Chương 24

“Được rồi, được rồi! Cởi đến đây là được rồi!” Tống Tư Âm luống cuống, vội vàng bắt lấy cánh tay Hạ Lam. “Tuy là vẽ tranh lõa thể nhưng màbộ phận riêng tư của người mẫu vẫn phải giữ cho chính mình, không cần cởi ra.....sạch sẽ như vậy.”

Hạ Lam cúi xuônga tự nhìn bản thân, lặng lẽ tiến đến bên tai Tống Tư Âm, thấp giọng nỉ non. “Vấn đề là, chúng ta không phải làm mẫu vẽ bình thường......là lõa thể a! Nếu đã gọi là lõa thể thì tại sao không cởi sạch sẽ nha?”

Trong thời khắc vô tình chạm mắt vào cơ thể Hạ Lam, Tống Tư Âm như bị hút hồn vào đường cong giữa ngực đối phương. Cô cưỡng bách dời ánh mắt của mình, gắt gao nhắm chặt mắt lại, có chút hoảng loạn mở miệng. “Không không không, thật sự không cần cởi hết.”

Ý cười trên khóe miệng càng thêm nồng đậm, Hạ Lam vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét trên gương mặt Tống Tư Âm. Rồi những ngón tay kia chẳng dừng lại mà xẹt xuống chiếc cổ non mềm mang đến cảm xúc ngứa ngáy kì lạ. Tống Tư Âm bắt đầu run rẩy, trong nháy mắt, hô hấp cũng có chút hỗn loạn.

“Âm Âm, vẽ tranh phải biết chuyên tâm, đừng suy nghĩ bậy bạ.” Hạ Lam khẽ cười một tiếng, “Chẳng lẽ em sợ chính mình phân tâm?”

Lời vừa nói ra, Tống Tư Âm ngay tức thì giống hệt chú mèo con bị dẫm phải đuôi, cả người xù lông. “Sao có thể?! Tuyệt đối không có khả năng! Chị đây là đang nghi ngờ sự chuyên nghiệp của em!Cởi! Toàn bộ đều cởi! Không phải chỉ là vẽ một bức tranh thôi ư? Em chắc chắn bản thân có thể hoàn thành thật tốt!”

Đôi mắt Hạ Lam hơi hơi trầm xuống, khóe miệng cong lên vẽ ra nụ cười thập phần xấu xa. Bạn nhỏ này, cũng có ý tứ. Song mặc kệ Tống Tư Âm đã từ chối, Hạ Lam vẫn không nhiều lời đôi co mà xoay người. Bàn tay luồng ra sau, ‘sột soạt’ vài tiếng, phòng tuyến cuối cùng ở thân trên rơi xuống. Còn nữa, Hạ Lam cúi gập người xuống, cong lưng, đem thứ kia cởi dần cởi dần.

Đến lúc này, toàn bộ đường cong cơ thể của cô đều lộ ra trước mắt Tống Tư Âm. Từng đường nét tinh tế tuyệt mĩ tựa như được điêu khắc từ bàn tay nghệ nhân lành nghề hiện ra châm ngòi vào thần kinh yếu ớt của Tống Tư Âm. Hơn một khắc, trái tim cô trở nên bùng nổ. Một làn nước gì đó ấm nóng lan ra hết đại não, sống mũi cũng trở nên ngứa ngáy. Cô theo bản năng sờ sờ, ngay lập tức dòng đỏ tươi hiện ra trước mắc. Tống Tư Âm hoảng loạn xoay mặt, tìm kiếm khăn giấy, không ngừng chà lau.

Cô thế mà…… Nhìn thân thể người ta đến chảy máu mũi!

Do......do trời nóng sao?

Hay là……

Đột nhiên trong đầu Tống Tư Âm dâng lên một ý nghĩ quỷ dị, cô nhanh chóng lắc lắc đầu, như thế nào cũng nhất quyết không chịu thừa nhận.

Đúng, rất đúng! Nhất định là do trời nóng!

Chính là như vậy!

