Chương 2

Diêm Thuật ngủ qua một đêm ngon nhất, tinh thần phấn chấn, hứng khởi, không ngoài dự đoán thì Phan Kiên đến.

Phan Kiên vừa vào tới cửa đã nói với anh muốn cho Dư Mãn tham gia vào cục.

Diêm Thuật cầm lấy ly cà phê nhấp một ngụm, hỏi: “Vậy cậu ta có bằng cấp gì rồi?”

“Cấp 3.”

“Mới có tốt nghiệp cấp 3 liền mơ tưởng có thể vào cục Thanh Tố?” Diêm Thuật tỏ vẻ không quan tâm lắm.

“Bà của cậu ta lâm bệnh nên phải có người chăm sóc túc trực, cậu ta lại trượt kỳ thi tuyển, nhưng cậu ta cũng không tệ, mấu chốt vấn đề không phải là bằng cấp của cậu ta mà là cậu ta có thứ chúng ta còn thiếu. ”

“Vậy là có ý gì?”

Phan Kiên lấy điện thoại ra mở lên video giám sát cho Diêm Thuật xem.

“Hôm qua cậu ta có đến gặp tôi, tôi có dẫn cậu ta đến gặp tiểu Đường tiên sinh.”

Nhìn vào đoạn ghi hình thì thấy một cái bóng mơ hồ không rõ hình dạng đang đè lên tiểu Đường tiên sinh, cho đến khi Dư Mãn vừa đến phất phất cái tay, thì lập tức tan biến, qua một đêm thì tất cả đều biến mất sạch sẽ.

Tuy rằng không thể nhìn thấy rõ mặt. Nhưng nhìn qua từ dáng người có thể thấy người này rất gầy, quần áo mặc lộ ra xương bả vai tinh tế, nhìn góc mặt cũng đẹp không kém, Phan Kiên gõ gõ mặt bàn cắt ngang dòng suy nghĩ: “Đó nên là hãy nhìn vào bản chất hơn là bên ngoài.”

Diêm Thuật ho khan: “Vậy cậu ta có đồng ý chưa?

“Cậu ta đang trong tình trạng không thể không đồng ý, chỉ cần cậu ta tới chúng ta sẽ sắp xếp nơi ở phù hợp và bảo vệ tính mạng cho cậu ta là được.”

Diêm Thuật liếc mắt nhìn chữ ký của Dư Mãn trên hợp đồng, phát hiện ở dưới cùng của hợp đồng còn có một phần điều khoản: “Các người có chắc chắn là không lừa tên nhóc này chứ?”

“Tôi đã nói rõ với cậu ta rồi.”

“Chả lẽ ngài không thấy nó quen thuộc sao?”

Diêm Thuật gật đầu: “Thực sự chính xác là không thuộc về cậu ta nhưng vẫn luôn đi theo cậu ta.”

Phan Kiên vẫn chưa nói với anh rằng Kim Đan rất có khả năng đang nằm trong cơ thể của Dư Mãn: “Tiên sinh, ngài thật sự là không cảm thấy quen thuộc hay sao?”

“Phải tiếp xúc gần một thời gian mới có thể ra quyết định chính xác.”

“Được, tôi hiểu rồi.”

“Đát….”

Diêm Thuật ném tùy ý bản hợp đồng sang một bên, đứng dậy, vuốt mái tóc vừa mới nhuộm: “Ta muốn ra nước ngoài một chuyến.”

“Có lẽ sẽ tốn ít thời gian để xử lý, vì Dư Mãn chưa có làm xong hộ chiếu.”

“Ai nói là cho cậu ta đi?”

Phan Kiên khó hiểu: “Vậy kế hoạch của ngài là?”

Diêm Thuật nói: “Ta phải sang đó xem một chút, bằng không mấy người kia không biết chừng nào trở về?”

Phan Kiên: “….. Có lẽ tà vật ở nước ngoài, tương đối khó xử lý.”

“Xử lý cái gì mà xử lý? Cùng lắm ra nước ngoài đi du lịch. Rồi xem có thể hấp thụ linh lực ở nước ngoài được hay không thôi.”

Phan Kiên: “…”

“Phan thúc, Ta không làm trái quyết định của chú, nhưng ít nhất cũng để cho ta đấu tranh một thời gian, ta cần phải giữ vững lại nhân cách, nếu chú nghĩ tên nhóc kia cũng không tồi, thì cứ vậy đi đừng suy nghĩ nhiều nữa, nhưng đừng nghĩ quan điểm của chú là ta sẽ giống nhau. ”

Nói dứt lời xong Diêm Thuật liền đeo kính râm ra khỏi cửa.

