiện trường vụ án cũng nằm trong khuôn viên trường học, quá nhiều người qua lại chú ý hơn nữa bên này đang muốn sắp xếp đến an nguy sinh viên khác. Có rất nhiều việc cần phải gấp rút hoàn thành.
Sau một hồi nỗ lực trong kí túc xá chỉ còn lại những học sinh làm nhân chứng ban đầu cùng đám người Hạ Lam. Cảnh sát Trương lấy cây bút ghi âm với giấy bút trong túi ra dựa vào quy trình bắt đầu tiến hành tra khảo ban đầu.
“Các người có quen biết với nạn nhân không? Khi nào phát hiện ra thi thể? Quan hệ với nạn nhân như thế nào?”
Bọn sinh viên như tìm được cọng rơm cứu mạng, mồm năm miệng mười tường thuật lại cho viên cảnh sát nghe sự việc mình chứng kiến. Riêng Tống Tư Âm vẫn duy trì im lặng, chẳng nói chẳng rằng ôm lấy Điền Hiểu Manh đang nép trong ngực.
Nạn nhân tên Tần Hoài Mộng, tạm trú ở kí túc xá sinh viên phòng 502. ngày thường thích trang điểm son phấn rồi ra ngoài hẹn hò với các nam sinh, có tiếng là ‘nữ hải vương’*. Trong vòng bạn bè toàn là các loại áo áo, mĩ phẩm xa xỉ cùng những chiếc siêu xe hạng sang. Trát lên mình lớp bọc tiểu thư thượng lưu cao quý. Nhưng thực tế mà nói, Tần Hoài Mộng đến từ gia đình ở một vùng núi Tây Bắc, cả nhà đều dựa vào làm nông mà sống. Từ nhỏ thành tích học tập đã không tốt lắm, cha mẹ cắn răng gom góp tiền dữ lắm mới có thể đem cô gửi gắm vào ngôi trường đại học về nghệ thuật, hy vọng cô có thể trưởng thành giỏi giang nổi bật. Ai ngờ đâu, hôm nay lại bỏ mạng ở chỗ này.
(* 海王 Hải vương: chỉ người bắt cá nhiều tay, lẳиɠ ɭơ.)
Lời khai của singh viên đại đa số hơi hỗn độn, cảnh sát Trương sắp xếp ghi chép hồi lâu chợt nhớ ra gì đó, bất thình lình mở miệng. “Ai là người đầu tiên phát hiện ra thi thể? Qua đây nói chuyện riêng với tôi một lúc!”
Nhân chứng đầu tiên tại hiện trường thường thường là người đưa ra điểm mấu chốt của vụ án. Theo lệ, để tránh những yếu tố bên ngoài tác động đến ấn tượng của nhân chứng, cảnh sát đều áp dụng hình thức truy hỏi cá nhân.
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều không tự chủ hướng về phía Tống Tư Âm. Mọi người ở đây đều là sinh viên, đối lới kiến thức pháp luật cũng chỉ hiểu biết hữu hạn, chẳng hiểu mấu chốt của nhân chứng đầu, chỉ biết, nếu ai bị gọi thẩm vấn đơn nhất định có hiềm nghi rất lớn.
Nội tâm rơi ‘lộp bộp’ vài tiếng, Tống Tư Âm hoảng loạn nhìn sang Hạ Lam, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh mà mở miệng. “Chị ơi, chuyện này không liên quan đến em.”
Liếc mắt một cái Hạ Lam liền nhìn thấu tâm tư đối phương, ngẩng đầu trấn an. “Không có việc gì, em cứ đem hết những gì mình biết nói ra là được.”
Nói rồi cô hơi hơi nheo mắt, nhìn về phía cảnh sát họ Trương bên cạnh, giọng nói lãnh đạm lần nữa vang lên. “ Bạn nhỏ này nhát gan, thời điểm lấy khẩu cung ôn nhu chút đi.”
Nghe vậy, khóe miệng cảnh sát họ Trương giật giật rồi giương lên nụ cười chua xót.
Cái này...... theo phép thông thường đều hỏi như vậy a?!
Chẳng lẽ còn có phương thức nào khác dịu dàng hơn à?
Bất đắc dĩ, cảnh sát Trương tiến đến trước mặt Tống Tư Âm, trên miệng nỗ lực kéo căng hòa ái tươi cười. “Bạn học nhỏ, bạn là người đầu tiên có mặt tại hiện trường vụ án, phiền bạn ra ngoài nói chuyện riêng với tôi được không?”
Thoáng chốc không khí xung quanh trở nên cứng đờ, tất cả mọ người cổ quái nhìn về phía cảnh sát Trương. Thực hiển nhiên, hắn cố gắng trở nên hòa ái, ôn nhu bất luận ai cũng chẳng thấy cảm động, nói cảm lạnh thì đúng hơn. Hắn hơi run rẩy khóe miệng, khóc không ra nước mắt quay lại nhìn Hạ Lam, ủy khuất hận chẳng thể lấy khối đậu hủ đập chết bản thân.
Quá khó khăn! Thật sự không làm được a!
Chỉ thấy Hạ Lam lạnh lùng liếc liếc cảnh sát Trương, hắn lại bị dọa cho run run người, tự cố gắng sốc lại tinh thần. “Cái kia...... bạn học Tống Tư Âm, tôi cảm thấy chúng ta có thể nào ......”