Phảng phất nhìn ra Tống Tư Âm đang quẫn bách, Hạ Lam cong môi, trong mắt ngập tràn ý cười. Hứng thú mà xoay xoay lọn tóc nhỏ của mình. “Được rồi, đã chuẩn bị xong. Tôi hiện tại nên làm như thế nào? Hay nói đúng hơn là bây giờ nên làm tư thế gì?”

Còn có thể lựa chọn tư thế?!

Hình ảnh Hạ Lam trước mặt khác xa hoàn toàn với thiết lập ngự tỷ pháp y lạnh lùng, kiêu ngạo mà Tống Tư Âm đã biết đã quen. Nhất thời cô trở nên mơ mơ màng màng. Cả khuôn mặt dần nóng lên, ngay cả ngữ khí cũng trở nên lắp bắp. “Liền......liền dựa ở đó là ổn rồi.”

Hạ Lam nằm thong dong xuống giường, một tay trụ trên má, dựa vào bức tường, biểu cảm lả lơi lười biếng. “Như vầy được chưa?” Nói xong cô hơi nhướng mày, lại điều chỉnh tư thế của mình, nằm nghiêng qua. Dáng nằm phô ra hết những đường cong uốn lượn......

Mẹ ơi, chị ấy thật sự quá xinh đẹp!

Rõ ràng là ánh mắt rất đỗi bình thường nhưng từ cái thưởng thức của Tống Tư Âm, cô lại đọc ra sự dụ hoặc trong ánh mắt ấy. Nghĩ đến câu nói mình nghe trước cửa thư phòng, thân thể Tống Tư Âm đột nhiên run lên, cơ hồ buộc miệng nói ra thứ suy nghĩ trong đầu. “Chị......chị đừng có ý đồ quyến rũ em!”

Câu nói đó khiến bầu không khí xung quanh thêm mười phần quỷ dị. Ruột Tống Tư Âm cũng cồn cào trong hối hận. Chỉ tiếc không có cơ hội tự tay vả mặt hai cái.

Cô rốt cuộc vừa mới nói cái gì đây a?!

Không biết lời này có dâng lên sự khả nghi trong lòng Hạ Lam hay không nhưng mà chỉ hai từ ‘quyến rũ’ đã đủ để Tống Tư Âm muốn tìm khe đất chui xuống, đem chính mình chôn cất sạch sẽ.

Song, phải biết rằng, yêu cầu vẽ lõa thể là do tự bản thân cô đưa ra!

Vài giây ngắn ngủi sau, Hạ Lam cười càng thêm vui vẻ. “Em nói quá rồi a, em là người yêu cầu vẽ lõa mô, cũng là vì em nên tôi mới cởi, tôi nào đâu có ý muốn quyến rũ gì em đâu nha?” Hạ Lam ngồi dậy, vươn ngón tay trắng nõn của mình khẽ chạm vào gò má Tống Tư Âm vỗ vỗ nhẹ. “Hay là......em thích phụ nữ?”

“Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!” Toàn thân Tống Tư Âm run lên cầm cập, tựa chim sợ cành cong mà mở mình phủ định. “Em tuyệt đối không có khả năng thích phụ nữ! Chị đừng nói lung tung!”

Phản ứng quá kích như thế này khiến chân mày Hạ Lam nhíu chặt lại. Cổ nghi hoặc dâng lên. Chẳng lẽ...... em ấy phát hiện cái gì? Cố gắng kiềm chế sự nghi ngờ từ đáy lòng, Hạ Lam lui xuống. Trở về tư thế lười biếng thư thái lúc nãy, chậm rãi mở miệng. “Đùa thôi, vẽ đi!”

Tựa hồ muốn chứng minh sự ‘thẳng’ của mình, Tống Tư Âm quật cường ngẩn đầu, mở miệng gằn từng chữ một. “Chị yên tâm, em nhất định sẽ vẽ thật tốt!” Nói xong, Tống Tư Âm liền cầm lấy bút chì, bắt đầu xoay xoay cổ tay khởi động các khớp.