Phan Kiên: “…..”

….……

Thời đầu xuân trong thành phó lúc nào cũng âm u, gió lạnh thường thổi vào cổ, khiến người khác thật khó chịu.

Dư Mãn rụt cổ lại, tiếp tục ngồi khoanh chân ngồi lên cái chăn mà cậu đã tốn 30 tệ để mua trên cái sân thượng trống không với một bục trồng hoa trong đó, và ngoan cố không chịu cài cái khuy áo vào.

Cứ để nó mở như vậy đi.

Nói chung muốn phong cách thì không cần phải giữ ấm.

Đã 15 phút trôi qua.

Dư Mãn hắt hơi và khịt mũi liên tục, cậu đã sống ở đây hơn một tháng rồi, ở đây không có ai cả.

Mỗi tối đều bị một đống đồ vật quấy rầy, dù rằng sẽ không làm cậu bị thương được, nhưng không ai muốn chịu đựng việc bị quấy rầy lâu dài như vậy.

Cậu cảm thấy muốn suy nhược thần kinh, nhưng chỉ có nơi này mới làm cậu thoải mái hơn một chút.

Có rất ít nhân viên làm ở cục Thanh tố, nhưng nhìn nét chữ của Phan Kiên và văn phòng ở đây thì có thể thấy ông ta rất giàu có.

Trong một biệt thự độc lập rộng vài trăm mét vuông đều là văn phòng của cục.

Tầng 2 là khu dành cho nhân viên.

Ông chủ thì sống một mình ở tầng ba.

Tầng 1 là văn phòng.

Mà cái văn phòng thực chất là chỉ đặt vài cái bàn cạnh nhau, trên bàn là mấy cái laptop và một số công cụ gì đó mà Dư Mãn chẳng thể hiểu nỗi, và tất cả đều chỉ chiếm một không gian nhỏ.

Một số phòng ở tầng dưới thì được làm thành những văn phòng bằng kính trong suốt.

Chắc nó là phòng của ông chủ.

Phàn còn lại của không gian mở thì dùng để chất đầy các loại máy chơi game, giống như một thành phố điện tử thu nhỏ, có rất nhiều mô hình, thâm chí còn có các loại đồ da làm bằng cao su trong rất giống da rắn, còn có ổ cho mèo, và có một vườn cây ăn quả nho nhỏ ở sân sau.

Chỉ là Dư Mãn sống ở đây một tháng rồi cũng không thấy người nào tới làm việc, nếu không phải thỉnh thoảng Phan Kiên gọi điện thoại để an ủi thì Dư Mãn sẽ cảm thấy mình đã bị lừa.

Sau đó, cậu nhớ rằng Phan Kiên đã giúp cậu trả nợ hết nợ và để cậu vào văn phòng của cục, là nơi có ngưỡng đầu vào rất cao, điều đã thực sự xảy ra.

Hiện giờ cậu được mua cho bảo hiểm xã hôi và một quỹ tiền nhà, tháng lương đầu tiên cũng đã được chuyển vào thẻ đúng hạn.

Trong đó đã bao gồm tiền ăn ở, đồ ăn và môi trường sống ở đây thì khỏi phải bàn cãi, nếu bỏ mấy đó đi thì cũng thật là không tồi.

Tất cả mọi thứ khi nhớ lại khiến tất cả những phàn nàn của Dư Mãn cũng biến mất.

Lúc này.

Một chiếc Bentley màu đen đang rẽ vào trong sân.

Dư Mãn thò đầu ra để nhìn xung quanh.

Cậu đã sống ở đây hơn một tháng rồi, đầy là lần đầu tiên có người tới đây.

Phan Kiên từ trên xe bước xuống trước, ngẩng đầu lên, lúc thấy Dư Mãn thò đầu nhìn, thì đã nở một nụ cười dịu dàng với cậu.

Dư Mãn cũng cười toe toét và vẫy tay nhẹ chào ông.

Nhưng khi nhìn thấy Diêm Thuật và thái độ đối với ông, thì có khả năng đây là một vị trưởng bối nên cậu không được phản bác hay bất kính.