Lời còn chưa nói xong, Hạ Lam đã cất giọng lãnh đạm của cô. “Được rồi, cậu đi ra chỗ khác, việc lấy khẩu cung giao cho tôi.”
Câu đó dường như là mệnh lệnh, cảnh sát Trương không những không cảm thấy có gì bất thường mà ngược lại còn hạnh phúc như vừa sống sót sau tai nạn.
Không bao giờ hắn muốn ở gần vị Diêm Vương sống này đâu a!
Hạ Lam tùy tay lấy ra giấy bút của mình, chẳng thèm ngẩng đầu nhìn mở miệng dò hỏi. “Em lúc đầu đến hiện trường nhìn thấy gì? Có thể cung cấp thêm manh mối gì không?”
“Em...... em không biết nên nói thế nào......” Tống Tư Âm ngập ngừng giây lát, dùng chất giọng nghẹn ngào, thấp thỏng bất an mở miệng. “Hiện tại đầu óc em có hơi hoảng loạn.”
Bộ dạnh mờ mịt sợ hãi đó Hạ Lam liếc mắt một cái liền nhận ra đay là do quá kinh hách khiến suy nghĩ trở nên hỗn loạn. Cô nhíu chặt mày, thay đổi cách hỏi khác, nỗ lực dẫn dắt suy nghĩ của Tống Tư Âm. “Vậy vì sao em muốn đến phòng 502? Tường thuật giản lược lại quá trình xảy ra sự việc hôm nay.”
Theo lời nói nhàn nhạt lãnh đạm của Hạ Lam, Tống Tư Âm mới cảm thấy bình tĩnh xuống, suy nghĩ cũng rành mạch, rõ ràng hơn. “Trưa hôm nay sau khi kết thúc tiết học, em cảm thấy cơ thể có chút không thoải mái liền trở về phòng ngủ. Ngủ một giấc thức dậy đã là mười giờ ba mươi phút tối, bụng hơi đói. Sau đó, Đường Tiếu Tiếu nói rằng cậu ấy mới mua mì chua cay, em có thể lấy về nấu ăn cho nên em mới đi đến phòng 502 kiếm mì.”
Soạt soạt soạt.
Câu trả lời của đối phương làm bàn tay đang ghi chép của Hạ Lam khựng lại, cô nheo nheo mắt, âm trầm ngước nhìn Tống Tư Âm. Nếu nói như thế, hôm nay Tống Tư Âm ngoại trừ ăn chén cháo trắng hôm nay cô nấu còn lại chưa ăn gì cả?
Có lẽ bởi vì ánh mắt Hạ Lam quá mức sắt bén, Tống Tư Âm nghiêng nghiêng đầu, thật cẩn thận mở miệng dò hỏi. “Chị ơi, có vấn đề gì sao?”
“Không có.” Hạ Lam nhàn nhạt lên tiếng, tiếp tục cúi đầu xuống ghì chép. Phảng phất ánh mắt đánh giá lúc nãy chỉ là ảo giác của Tống Tư Âm.
Nội tâm hơi hoảng hốt, Tống Tư Âm vừa định mở lời dò hỏi thử, Hạ Lam đã giành nói trước cô. “Vậy thời điểm đầu tiên khi em bước vào phòng kí túc 502 nhìn thấy những gì?”
Nghe thế, lực chú ý của Tống Tư Âm thành công bị dời đi. Trong mắt cô hiện lên tia do dự, hơi nhấp nhấp môi, cả người ngường ngượng. Cô thật sự không xác định được bóng người ngoài cửa sổ lúc nãy có thật hay chỉ là ảo giác. Nhưng mà, làm gì có ai nhảy từ lầu năm xuống mà ngay cả một dấu vết cũng chẳng lưu lại.
Tống Tư Âm do dự, cô sợ rằng nếu bản thân cung cấp manh mối đó không đúng sự thật chẳng phải sẽ mang đến phiền toái thêm cho Hạ Lam hay sao?
“Biết gì cứ nói thẳng, những chuyện khác em không cần quan tâm.” Bất thình lình giọng nói quen thuộc ấy lại vang lên bên tai Tống Tư Âm. Tuy Hạ Lam chỉ nói một câu ngắn ngủn nhưng nó có tác dụng rất lớn trong việc dập tắt băn khoăn của đối phương.
Ở chung với nhau suốt 14 ngày Hạ Lam đã quá quen thuộc với Tống Tư Âm. Thậm chí thành thật mà nói cô đối với đối phương còn muốn hiểu rõ hơn chính mình. Chỉ bằng cái liếc mắt sơ qua liền biết người kia đang hoang mang khó chịu.
Trong mắt hiện lên tia cảm giác bất thường, Tống Tư Âm cảm giác khá kì quái. Không biết vì sao, chỉ cần có Hạ Lam bên cạnh, sự bất an của mình liền có thể giảm xuống rất nhanh. Cô tự lắc lắc đầu, phảng phất muốn dùng cách đó để xua tan hoài nghi và tạp niệm, hít sâu một hơi, nhỏ giọng đáp trả. “Lúc mới bước chân vào phòng 502, em phát hiện có bòng người từ trong phòng nhảy ra ngoài từ cửa sổ liền chạy qua đó nhìn thử nhưng lại không phát hiện ra người đó là ai, còn nữa, đây là lầu 5......”