Tuy nhiên rất nhanh sau đó, Tống Tư Âm liền nhận ra xúc cảm kì lạ của bản thân, kế tiếp mỗi một động tác đã từng rất quen thuộc trở nên gian nan lạ thường. Bên ngoài nhìn qua thực giống đang tập trung nhưng hiện thật lại không có. Cô căn bản không thể khống chế nội tâm trở nên bình tĩnh được.

Trong đầu toàn là hình ảnh thân thể mê người của Hạ Lam, nó cứ như thứ ma chú khắc sâu trong đầu Tống Tư Âm khiến cô dù muốn bỏ qua một bên cũng lực bất tòng tâm. Hình ảnh khác về Hạ Lam khi nói chuyện, khi sinh hoạt chung một chỗ với cô từng cái từng cái lập vào từng tế bào thần kinh. Chẳng lâu sau liền có tiếng ‘lạch cạch’, chiếc bút chì trên tay cứ thế rơi xuống nền nhà. Ánh mắt Tống Tư Âm tựa như trống rỗng, tựa như mê mang rất giống đứa trẻ nhỏ đột nhiên mất đi ánh sáng trong bóng đêm vô tận.....

Hạ Lam liếc mắt một cái liền nhận thấy Tống Tư Âm tự nhiên hồn bay phách lạc, cô dùng ánh mắt ý vị thâm trường mà dò hỏi. “Xem ra, em đúng thật là có phân tâm, tôi muốn hỏi rằng, đây là vì sao a?”

Tống Tư Âm nào dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Lam, cô lựa chọn lấp liếʍ né tránh. Khóe miệng cong lên nụ cười vô cùng vô cùng miễn cưỡng. “Chị ơi, thật sự chị quá xinh đẹp! Em vừa nhìn thấy chị như vậy tim liền gia tốc, căn bản không thể có dũng khí bình tĩnh mà vẽ, em......thực xin lỗi.” Xinh đẹp là thật, tim gia tốc cũng là thật, không có biện pháp bình tĩnh vẽ tranh cũng chẳng phải nói dối. Chỉ là, thứ sâu xa hơn, Tống Tư Âm cố tình muốn che giấu.

Dường như Hạ Lam suy tư gì đó mà gật gật đầu sau khi nảy sinh ý nghĩ mới, cánh tay đột nhiên sinh lực kéo thẳng Tống Tư Âm ôm vào trong ngực. Trong nháy mắt, cảm giác ấm áp bao phủ toàn bộ cơ thể, còn có xúc cảm mềm mại từ làn da trắng trẻo truyền đến làm cho thân thể Tống Tư Âm cứng đờ. Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp lẫn từ tính của người kia. “Không sao, tiếp xúc nhiều hơn một chút, em liền không khẩn trương nữa.”

Tống Tư Âm: ?????

Cô càng khẩn trương hơn thì làm sao bây giờ!

Hiện tại Tống Tư Âm đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường, cả người dựa vào l*иg ngực Hạ Lam, vẻ mặt đỏ bừng, đỉnh đầu toát ra mấy luồn khói.

“Chị… chị ơi! Chúng ta ôm nhau như vậy hình như không tốt lắm?!”



Khóe miệng Hạ Lam giương lên một nụ cười như không cười, nhàn nhạt mở miệng. “Cái này chẳng phải do em nói với tôi sao? Tôi có em cũng có. Từ kết cấu sinh lý cơ thể mà nói, chúng ta bất luận điều gì cũng tương đồng, có gì mà ngại?”

Ngay lập tức, Tống Tư Âm á khẩu.

Quả nhiên ông bà nói đúng, gậy ong đập lưng ong.

Hiện giờ Tống Tư Âm đối với những lời nói lúc trước của mình hối hận vô cùng.

‘Thình thịch! Thình thịch!’

Bây giờ trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn sót lại tiếng tim đập dồn dập của Tống Tư Âm và có lẽ, tốc độ của nó chỉ ngày càng tăng chứ chẳng có dấu hiệu sẽ giảm đi.