Phan Kiên nhìn về phía cậu mà phất tay, hình như là muốn cậu đi xuống lầu.

Dưới lầu.

Dư Mãn gặp được cái người là ông chủ, tên là Diêm Thuật.

Cậu ngơ ngác nhìn Diêm Thuật bước xuống xe với gương mặt lạnh lùng.

Cậu đã đi làm hơn một tháng, và hôm nay là lần đầu tiên cậu gặp sếp.

Tài liệu về thông tin của Diêm Thuật nằm ở phòng sách, nhưng nhiều chữ quá nên cậu chỉ đọc lướt qua, còn bị dùng để vẽ bậy xong ném đi, hoàn toàn không nhớ rõ đã làm gì, tóm lại hai chữ là có tiền.

Người này quả thật rất cao, cao hơn cậu rất nhiều, đứng trước mặt cậu cứ như ngọn núi ấy, chắn hết gió.

Được cái khuôn mặt nhìn cũng rất đẹp trai và rắn rỏi.

Nhất là đôi mắt, vô cùng thâm sâu, cứ ngỡ là sẽ không có gì có thể lọt qua ánh mắt của anh.

Trên người thì mặc một bô âu phục vừa vặn, áo sơ mi và cà vạt cũng rất chỉnh tề, rõ ràng là dù Dư Mãn có nhìn người này thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Nheo mắt lại, đôi mắt của người này có màu xanh xám, người bình thường thì không thể nhận ra trong đó có yêu khí.

Chà, thú vị đấy.

Bên Diêm Thuật cũng là lần đầu tiên thấy Dư Mãn, đôi mắt chăm chú vào mái tóc xoăn dài ngang lưng màu đỏ rượu đã được buộc một ít lên, nước da cũng mềm mại và trắng trẻo, và tổng thể nhìn đẹp đến không từ nào giải thích được.

Những người khác nếu có bộ dạng này sẽ làm bản thân trở nên bóng bẩy, nhưng cậu ta thì trông khá thoải mái, thậm chí cũng là quá đẹp trai rồi.

Chỉ là quần áo quá là đơn giản hay nói đúng hơn là xấu.

Hai người cả hồi lâu cũng nhìn đánh giá đối phương, cả hai đều không muốn bắt chuyện trước.

Phan Kiên đành mở lời: “Dư Mãn, đây là Diêm Thuật tiên sinh, là ông chủ của chúng ta.”

“ n”

Dư Mãn vươn tay: “Chào ông chủ, tôi tên là Dư Mãn, lần đầu gặp mặt, mong được thỉnh giáo.”

Diêm Thuật đột nhiên nói: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Dư Mãn quay đầu nhìn về phía Phan Kiên, cậu đã vào làm rồi mà ông chủ còn không biết, chứng tỏ anh ta không thèm đọc tư liệu về mình.

Cuối cùng, vẫn là phải trả lời trung thực

Bởi vì ông chủ là thương đế mà.

“Tôi mười chín tuổi, thưa ngài.”

“Mười chín?” Diêm Thuật lặp lại trong nghi hoặc, đôi mắt anh ta bắt đầu nhìn Dư Mãn từ trên xuống dưới phải nói là rất là trực tiếp!

Không hiểu vì sao, người này nhìn mình là cứ trợn trắng mắt, Dư Mãn có chút rụt rè sợ hãi nuốt nước miếng, hình như trên chứng minh thư có ghi tháng Giêng mới tới sinh nhật, lúc đó mới tròn mười chín tuổi, cho nên nhìn thế nào cũng khá trẻ.

Vậy là xong, kết thúc!

Diêm Thuật không nói gì nữa, đôi chân bắt đầu bước vào trong phòng.

Dư Mãn thì đần ra, vẻ mặt hoang mang, nhưng Phan Kiên lại rất vui.

“ Này sao khóe miệng ông nhếch cao thế?” Dư Mãn hỏi.

“Ông chủ không làm khó cậu, chứng tỏ là đã công nhận cậu ở một mức độ nhất định rồi.Như vậy cuộc sống sau này chả phải dễ dàng hơn sao?”

“Ông chủ chẳng nhẽ lại không có bất kỳ tật xấu?”

Phan Kiên trưng ra vẻ mắt bối rối: “Đừng có nói tào lao, ông chủ là người rất ngay thẳng.”

“Vậy còn đồng nghiệp nào khác không?”