Ngay lập tức trong mắt Hạ Lam hiện lên tia sáng, cô nhạy bén nắm được điểm mấu chốt trong lời khai của Tống Tư Âm. Cô dứt khoát đứng dậy vươn tay bắt lấy cánh tay người kia. “Em cùng tôi qua đây.”
Tống Tư Âm tạm thời chưa phản ứng kịp đã bị Hạ Lam kéo đến cửa sổ nơi hiện trường phòng ngủ. Càng đến gần đó, trái tim Tống Tư Âm liền nhảy ngày càng nhanh, lòng bàn tay cũng đổ lớp lớp mồ hôi.
Bước chân Hạ Lam chậm lại, cô dĩ nhiên biết được suy nghĩ đối phương.
Vừa đến đó, cô liền quay sang nhìn Chu Đồng đang đứng phía cửa. “Đã xử lí thi thể?”
Chu Đồng thấy Hạ Lam quay lại hiện trường thì hơi kinh ngạc, gật gật đầu. “Đã xử lí, cho người mang thi thể về phòng thí nghiệm của cậu rồi. Còn có vấn đề gì sao?”
Mệnh lệnh dọn dẹp thi thể vốn dĩ là do Hạ Lam tự mình giao phó, thấy đối phương hỏi qua, Chu Đồng tất nhiên tưởng còn vấn đề gì đó.
“Không, chỉ xác định một chút.”
Câu này khiến Chu Đồng càng thêm nghi hoặc. Hôm nay cô có cảm giác tổng cộng lời nói của Hạ Lam so với bình thường đã nhiều lên rất lớn.
Ánh mắt Hạ Lam chuyển qua nhìn Tống Tư Âm đang đứng bên cạnh. Và cũng tất nhiên, khi Tống Tư Âm nghe được thi thể đã được xử lí gương mặt trắng bệt rốt cuộc mới hồi phục chút huyết sắc.
Thì ra, những lời này là hỏi để khẳng định cho Tống Tư Âm.
Thời khắc này Chu Đồng mới dời sự chú ý qua bàn tay Hạ Lam đang kéo lấy Tống Tư Âm. Thành thật mà nói, chỉ là cái đυ.ng chạm qua loa với người cực kì, cực kì có thói ở sạch như Hạ Lam còn khó hơn lên trời. Đôi mắt cô hơi hơi nheo lại, nhìn Tống Tư Âm một lượt từ trên xuống dưới, trên mặt tràn ngập ý nghĩ tìm tòi nghiên cứu. “Bạn học nhỏ này, lúc nãy em gọi Hạ Lam là ‘chị ơi’...... hai người, rất thân thiết à?”
Ánh mắt đăm chiêu xét nét dừng trên người khiến Tống Tư Âm sợ hãi đến độ lập tức thu hồi cánh tay, run rẩy đầy bất an. “Không, không có, chỉ...... chỉ là lúc trước có gặp qua mà thôi.”
Khi nói câu đó trong lòng Tống Tư Âm ngập tràn chua xót. Cô chỉ là đem lời vừa nãy Hạ Lam nói ra lập lại lần nữa.
Như vậy, chị ấy hẳn sẽ không tức giận đâu ha?
Kỳ quái chính là, từ lời nói của Tống Tư Âm rơi xuống, không khí xung quanh đột ngột đọng lại, đâu đâu cũng ngập hơi thở lạnh lẽo.
Nhạy bén nhận thấy có gì đó, Chu Đồng đành trở thành chim đầu đàn đánh vỡ trầm mặc. “Được rồi, kết thúc ôn chuyện ở đây đi. Hạ Lam, em ấy không phải người đầu tiên phát hiện vụ án à? Vì sao lại muốn đem em ấy trở lại chỗ này? Có dụng ý đặc biệt gì sao?”
Hạ Lam gật gật đầu. “Em ấy nói, thời điểm đầu tiên bước vào phòng 502 thấy một bóng người nhảy ra ngoài cửa sổ. Tôi muốn yêu cầu mọi người kiểm tra cẩn thận lại hiện trường, đặc biệt là phía cửa sổ.”
Phòng ngủ số 502, lầu 5?!
Đừng nói là người bình thường, ngay cả Chu Đồng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự có kiến thức nghiệp vụ rộng rãi khi nghe được câu này cũng nhịn không được mà sửng sốt. Cô theo bản năng mở miệng phủ định. “Không có khả năng đi? Người bình thường sao có thể nhảy xuống từ lầu 5 mà một chút dấu vết lưu lại cũng chẳng có. Bạn học nhỏ à, em có phải kinh sợ quá mà xuất hiện ảo giác không? Em cẩn thận suy nghĩ kĩ lại xem.”
Thực rõ ràng, Chu Đồng không quá tin tưởng lời nói của Tống Tư Âm. Ngay cả Tống Tư Âm cũng biết, lời nói của mình rất thái quá vô lí. Cô co rúm cổ lại, âm thanh nói chuyện càng lúc càng nhỏ lại. “Em nhìn thấy cũng không phải quá rõ ràng, có khả năng...... là em nhìn lầm rồi, không nhất định......”
“ Tôi đã nói r......”