Một cổ không khí ấm nóng thổi qua vành tai Tống Tư Âm, Hạ Lam nhỏ giọng thủ thỉ. “Làm sao vậy? Vì sao trái tim đập ngày càng nhanh nha? Chẳng lẽ emcó thói quen lạ hửm?”

Này này này, này mà nói là thói quen thì chắc chỉ có quỷ mới tin thôi a?!

Vô số lạc đà Alpaca gào thét trong lòng Tống Tư Âm. Tất cả tâm trí đều trở nên hỗn độn.

Bỗng chốc, cơn choáng váng xông thẳng lên đại não. Trước mắt Tống Tư Âm biến thành màu đen, ngay lập tức liền ngã xuống. Vẫn may Hạ Lam nhanh tay lẹ mắt mau chóng đỡ lấy cô.

“Bị gì vậy?” Giọng nói quan tâm song vẫn nhàn nhạt như cũ.

Tống Tư Âm có chút ngượng ngùng cúi đầu, lẩm bẩm a a ô ô, lúc sau mới chịu giải thích. “Em vừa nãy...... quá hồi hộp, hồi hộp đến nỗi quên luôn phải hô hấp......” Lần hít thở không thông này xuýt chút nữa ‘giúp’ Tống Tư Âm chẳng còn cơ hội thanh minh.

Nghe vậy, Hạ Lam cứng họng, cả người cảm thấy dở khóc dở cười. Từ đầu đến cuối Hạ Lam vẫn chưa nói gì nhưng Tống Tư Âm lại xấu hổ gần chết. Cô cuống quít muốn tránh thoát ra khỏi l*иg ngực đối phương, luống cuống tay chân nhấc bàn vẽ của mình cách xa giường ra.

“Em hiện tại không khẩn trương nữa! Có thể bắt đầu vẽ tranh rồi a!”

Hạ Lam tiếp tục im lặng, nhìn chăm chú vào gương mặt Tống Tư Âm.

Ánh mắt nghi hoặc kia lập tức khơi dậy ý chí chiến đấu của họa sĩ nhỏ. “Em thật sự có thể vẽ! Chị hãy tin tưởng em!” Nói rồi cô hung hăng ụp hai bàn tay lên mặt. Gò má Tống Tư Âm vẫn như cũ nhiễm màu đỏ au. Hít sâu một hơi, cô nỗ lực đem sự xấu hổ tần đáy lòng dìm xuống dưới.

Cố lên! Tống Tư Âm, mi có thể!

Mãi cho đến khi hai mắt Tống Tư Âm gom đủ dũng khí mở mắt lần nữa mới tạm thời trấn hưng lại tư tưởng. Cô nhặt bút vẽ nằm dưới đất lên, bắt đầu ‘sột soạt’ phác thảo trên giấy. Mỗi nét bút đều thánh thoát linh hoạt. Biểu cảm khác xa với thời điểm vừa rồi.

Tuy rằng biến đổi tâm lí lớn trong khoảng thời gian ngắn quả thực làm Hạ Lam cảm thấy hơi sai sai. Chẳng qua một lúc sau cũng lười để ý nữa. Cô tự sắp xếp lại tư thế mà nằm trên giường, cứ lẳng lặng nằm yên đợi Tống Tư Âm vẽ tranh.

Mấy chốc, một tiếng đồng hồ liền qua đi.

Cuối cùng trong phòng cũng có thể truyền ra một tiếng thở dài như vừa trút hết được gánh nặng. “Xong rồi! Chị ơi, chị xem em vẽ như thế nào?”

Hạ Lam rất có hứng thú mà tiếp nhận bức vẽ từ tay Tống Tư Âm sau đó bắt đầu tỉ mỉ quan sát đánh giá. Chỉ vài giây sau, không khí trong phòng đột ngột giảm xuống mấy độ, lạnh ngắt.

Ẩn ẩn nhận thấy cái gì không đúng lắm, Tống Tư Âm cẩn thận ngẩng đầu, dò hỏi. “Chị ơi, có vấn đề gì sao?”