“Có, bọn họ đang ở trên máy bay, ngày mai là có thể gặp rồi.” Phan Kiên nói.

“Ồ.”

….….

Phòng khách

Dư Mãn và Diêm Thuật ngồi đối diện nhau, không ai nói với nhau câu nào.

Có mấy người đang đưa đồ của Diêm Thuật vừa mua về, Phan Kiên từ trên lầu xuống nhìn Dư Mãn với vẻ mặt nghi ngờ: “Này! Dư Mãn, buổi tối cậu có ở trong phòng cho khách ở trên tầng hai không?”

“Không.”

“Vậy cậu ở đâu?”

Dư Mãn thản nhiên nói: “Tôi ở tầng trên cùng.”

Diêm Thuật cau mày nhìn vào cậu, cái con người này sống trên sân thượng à?

Phan Kiên nhướng mày nhớ lại, tầng cao nhất làm gì có phòng để ở, bởi vì chỉ có cái sân thượng ngoài trời, Diêm Thuật không thích những thứ phức tạp, cũng không có quy tắc nào về chỗ ở….khoan đã…

Làm thế nào mà sống trên đó được vậy?

Vài phút sau, Phan Kiên chết lặng.

Mặt của Diêm Thuật cũng tối sầm.

Cái con người này thật sự là sống ở sân thượng ngoài trời à, cứ như đi cắm trại vậy sao.

Tôi ở một mình như vậy thì thoải mái hơn.” Dư Mãn vẫn kiên trì giải thích hai con người bất lực.

Ở trên sân thượng, mọi thứ đều vương vãi và còn có đủ loại giấy bùa, nếu chỉ nhìn chỗ ở này thôi chắc ai cũng nghĩ đây là gầm cầu cho người vô gia cư ở.

Phan Kiên đã bị sốc, chết lặng một hồi lâu.

Quay đầu lại nhìn Diêm Thuật cũng không khác hơn mình là mấy, mặt đen lại như mực vậy.

Thấy vậy, Dư Mãn vội vàng lấy mấy lá bùa lên rồi nói: “Tôi sống tự do vậy quen rồi, tôi sống ở quê từ nhỏ, không ở quen được trong căn phòng lớn như vậy, sẽ cô đơn lắm, mà ở trên đây còn có thể ngắm trời ngắm sao, có phải sẽ bớt cô đơn hơn không…. ”

Cứ lãi nhải vậy mà nhét mấy lá bùa vào ba lô màu đen rồi ném sang một bên.

“Phan Kiên, dọn phòng cho cậu ta.”

Nói xong một câu, liền nhấc chân đi xuống dưới lầu.

“Vâng, thưa tiên sinh.”

Dư Mãn lộ vẻ bất mãn, tính cách tồi tệ gì đây?

“Tôi đã sắp xếp người hầu cho cậu rồi vậy mà, Dư Mãn, cậu, cậu….” Phan Kiên cứng họng chẳng muốn nói nữa.

Khắp ban công đều là nhưng túi que cay, còn có một số gói đồ ăn vặt vương vãi khắp nơi mà cậu không để ý.

Còn thêm đống giấy bùa màu vàng trên đó đầy những biểu tượng chẳng hiểu nổi.

Cậu trong lòng thở dài thật sâu, chẳng biết tìm ai để nói lí lẽ.

“Họ nói nhà họ có việc nên đã từ chức rồi rời đi.”

Dư Mãn tất nhiên sẽ không nói cho họ biết rằng nơi này ban ngày cũng rất nguy hiểm, chẳng qua đều là bị dọa chạy mất dép.

Cậu không biết là có phải do anh ta không.

“Vậy tại sao không gọi cho ta. ”

“Chậc, tôi nghĩ ông chắc hẳn rất bận, tôi cũng có thể tự chăm sóc bản thân mà.’’

Chẳng biết nói gì thêm nữa, Phan Kiên liếc mắt nhìn đứa nhóc này, ngũ quan thì đẹp không còn gì để chê, sao mà hành động tác phong của cậu thật kỳ quặc?

Nhớ lại lúc trước ký hợp đồng với mình, Dư Mãn đâu có như vậy.

Rốt cuộc là đã sai lầm ở chỗ nào?

Ngay cả chính bản thân của Dư Mãn cũng không biết rằng từ khi cậu đến đây, thì đầu óc khù khờ của cậu cũng được minh mẫn hơn rất nhiều.