Chu Đồng còn chưa nói xong, Hạ Lam liền lạnh lùng mà quát lớn một câu. “Chu Đồng, lời khai trực tiếp của nhân chứng đầu tiên rất quan trọng, chúng ta cần phải mau chóng kiểm tra cẩn thận lại hiện trường, đặc biệt là nơi cửa sổ.”
Thấy Hạ Lam kiên trì như thế, Chu Đồng không nói thêm gì nữa. Kêu một hình cảnh đến đó, đứng trụ giữ thiết bị cứu hộ khẩn cấp mang theo. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Chu Đồng nhoài người ra tự mình kiểm tra tình huống phía ngoài. Cái này khi không kiểm tra thì không biết, khi kiểm tra lập tức nhảy dựng!
Giọng nói anh khí từ ngoài cửa sổ vọng đến, Chu Đồng nửa đùa nửa nghiêm túc nói. “Hạ Lam, vị ‘em gái’ này của cậu, vận khí cũng thật tốt nha!”
Nghe vậy, Hạ Lam hơi hơi nhăn mày, lạnh lùng mở miệng: “Có ý gì?”
Lúc này, Chu Đồng đã leo lại vào trong phòng, ý vị thâm trường quét mắt về phía Tống Tư Âm đang trốn sau lưng Hạ Lam. “Thời điểm bạn học nhỏ này tiến đến xem xét cửa sổ, tên hung thủ kia vẫn chưa rời đi mà chỉ lợi dụng bên ngoài cửa sổ có mấy cái đinh, nép mình đứng sang bên trên. Cái này, chỉ cần nhìn vào dấu giày in trên vách tường liền có thể nhìn ra.”
Lập tức sắc mặt Tống Tư Âm trở nên trắng bệch, cơ thể bất tri bất giác lui về gần Hạ Lam, cả người run bần bật.
Tất cả mọi người ở đây đều là người thông minh, hiển nhiên hiểu được ẩn ý trong lời Chu Đồng. Hung thủ ban đầu không có rời khỏi hiện trường vụ án, vậy chứng minh hắn muốn gϊếŧ người diệt khẩu!
Đời người sống chết có số. Lúc đó Tống Tư Âm không biết bản thân đã đi dạo một vòng lớn qua cửa quỷ môn quan.
Chưa hết, nhìn Tống Tư Âm đang run bần bật, Chu Đồng lại bổ sung thêm. “Chuyện là, dựa theo mức độ cứng lại của thi thể có thể xác định, thời điểm nạn nhân vừa mới chết đã bị nhét vào dưới gầm giường. Nhưng mà, màu vẽ đỏ tươi trên miệng kia lại có dấu hiệu mới được vẽ. Thậm chí, nếu người đầu tiên phát hiện thi thể nếu không cẩn thận có thể lau hết màu vẽ đi. Cái này chứng minh, thời điểm hung thủ nghe được bạn học Tống Tư Âm gõ cửa, không hề sốt ruột hay hoảng hốt muốn rời đi, bình tĩnh lấy ra son môi, bôi lên trên mặt nạn nhân. Làm xong tất cả mới nhảy ra ngoài khung cửa sổ.”
Một tiếng ‘bùm’ lớn, Tống Tư Âm lảo đảo, xuýt chút nữa chân trái vướng chân phải khiến bản thân tự ngã xuống. Mãi vài giây sau, cô mới cố gắng khống chế được thân thể mình đứng thẳng lưng lịa. Toàn bộ cơ thể bị mồ hôi lạnh của chính mình làm cho ẩm ướt, ánh mắt đầy hoảng sợ.
Cái kia, hung thủ…… là cố ý!
Cái gương mặt tươi cười quái dị đó là cố tình vẽ cho Tống Tư Âm xem!
Có mục đích gì? Là vì trò đùa dai, hay là cách thức biếи ŧɦái thể hiện nội tâm bất mãn của hung thủ?
Nói tới đây, Chu Đồng dừng một chút, sau đó có chút nghiêm túc nhìn về phía Tống Tư Âm. “Bạn học nhỏ này, xét thấy em là người đầu tiên phát hiện ra án mạng hơn nữa còn cung cấp manh mối quan trọng như thế, hôm nay e rằng em phải cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát một đêm.”
Lời này là có ý gì?
Là đang hoài nghi cô là hung thủ sao?
Câu nói của Chu Đồng làm Tống Tư Âm hoang mang lo sợ cô quay qua nhìn Hạ Lam, hơi khẩn trương mở miệng cầu cứu. “Chị ơi, em với bạn học Tần Hoài Mộng không thân không thiết, ngày thường cũng rất ít khi gặp mặt qua. Nếu em đến kia, e rằng chẳng thể giúp đỡ gì cho việc phá án.”
Lời này tất nhiên là nói thật. Tần Hoài Mộng trong mắt tất cả mọi người là nhân vật hám tài hám lợi, thích đào mỏ nhà giàu, chẳng ai muốn quá gần gũi với người này.
Hạ Lam liếc mắt sơ qua Tống Tư Âm một cái, ôn nhu mở miệng trấn an. “Em đừng suy nghĩ nhiều, chỉ theo quy định thôi.”
Chu Đồng chuyển dời ánh mắt đang săm soi Hạ Lam qua người Tống Tư Âm, đuôi mắt hiện lên tia cảm thán. Hạ Lam nói chuyện dịu dàng ôn nhu như thế với người khác trên đời quả thực hiếm có khó tìm.