Khuôn mặt đối phương rét run, chẳng nhiều lời, lơ đãng đem giấy vẽ trả về tay Tống Tư Âm. “không có gì, vẽ khá tốt.”

Nói qua một chút, trên tờ giấy trắng có một bộ dáng rất tinh mĩ. Người vẽ ra cũng rất tinh tế phô bày ra từng đường nét cơ thể, sống động như ảnh. Dù chỉ lướt nhìn nhưng chắc chắn bất kể ai cũng sẽ nhận xét người được vẽ chính là đại mỹ nhân!

Đẹp đến nỗi không có gì có thể miêu tả hay so sánh nỗi.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại gương mặt mĩ nhân trong tranh đã bị thay đổi khác với nguyên mẫu. Chẳng phải Hạ Lam, đương nhiên cũng chẳng phải Tống Tư Âm, chỉ là một gương mặt tùy ý bịa ra. Nhìn qua chỉ có kỹ thuật vẽ, bất luận tia cảm xúc gì cũng không có.

“Được rồi, nếu em đã vẽ xong thì tôi mặc quần áo lại đây.” Giọng nói trở về lạnh lùng, xa cách. Hạ Lam xoay người nhặt quần áo, bắt đầu mặc vào.

Tấm lưng kia, làm Tống Tư Âm có chút hoảng loạn.

Cô vội vàng bắt lấy cánh tay Hạ Lam, sốt ruột mở miệng dò hỏi. “Chị ơi, thực ra nó có vấn đề gì ạ?”

“Có vấn đề gì chẳng lẽ em không biết sao?” Lúc này Hạ Lam đã mặc quần áo được một nữa. Cô xoay lại cầm lên bức họa, che mặt người phụ nữ kia lại. “Em vẽ như thế này, liệu tôi có thể nhìn ra đó là chính mình hay sao?”

Ánh mắt rơi theo cái nhìn của Hạ Lam, Tống Tư Âm ngay lập tức á khẩu. Sở dĩ như vậy là do bản thân cô cũng tự cảm thấy xấu hổ. Đúng vậy, bức tranh của cô quả thạt bất hảo. Từ mọi góc độ mà nhìn vào nó đều không có hình ảnh chân thật của người mẫu. Kể cả gương mặt cũng sượng đi vì nó không có thật mà được tưởng tượng ra. Chỉ đẹp thôi chưa đủ. Vốn dĩ để vẽ một bức tranh, người nghệ sĩ phải nỗ lực đem hết cái hồn của ‘sự thật’ ra phơi bày. Nhưng trong hiện tại người ta vẫn còn có triệu chứng bệnh Hamlet. Có lẽ vì thế mà Tống Tư Âm chỉ có thể dùng trình độ kỹ thuật của mình đẻ vẽ ra dung mạo thay thế Hạ Lam. Tất cả ngũ quan cũng chẳng có đặc điểm nào giống đối phương. Hoàn toàn chỉ là vẽ cho có!

(* Hamlet (tên đầy đủ là The Tragedy of Hamlet, Prince of Denmark) là vở bi - hài kịch của nhà văn, nhà soạn kịch người Anh William Shakespeare, có lẽ được sáng tác vào năm 1601. Ngày nay, trong văn học thế giới vẫn tồn tại khái niệm "bệnh Hamlet" chỉ thái độ suy tư, lý luận nhiều nhưng không đủ tin tưởng và dũng khí để hành động cụ thể.)

Hơi nhấp nhấp môi, Tống Tư Âm vô cùng áy náy cúi đầu, “Chị ơi, thực xin lỗi......em không có cố ý...”

Hạ Lam lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống Tư Âm một cái, vẫn là bộ mặt vô biểu tình như cũ. “Em không cần xin lỗi với tôi. Tôi chỉ là muốn đáp ứng nguyện vọng của em. Hiện tại em vẽ xong rồi thì chẳng có chuyện gì nữa. Lát nữa tôi còn có công việc phải xử lí, không nói nữa.”

