Chương 1: Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Kỳ Lạ

“Reng reng reng...”

Sáng sớm, tiếng chuông báo thức kéo An Lạc ra khỏi giấc mơ đẹp, cô nửa mở mắt, mơ màng mò tìm điện thoại trên tủ đầu giường.

Tắt báo thức xong, cô mở ứng dụng Douyin.

Ừm, cô cần thư giãn khoảng mười mấy phút, lướt xem phát trực tiếp để tỉnh táo hơn.

Vừa mở vào, cô đã nhìn thấy một cảnh tượng phong cách cổ trang.

“Hu hu hu…”

“Tằng tổ mẫu, đừng ngủ mà!”

Một bà lão tóc bạc trắng nằm trên đất, xung quanh là mấy người phụ nữ, nhìn qua kiểu tóc của họ thì có người đã lấy chồng, có người vẫn… chưa đến tuổi trưởng thành?

Tất cả đều nhìn bà lão với ánh mắt đầy lo lắng, dường như muốn hy sinh thân mình thay cho bà.

“Bà mẫu, xin ngài tỉnh lại!”

“Tổ mẫu, ngài phải cố lên!”

Bên cạnh còn có một bé gái khoảng ba bốn tuổi, tóc buộc hai chùm nhỏ, nhưng giờ hai chùm tóc đã lỏng lẻo, còn vướng đầy cọng cỏ. Khuôn mặt và cơ thể bẩn thỉu nhưng đôi mắt to tròn, đen láy và ngấn nước.

An Lạc ôm lấy ngực mình.

Thật sự lại bị chạm đến cảm xúc rồi!

Tiếng kêu thảm thiết vừa nãy khi vào phòng phát trực tiếp chính là từ cô bé này phát ra.

“Tằng tổ mẫu! Đừng ngủ mà!”

Hình như có gì đó không ổn?

An Lạc thoát ra, rồi vào lại lần nữa, nhìn kỹ hơn.

Không sai, đây đúng là một phòng phát sóng trực tiếp.

Vậy là bây giờ các buổi phát trực tiếp đã cạnh tranh căng thẳng đến thế rồi sao?

Nói mới nhớ, đây tính là phát trực tiếp hay phim ngắn nhỉ?

Vừa quay vừa phát luôn sao?

Táo bạo quá?!

Tự tin quá?!

Nhìn cô bé khóc sướt mướt kia, An Lạc gật đầu.

“Không tính đến sự tự tin mù quáng của đạo diễn, diễn viên nhí này chọn thật tốt, thật đáng yêu, muốn xoa đầu quá!”

“Các ngươi đang làm gì đấy!”

Hai người đàn ông có dáng vẻ nha dịch bước tới, vung roi về phía mấy người phụ nữ. Các nữ quyến còn lại liền chắn trước bà lão và đứa trẻ, chịu mấy roi nhưng vẫn kiên quyết không để họ bị thương.

Nhìn những vết roi rỉ máu, An Lạc ngạc nhiên há hốc miệng.

“Thật là quá chân thực!”

Một cô gái nghiến răng đứng dậy, trên mặt đầy vẻ giận dữ.

Trên màn hình phía An Lạc, hiện lên một dòng chữ trên đầu cô gái: {Nhị tiểu thư nhà nhị phòng Hầu phủ, Trình Thu Lạc.}

An Lạc:!!!

Phải thưởng cho nhân viên hậu trường thêm đùi gà!

“Tổ mẫu của ta cần gặp đại phu!”

Tên lính áp giải cười khinh bỉ.

“Bị lưu đày mà cũng xứng đáng gặp đại phu sao?!”

Trình Thu Lạc siết chặt nắm tay.

“Nếu tổ mẫu của ta xảy ra chuyện, dù phải liều mạng, ta cũng sẽ cùng các người đồng quy vu tận!”

Rất nhanh, một người phụ nữ đứng dậy vỗ nhẹ lên vai cô để trấn an, sau đó nhìn về phía nào đó.

Trên màn hình lại hiện lên thân phận của bà:

{Phu nhân Hầu phủ Bình Nam, Mạnh thị.}

“Trận chiến trước đây, mặc dù nhà họ Trình đã thất bại nhưng vẫn còn ba mươi vạn đại quân đóng ở biên giới. Hoàng thượng rộng lượng, giữ lại mạng sống cho nữ quyến nhà họ Trình và lưu đày đến Bắc Hoang. Hiện tại chúng ta chỉ mới ra khỏi kinh thành vài chục dặm, nếu lão tổ nhà họ Trình có chuyện gì xảy ra, e rằng các ngươi cũng khó mà ăn nói cho qua được!”

Một người đàn ông trung niên mặc khác với các lính áp giải khác bước tới. Ông ra hiệu cho đám lính cất roi đi, sau đó nhìn về phía bà lão họ Trình đang hôn mê. Suy nghĩ một lúc, ông liền lớn tiếng nói với mọi người:

“Nghỉ ngơi tại chỗ một canh giờ!”