“Bạn học nhỏ à, em không cần hoảng đâu, chỉ là theo quy định cần nhân chứng đầu tiên ở hiện trường kí tên vài cái thôi. Hơn nữa, có thể nói em là người duy nhất chứng kiến bóng dáng hung thủ, có khả năng sẽ có vài người cần phân biệt.”
Phùuuu, thì ra việc này không liên quan đến cô...... trạng thái căng thẳng vừa nãy được thả lỏng xuống, Tống Tư Âm nhìn Hạ Lam, hơi hơi gật đầu. “Dạ, em tin tưởng ở chị a.”
Trường học còn có rất nhiều công việc cần xử lí, Hạ Lam đương nhiên chẳng thể có khả năng tự mình đưa Tống Tư Âm đến Cục cảnh sát, chỉ có cách an bài một hình cảnh gần mình dẫn đối phương đi. Chờ khi nào các cô giải quyết xong tình huống ở trường học mới về đó tính tiếp.
Đợi đến lúc Tống Tư Âm vừa rời đi, Chu Đồng mang hai bình nước đựng cà phê đến gần Hạ Lam, tùy tay ném một cái, bình cà phê bay lên không trung.
Dường như Hạ Lam đã sớm đoán được hành động của người này, cô vươn tay bắt lấy, nhàn nhạt mở miệng. “Không thích cà phê hòa tan, đổi cái khác đi.
Tức giận đến mức trợn trắng mắt, Chu Đồng bất đắc dĩ nói. “Đại pháp y của tôi ơi, tỉnh đi tỉnh đi! Chỗ này chính là trường học, số lượng sinh viên có thói quen uống cà phê cũng rất ít, làm sao có cà phê đen cho cậu? Chắp vá uống đỡ đi, e là tối hôm nay chúng ta phải thức suốt đêm thôi.”
Khi Chu Đồng nói câu đó, biểu tình thập phần nghiêm túc, không giống làm bộ. Thành thật mà nói trong khuôn viên trường học xảy ra vụ án hình sự tiêu cực sẽ rất nhanh châm ngòi cho toàn mạn xã hội khắp nơi chú ý. Biện pháp tối ưu nhất là phải tranh thủ lúc sự việc chưa lên men mau chóng tìm ra kẻ thủ ác, trả lời cho trường học, người thân, xã hội lời công đạo. Nếu không, thời gian càng kéo dài bao lâu, áp lực điều tra càng lớn. Thế nên bây giờ phải rất rút công tác, nào có dư dã thời gian.
Hạ Lam không đáp lại, cô quỳ rạp xuống nền nhà, dùng bột phấn chuyên dụng phủ lên sàn, cố gắng kiểm tra xem còn bất kì dấu vết nào của kẻ thủ ác để lại.
Đây là thói quen nghiệp vụ của Hạ Lam. Tuy rằng ngày thường cô thập phần muốn mọi thứ sạch sẽ, với mấy thứ lợn cợn, bóng bẩy tránh còn không kịp nhưng một khi nó liên quan đến án mạng hay chuyện quan trọng, tựa hồ thói quen đó đều bị vứt ra sau đầu.
(Rinn: vậy nấu ăn cho người kia là việc quan trọng phải hông?)
Chẳng biết vô tình hay cố ý, Chu Đồng sau khi nhấp vài ngụm cà phê, thình lình mở miệng bâng quơ hỏi. “Hạ Lam, cậu và bạn học Tống Tư Âm vừa nãy tột cùng có quan hệ gì a?”
“Bạn bè.” Hạ Lam lạnh lùng mở miệng.
Đáp lại câu trả lời của Hạ Lam, Chu Đồng không do dự cười lạnh qua. “Cậu cảm thấy tôi sẽ tin cậu sao?”
“Trước hết không nói đến việc tiểu gia hỏa kia nhìn cậu lướt mắt đưa tình, ngay cả thái độ của cậu nhìn qua liền biết có vấn đề, nhỉ? Hơn nữa, người phát hiện án tử đầu tiên đặc biệt còn là bạn học với nạn nhân thường là đối tượng có hiềm nghi gây án nhất. Vậy mà hôm nay cậu không những không nghi ngờ người ta, còn vì người ta mà lớn tiếng với tôi. Hạ Lam, cái này xem ra không phù lắm với tinh thần nghề nghiệp của chúng ta.”
Chu Đồng vừa dứt câu, bàn tay Hạ Lam hơi trì hoãn song vẫn không quay đầu lại, tựa hồ chẳng muốn để ý chuyện này nữa, chỉ khẽ đáp lại. “Chu Đồng, cậu hôm nay nói đặc biệt nhiều thì phải?”
“Lời tôi nói chính là nói thật.” Đôi mắt gắt gao nhìn chăm chú nhất tĩnh nhất động của Hạ Lâm, có vẻ rất chấp nhất với lần phá lệ này của đối phương.
Cô sờ sờ cằm chính mình, sau đó nỗ lực hết sức bày ra vẻ mặt đáng yêu. “Hạ đại pháp y, chị thích kiểu người như thế này đúng không?”
“Cút!” Toàn thân tràn ngập cảm xúc kháng cự, Hạ Lam rất nhannh theo thói quen kéo dài khoảng cách với người kia.