Trong nháy mắt Hạ Lam xoay người rời đi, Tống Tư Âm gắt gao nắm chặt cổ tay cô, trong mắt tràn đầy ý nghĩ quyết liệt, “Không! Không thể tính như vậy! Chị ơi, chị chờ em chút xíu! Cho em thêm cơ hội nữa đi!”

Nói xong, Tống Tư Âm cũng mặc kệ Hạ Lam có đồng ý hay không, vội vã từ trong phòng chạy ra ngoài, giống như trốn tránh mà chui tọt vào nhà tắm. Cô hung hăng hắt dòng nước lạnh ngắt lên gò má bản thân, kết quả bị nó làm lạnh đến run run. Tuy nhiên, Tống Tư Âm không chịu dừng động tác này lại, thẳng đến khi mỗi một tấc trên da thịt thích ứng với cái lạnh của dòng nước cô mới nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

Tống Tư Âm, mi bị làm sao vậy hả? Suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì?



Chẳng lẽ mi đã quên mất thân phận của chính mình rồi sao? Mi hiện tại chính là họa sĩ, họa sĩ đó! Phải vứt hết những tạp niệm đó đi!

Lời nói ấy lập đi lập lại trong đầu Tống Tư Âm. Thật lâu sau, cô mới mở mắt ra, trong đáy mắt hiện lên tia sáng. Giờ phút này, cô đã điều chỉnh tốt tâm trạng. Hít lấy hơi thật sâu, Tống Tư Âm quả cảm xoay người trở vào trong phòng, trịnh trọng tuyên bố quyết định của mình cho Hạ Lam. “Chị ơi, thỉnh cầu chị cho em thêm cơ hội lần nữa! Lần này em nhất định sẽ vẽ thật tốt!” Đây là lần đầu tiên Tống Tư Âm dùng ngữ điệu nghiêm chỉnh như vậy để cầu khẩn Hạ Lam! Kể cả thời điểm xin ở nhờ nhà người ta còn mang hơn nữa phần làm nũng.

Đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp, Hạ Lam nhàn nhạt “ừ” một tiếng rồi nói. “Đây là cơ hội cuối cùng dành cho em, nếu tự biết vẽ không được thì đừng vẽ.”

Nghe vậy, Tống Tư Âm nhanh chóng gật đầu lia lịa, trong mắt ngập tràn ánh sáng lấp lánh. Cô bước một bước rất lớn, trực tiếp bổ nhào lên người Hạ Lam. Bất chấp tất cả mọi chuyện, vươn tay cởi quầm áo trên cơ thể đối phương. Tống Tư Âm bên thì hành động bên thì mở miệng nói lí lẽ. “Chị ơi, chị yên tâm. Lần này em chắc chắc sẽ vẽ thật tốt thật tốt!” Sau dăm ba câu như thế, Tống Tư Âm tựa tẩu hỏa nhập ma mà chủ động cởϊ qυầи áo Hạ Lam.

Hành động bất thình lình đó xảy ra làm cô sửng sốt. Cổ cảm giác quỷ dị tức khắc ngập dâng trong lòng.

Cô...... hình như có cảm giác bị người khác mạo phạm?!

Nương theo động tác của Tống Tư Âm, cảm giác ấy càng thêm mãnh liệt. Khi đã cởi hết quần áo trên cơ thể đối phương, cô đột nhiên dụng lực đẩy người xuống giường. Theo quán tính, Tống Tư Âm cũng ngã xuống song cô vẫn rát bình tĩnh chống tay lên thành giường, đè lên người Hạ Lam. Bộ dáng từ trên cao nhìn xuống có hơi thư thái?!

“Em……” Tầm mắt Hạ Lam thêm quỷ dị, mấp mấy môi.

Không đợi cô mở miệng, Tống Tư Âm liền vươn tay, điều chỉnh tư thế thân thể. Trong miệng còn lẩm bẩm. “Vừa rồi em cảm thấy tư thế của chị có chút không thích hợp, quả nhiên, làm như thế này mới có mỹ cảm!”