Chu Đồng có chút khinh thường bĩu môi, theo đuổi không buôn. “Thật vô tình nha, chúng ta tốt xấu gì cũng đã hợp tác làm cộng sự nhiều năm như vậy, sao cậu không hồi đáp tôi chút đi? Có mới nới cũ hay lật bánh tráng cũng không nhanh như vậy!”
Vì Chu Đồng cứ bám riết mãi không buông truy vấn, Hạ Lam cảm thấy phiền, bất đắc dĩ bất lực xoa xoa huyệt thái dương chính mình. “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, em ấy là nữ thẳng. Hơn nữa người có khả năng nhất là nghi phạm phạm tội trong miệng cậu là người lúc trước giúp đỡ họa tranh mấy vụ án kia. Cậu còn muốn chiêu mộ người ta đến Cục cảnh sát. Người bạn nhỏ mấy ngày nay ở tạm nhà tôi chính là em ấy.”
Hay lắm! Hóa ra mình ghen bậy bạ lại còn sai người?
Hơn nữa, đứa trẻ Tống Tư Âm thế mà lại là người họa sư lúc trước mình ao ước lôi vào làm cộng sự!
Chu Đồng có chút xấu hổ cười cười, ngượng ngùng mở miệng. “Hiểu lầm, hiểu lầm. Em ấy chính là một nhân tài nha! Cậu nhất định phải nghĩ cách đào em ấy đến Cục cảnh sát! Đến tận bây giờ chỗ chúng ta vẫn chưa tìm được họa sư thích hợp đâu!”
……............... Ta là dãy phân cách đeii…….....................
Trong Cục cảnh sát, Tống Tư Âm khúm núm tay chân ngồi bất an trên băng ghế dài trống rỗng, lẳng lặng chờ đợi Hạ Lam đến lấy khẩu cung thêm vài vấn đề. Nhưng mà chờ mãi, chờ mãi cũng chưa thấy thân ảnh Hạ Lam xuất hiện.
Không lâu sau, cảnh sát Trương từ bên ngoài trở vào, trên tay còn cầm thêm một lọ sữa bò âm ấm với phần cơm hộp, đưa đến trước mặt Tống Tư Âm. “Bạn học nhỏ, lúc nãy chẳng phải em nói hôm nay mình ngay cả một hạt sơm cũng chưa ăn hay sao, Cục cảnh sát buổi tối hiện chỉ còn cơm hộp, hay là, em chắp vá ăn đỡ cái này đi?”
Nhắc tới chuyện ăn uống, trong đầu Tống Tư Âm hiện lên hình ảnh gương mặt khủng bố của nữ tử thi, cô căn bản không muốn ăn bất cứ thứ gì. Cô mỉm cười uyển chuyển từ chối ý tốt của cảnh sát Trương. “Không cần đâu ạ, em hiện tại không muốn ăn gì cả, dù có muốn cũng không ăn vô đâu ạ. Anh tự mình ăn trước đi!”
Cảnh sát Trương này nhìn qua khá trẻ, nói rằng mới ra trường cũng có thể tin. Cho nên chưa quá cứng cáp nghiêm nghị, khi nghe Tống Tư Âm từ chối, gương mặt liền biến thành kí tự 囧 đáng thương vô cùng. “Tống Tư Âm tiểu thư, hay là cô cho tôi chút mặt mũi, ít nhiều cũng ăn một xíu đi! Cái này là do Hạ đại pháp y giao nhiệm vụ cho tôi, nếu cô một chút cũng không ăn, tôi làm sao ăn nói với người ta đây. Làm ơn làm ơn, cho tôi chút mặt mũi đi!”
Vị Trương hình cảnh mặt đầy thành khẩn nhìn Tống Tư Âm không ngừng ‘năn nỉ’.
Nghe thế, cả người Tống Tư Âm khó tránh sửng sốt tại chỗ.
Đây là...... chị Hạ Lam gọi người chuẩn bị cho riêng mình?
Đáy lòng chảy qua dòng nước ấm, Tống Tư Âm sờ sờ bình sữa bò, nó vẫn còn sót lại hơi ấm. Lại mở hộp cơm ra, bên trong đại đa số là thức chăn chay, món mặn duy nhất trong đấy là cá kho. Đồ có thể lấp đầy dạ dày, không quá dầu mỡ, ngay cả món mặn cũng là thứ Tống Tư Âm thích.
Khóe miệng bất giác cong lên nụ cười nhè nhẹ, cả người Tống Tư Âm cảm thấy ấm áp, vui sướиɠ lạ thường.
Xem ra, chị ấy dường như đã tha thứ cho cô?
Nghĩ vậy, Tống Tư Âm càng cười càng vui vẻ, ngay cả động tác khi ăn cũng nhanh hơn vài phần.
Đợi đến khi trời vào khuya, Chu Đồng với Hạ Lam mới rệu rã từ bên ngoài trở vào, mặt ai nấy đều đầy mệt mỏi.
“Chị ơi, chị như thế nào rồi? Có khỏe không?” Vừa thấy thân ảnh Hạ Lam trong tầm mắt, Tống Tư Âm đã vội vàng đứng dậy hỏi thăm, đáy mắt ngập tràn lo lắng.