Thừa dịp Hạ Lam đang ngây người, Tống Tư Âm đem cơ thể đối phương điều chỉnh hoàn toàn thành tư thế mình muốn. Đôi mắt mở to chăm chú nhìn đối phương rồi như sáng tỏ điều gì đó mà gật gật đầu, chân mày giãn ra. “A......thế này quả thực tốt hơn lúc nãy một chút, nhưng mà, tại sao em vẫn thấy có điểm gì đó chưa đủ hoàn hảo nha?”

Cô thử đi đến cạnh cửa xổ, duỗi tay kéo bức màn chắn sang một bên. Những tia sáng mặt trời buổi chiều nghiêng nghiêng xuyên qua khung cửa, chiếu lên thân thể Hạ Lam. Hình bóng kia trở nên vi diệu lạ thường. Hơn nữa, trong không khí dường như còn tồn tại những hạt bụi li ti bay lên, làm cho dáng nằm của Hạ Lam còn tuyệt mĩ hơn nữa. Rất nhanh, Tống Tư Âm đã hài lòng và có cảm hứng. Cô vui vẻ gật gật đầu, trở về chỗ ngồi, bắt đầu sự nghiệp vẽ.

Chỉ sau vài nét bút, Tống Tư Âm tựa hồ ý thức được cái gì, đôi mắt hơi hơi nheo lại, dần dần hướng đến vị trí ngực Hạ Lam, vươn tay ra. Vào lúc đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da mình, cô không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh. Cô trừng mắt nhìn Tống Tư Âm. “Em làm cái gì đây? Cứ nói đi đừng nhúc nhích, tôi sẽ tự điều chỉnh tư thế!”

Vừa dứt lời, giọng Tống Tư Âm quát lên. Theo tầm mắt đó, Hạ Lam nhìn thấy Tống Tư Âm vẫn rất ngoan cố tập trung điều chỉnh tư thế của cô. Dù bản thân không muốn nhưng cũng bị sờ qua.....

Thân thể dần dần khô nóng, Hạ Lam chăm chú nhìn Tống Tư Âm, âm trầm mở miệng. “Thế nào?”

Hiện tại, Tống Tư Âm vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc sáng tác của bản thân, hoàn toàn không màng đến tình cảnh xung quanh. “Góc độ này mới chuẩn a! Chị ơi, chị cố gắng kiên trì giữ nguyên nó nha! Bây giờ em sẽ bắt đầu vẽ, chỉ cần một tiếng em chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.”

Một tiếng?!

Điên rồi hả?!

Hạ Lam rất muốn mắng người nhưng khi nhìn bộ dạng hết lòng hết dạ chuyên chú của Tống Tư Âm, lời định nói như nghẹn ở cổ họng. Đôi mắt cô hơi trầm xuống, chầm chậm cất giọng nói thanh lãnh. “Lần này, em nhất định phải vẽ cho tốt.” Nếu không, cô sẽ nhịn không được mà đem đứa nhỏ này ra tử hình tại chỗ!

Có lẽ Tống Tư Âm chẳng chú ý tới ngữ điệu dị thường của đối phương, cô gật gật đầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc mà mở miệng. “Chị ơi, chị yên tâm! Bây giờ em nhất định sẽ đem trạng thái tốt nhất, đẹp nhất của chị họa ra!”

Rất nhanh, toàn bộ căn phòng đều an tĩnh đi. Chỉ còn tiếng bút chì nhẹ nhàng cọ xát trên trang giấy vang lên ‘sàn sạt’ cùng với tiếng hít thở của hai người kia.

Ngay bây giờ, Tống Tư Âm giống hệt có sự hỗ trợ của thần, khuôn mặt và thân hình Hạ Lam mau chóng trở nên sôi nổi nơi mặt giấy. Lần này vẽ tranh nào chỉ đơn giản là phát họa ra hình thể cùng dung mạo mà còn có sự bổ trợ đặc biệt của ánh sáng tinh tế. Tất cả mọi thứ hoàn hảo đến độ, bất kì người nghệ sĩ nào thấy cũng sẽ cảm động.