“Không có việc gì, chỉ là dấu vết tại trường em hơi nhiều, thu thập chứng cứ tương đối khó khăn.” Tựa hồ nhớ tới cái gì, Hạ Lam bất thình lình nhìn thẳng vào mắt đối phương, mở miệng dò hỏi. “Chúng tôi phát hiện trên thi thể có dấu vân tay khác của nạn nhân, em...... có vô tình hoảng loạn chạm tay vào thi thể hay không?”
Và đương nhiên, gương mặt Tống Tư Âm trở nên trắng bệch. Cô đến giờ còn nhớ rất rõ thời điểm cùng cảm giác khi chạm tay vào cỗ thi thể lạnh lẽo.
“Em...... em có vô tình sờ qua. Lúc ấy, lúc ấy.... tay của em không cẩn thận quơ chúng thi thể, trên tay còn dính màu đỏ đây, chị xem.”
Tống Tư Âm nggoan ngoãn vươn tay ra, quả nhiên Hạ Lam nhìn thấy trên đầu mấy ngón tay cô có mấy vệt đỏ tươi.
Nghe đến đây, Hạ Lam cùng Chu Đồng quay qua liếc nhìn nhau vài cái, họ đều nhận ra sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Xong rồi, manh mối đã mất đi một nửa. Phải biết rằng, kẻ hung thủ gây ra vụ án này cực kì giảo hoạt, hiện trường tuy nhìn qua khá hỗn độn nhưng bất ngờ lại không lưu lại bất cứ dấu vết gì. Thứ duy nhất cả đội tìm được hiện ngoại trừ nửa dấu giày ngoài cửa sổ chỉ còn dấu vân tay trên người nạn nhân. Bây giờ xem ra lúc phát hiện thi thể, Tống Tư Âm vì quá sợ hãi mà lưu lại.
Dường như đã ẩn ẩn nhận ra gì đó, Tống Tư Âm cẩn thận nhìn hai người. “ Làm sao vậy ạ? Có phải em vô tình gây ra phiền toái cho mọi người không? Em thật sự không cố ý, thật sự xin lỗi!”
Nói xong, Tống Tư Âm dùng thái độ thành khẩn cúi người xuống chín mươi độ. Chu Đồng nhanh tay lẹ mắt, vội đỡ cô lại. “Được rồi, không sao. Chẳng qua lần sau nếu còn gặp phải tình huống như thế này, ngàn vạn lần đùng tùy tùy tiện tiện chạm vào thi thể hay hiện trường vụ án, nghe chưa?”
Còn có lần sau……
Gương mặt Tống Tư Âm còn trắng hơn lúc nãy, cô sẽ không xui xẻo như vậy đau ha?
“Lát nữa đi đến phòng nghiên cứu pháp y lấy dấu vân tay đi, đến lúc đó đối chiếu dấu vân tay trên người nạn nhân loại trừ ra.”
Câu này tuy rằng chẳng nói rõ nhưng Tống Tư Âm đã ngầm hiểu được, hành động của bản thân lúc đó gây thêm cho Hạ Lam không ít phiền toái......
Bằng tâm tư thập phần áy náy, Tống Tư Âm nghiêm túc, trịnh trọng nhìn về phía Chu Đồng, gằn nhỏ từng tiếng đề nghị. “Chu đội trưởng, em...... em tuy rằng không có tiếp xúc với án kiện hình sự nhưng mà em có thể cố gắng cung cấp bức tranh đối tượng hiềm nghi. Nói không chừng đây sẽ là manh mối có lợi. Xin..... làm ơn cho em được hỗ trợ với ạ!”
Theo điểm dừng trong lời nói của Tống Tư Âm, Chu Đồng và Hạ Lam lại liếc mắt lẫn nhau. Vốn dĩ lúc nãy hai cô trên đường còn thảo luận có nên nhờ Tống Tư Âm hỗ trợ cung cấp vài bức vẽ, ai dè sau một hồi Tống Tư Âm thế mà lại chủ động đưa ra yêu cầu này.
“Cái này tất nhiên có thể.” Chẳng cần suy nghĩ thêm, Chu Đồng liến hớn hở gật đầu đồng ý. “Nếu em không ngại phiền, sau khi lấy khẩu cung xong, chúng ta liền có thể......”
Lời còn chưa nói hết, sắc mặt Chu Đồng đột nhiên trở nên xanh lè, không nhịn được hít hà vài hơi, khóe miệng run rẩy quay sang nhìn Hạ Lam bên cạnh.
Hạ Lam mặt không đổi sắc nhìn Tống Tư Âm, nhàn nhạt mở miệng. “Ngày mai chủ nhật, em không có tiết học, 8 giờ sáng đi thẳng đến Cục cảnh sát báo tên.”
“Em...... em hôm nay đã ngủ hết cả ngày, không cần......” Mới định mở miệng cự tuyệt Tống Tư Âm liền trực tiếp đối diện với ánh mắt rét lạnh của Hạ Lam. Cô theo thói quen rụt cổ lại một chút, ngữ khí cũng trở nên lúng túng mà thỏa hiệp. “Dạ, được! Bây giờ em sẽ trở về cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đúng 8 giờ liền đi đến Cục cảnh sát báo tên.”
“Ừm, đi lấy khẩu cung trước đi, sau khi xong việc tôi đưa em trở về trường học nghỉ ngơi.”
Nói xong, Hạ Lam chẳng do dự gì xoay người lập tức rời đi. Chu Đồng đi sát theo sau, song không biết vì sao, cô vừa đi nhe răng nhếch miệng xoa xoa lưng mình, biểu cảm như vừa trải qua thống khổ cực hình.
Khẩu cung lúc sau có những câu hỏi chẳng khác ban đầu là mấy, chẳng qua phải yêu cầu nhân chứng trực tiếp kí tên, tự chịu trách nhiệm nội dung lời khai đúng với thực tế. Tống Tư Âm bây giờ cũng chẳng sợ hãi như ban đầu nữa, lời kể cũng rõ ràng rành mạch, có logic nhiều hơn ban nãy. Chưa quá 20 phút tra khảo, lấy khẩu cung cũng được làm xong.
Khi vừa từ phòng thẩm vấn đi ra, Tống Tư Âm đã phát hiện một bóng hình thân thuộc ngồi trên băng ghế ở Cục cảnh sát, nhắm mắt dưỡng thần. Ánh trăng sáng bên ngoài nhẹ nhàng chiếu lên thân thể người nọ, bao quanh tạo nên vòng sáng lam nhạt cả người toát ra vẻ đẹp thanh lãnh cấm dục. Chưa hết, ánh sáng dịu nhẹ ấy chỉ chiếu qua non nửa khuôn mặt kia, nửa còn lại dần dần hòa trong đêm tối, cứ vừa xinh đẹp sáng ngời vừa thần bí mĩ miều như thế. Người thiếu nữ đó tựa như đóa hoa anh túc*, không lúc nào không châm ngòi lên, kí©h thí©ɧ lên thần kinh Tống Tư Âm.
“Lấy lời khai xong rồi?” Giọng nói nhàn nhạt vang lên trong không khí trầm tĩnh, Hạ Lam mở mắt.
“Xong, xong rồi ạ.” Dù rằng một khắc Tống Tư Âm cũng chẳng rời ánh mắt trên người Hạ Lam. Mãi một lúc mới tò mò mở miệng. “Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu ạ?”
“Ký túc xá.”
……....
Chiếc xe màu đen sang trọng dừng trước cửa trường đại học, Hạ Lam ngước mắt nhìn cánh cổng sắt đang đóng chặt khẽ cau mày. “Trường học các em đã xảy ra loại chuyện này vậy mà còn gác cổng giờ giới nghiêm?”
“A……” Tống Tư Âm cúi đầu, mắt hơi giật giật.
“Em cũng không rõ lắm, vừa nãy em ở trong Cục cảnh sát, không biết phía bên này nhà trường sắp xếp như thế nào.”
Thật ra, lúc trước Điền Hiểu Manh đã gửi vài tin tức cho Tống Tư Âm. Trường các cô vì muốn trấn an cảm xúc các học sinh quyết định đóng cửa kí túc xá tạm thời, an bài phòng khách sạn cho học sinh qua đó ở tạm. Còn phía bên đây, giao nhiệm vụ cho bảo vệ 24/24 canh giữ hiện trường vụ án đồng thời tuần tra khu vực xung quanh, không cho phép bất luận học sinh, giáo sư hay giảng viên nào tiếp cận. Ngoài ra, Điền Hiểu Manh cũng đã gửi cho bạn tốt nhà mình địa chỉ, số phòng khách sạn, dặn dò cô xong việc thì qua bên đó nghỉ ngơi là được.
Tiếc là hiện tại Tống Tư Âm không muốn đến khách sạn trường học sắp xếp, cô muốn ở bên cạnh Hạ Lam thêm chút nữa.
Nhàn nhạt liếc mắt thoáng qua gương mặt Tống Tư Âm, Hạ Lam không nhiều lời nữa, xoay người ngồi trở vào trong xe của mình.
A? Liền như vậy rời đi hả?
Không muốn gọi mình đi cùng chút nào sao?
Đang lúc Tống Tư Âm ngẩng ngơ do dự, cửa kính xe đen chầm chậm hạ xuống, giọng nói lãnh đạm từ bên trong truyền ra. “Làm sao? Em đêm nay không có chỗ để ngủ?”
“Không có, không có. A! Em đến liền!”
Tống Tư Âm vui mừng khôn xiết, tung ta tung tăng chạy tới ngồi trên ghế phụ của Hạ Lam.
Hạ Lam chỉ liếc mắt nhìn thật sâu gương mặt đối phương một cái, không nói gì.
Tác giả có lời muốn nói: Thông báo trước, không ngược, cũng không truy thê hỏa tá tràng gì. Chỉ là Tống Tư Âm đối với chuyện yêu đương có phản xạ hơi kém một chút. Không quá để ý chuyện vụn vặt, bản thân cong mà chẳng biết, luôn tự cho rằng bản thân rất thẳng. Cho đến khi Hạ Lam ra tay dùng ‘thủ đoạn’ mới có thể nhận ra tình cảm của chính mình.
* Hoa anh túc: hoa thuốc phiện. Nhưng ngoài ra đây cũng là loài cây có tác dụng sử dụng trong y học. Không biết luật pháp bên Trung Quốc quy định như thế nào nhưng bên phía Việt Nam chúng ta thì việc tự ý gieo trồng, buôn bán và sử dụng những loại cây gây nghiện như thế này chính là hành vi vi phạm pháp luật và sẽ bị xử phạt theo quy định pháp luật. Đẹp nhưng đừng dại mà trồng nhen!!!