Hạ Lam cũng cảm động, nhưng mà cảm động do bị dày vò hết một tiếng. Đáng nói nhất chính là Tống Tư Âm vì muốn tìm kiếm hiệu quả ánh sáng hoàn hảo mà lâu lâu lại điều chỉnh tư thế của cô. Bên ngoài ánh sáng mặt trời chuyển đổi liên tiếp theo thời gian Tống Tư Âm một bên vẽ một bên chỉ dẫn Hạ Lam điều chỉnh tư thế. Suốt một tiếng đồng hồ, Hạ Lam tựa như cá nằm trên thớt, tùy ý Tống Tư Âm đùa nghịch.

Quả thực tạo nghiệt!

Cô chơi quá trớn rồi thì phải?!

Cuối cùng, Tống Tư Âm cũng chịu buống bút vẽ, thở phảo một hơi, nhìn tác phẩm trong tay hài lòng gật gật đầu. “Xong rồi!”

Giây phút đó, Hạ Lam mới được trút hết gánh nặng. Cô gấp gáp ngồi dậy, đem quần áo bị quăng đi của mình nhặt lên thành thạo mặc lên người, trở về trạng thái chỉnh tề. Hành động đó làm Tống Tư Âm rất chi là hoang mang. “Chị ơi, làm sao vậy? Chị bị cảm lạnh hay sao ạ? Thực xin lỗi, chắc là tại em kéo rèm cùng mở cửa số ra.”

Cảm lạnh cái rắm!

Huyệt thái dương Hạ Lam giật giật, rất muốn giáo huấn bạn nhỏ này nhưng vì không biết nên lấy lí do gì cho hợp lí nên chỉ đành đem suy nghĩ này nuốt xuống bụng. Cô nghĩ đến chuyện khác, săm soi nhìn Tống Tư Âm, tựa nghiến răng nghiến lợi mở miệng dò hỏi. “Lúc nãy vẽ thế nào rồi?”

Tống Tư Âm tự tin đem tác phẩm của mình đưa qua, biểu tình đầy kiêu ngạo. “Chị ơi, chị yên tâm. Bức vẽ này chính là tác phẩm hài lòng nhất của em từ trước tới giờ! Tuyệt đối sẽ không khiến chị thất vọng đâu!”

Vào khoảng khắc nhìn thấy hình ảnh nổi bật trên giấy, đồng tử Hạ Lam lập tức co rút. Rõ ràng chỉ là nét chì đen trên nền trắng nhưng từ đó có thể nhìn ra trạng thái của nguyên mẫu. Sắc mặt hơi đỏ, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tản ra mị lực mê đắm lòng người. Dẫu một cái liếc mắt, Hạ Lam cũng cảm nhận được sự xúc động và ngưỡng mộ tận đáy lòng.

Thủ pháp này, quá xuất thần!

Hiệu quả ánh sáng rất phù hợp với dung mạo và thân thể Hạ Lam. Mĩ nhân trong tranh giống như đang đối diện với tình nhân, rất thâm tình cũng rất thuần túy. Dù đây là chính bản thân mình nhưng quả thực Hạ Lam chưa từng chứng kiến bộ dạng này. Ngay chính chủ cũng phải bất ngờ.

Yết hầu Hạ Lam lên xuống vài lần, sau một lúc lâu, cô mới chậm rãi khen mấy chữ. “Vẽ không tồi.”

Được Hạ Lam khen ngợi, Tống Tư Âm hưng phấn đến độ xuýt mọc cánh bay đi, cả người khó né kích động. “Em biết em có thể mà! Thời điểm bắt đầu vẽ em đã có cảm giác rất đặc biệt. Lúc hạ bút giống như có thế lực nào đó sau lưng chỉ dẫn! Lần này, em chắc chắn sẽ được A+ ở lớp học!”

Lời vừa nói ra, Hạ Lam liền nhăn mày, ánh mắt trở nên nguy hiểm dần.

Có ý gì?

Tống Tư Âm dám lấy bức tranh vẽ cô đem nộp bài tập?