Chương 49

Đăng Hi rất thích những thứ đầy màu sắc và tươi sáng, chớp mắt kinh ngạc, “Thật xinh đẹp, nhóc câm, chúng ta có thể chuyển nó về nhà không?”

Tự Tịch Sinh lắc đầu.

Đăng Hi sờ vào chiếc vỏ lớn một chút, không có hỏi nhiều, “Được rồi, vậy chúng ta đi tiếp đến khu vực rạn san hô khác.”

Sau đó, đều là những vỏ sò quá nhỏ không thì màu sắc quá sặc sỡ. Đăng Hi và Đuôi Bạc đã tìm ròng rã cả ngày trời vẫn không tìm thấy một chiếc vỏ lớn phù hợp. Ngược lại là Đăng Hi đã mệt đến sức cùng lực kiệt, cậu vẫn cố chấp muốn hoàn thành nó trong ngày hôm nay.

Nhưng dường như cậu không thể làm điều đó.

Đăng Hi có chút mất mát rũ mí mắt xuống, nhận lấy bữa tối do Đuôi Bạc đưa tới. Đó là một miếng thịt cá mỏng, cậu không ăn nó, nhăn mặt và tiếp tục suy nghĩ về công việc, sau đó ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, “Nhóc câm hay là anh ngủ cùng tôi trong vỏ sò là được.”

Những đầu ngón tay của Tự Tịch Sinh đang xử lý con cá khựng lại rồi lắc đầu.

Đăng Hi ăn hết thịt cá vì quá ngon, mặt mày cậu bắt đầu cong lên. “Không có việc gì khó với nhân ngư, nếu không tìm thấy cái vỏ sò nào phù hợp thì lấy của tôi cho anh, sau đó lại tìm cái khác cho tôi là được.”

Tự Tịch Sinh không thể khuyên được Đăng Hi, nên cuối cùng anh vẫn phải gật đầu đồng ý.

Họ đến rạn san hô thứ hai, chiếc vỏ sò đầy màu sắc kia được di chuyển đến bãi đá ngầm trên mặt biển, chuẩn bị để gió biển thổi khô nó một cách tự nhiên, rồi dần dần chết đi.

Trước khi vỏ mới được xử lý tốt, Đăng Hi vẫn ngủ trong chiếc vỏ cũ của mình. Đêm nay lại trôi qua chậm rãi, ngày mai vẫn sẽ là một ngày mới.

Đêm đến, Tự Tịch Sinh bắt đầu xử lý hết đống công việc đã tồn đọng trong suốt một tháng anh rời đi. Bộ quân sự có một số công việc cần phải đích thân anh giải quyết. Cũng vào lúc này, phó sĩ quan gửi đến một một thông tin cần xin ý kiến.

Sau khi nhấn trả lời, khuôn mặt ảo ảnh của phó sĩ quan xuất hiện trên màn hình màu xanh, “Nguyên soái, tôi đã tra ra được.”

Động tác của Tự Tịch Sinh hơi dừng lại, anh bình tĩnh nhìn qua hang tổ, làm một động tác ra hiệu chờ đợi.

Tự Tịch Sinh tạm thời cắt tín hiệu trò chuyện, bơi vào trong hang kiểm tra xem vỏ của Đăng Hi có đóng chặt hay không, mới bơi ra khỏi tổ, đi tới mặt biển và khôi phục tín hiệu trò chuyện.

Hôm nay sau khi công bố tình hình của anh đã mang lại hiệu quả rất tốt. Cảm xúc của người dân dần bình tĩnh hơn, nhưng càng có những tiếng hô lớn hơn xuất hiện. Họ muốn tận mắt nhìn thấy đế quốc nguyên soái của họ.

Sau khi phó sĩ quan báo cáo đơn giản các công việc, mới hỏi: “Nguyên soái, khi nào ngài sẽ trở lại thủ đô? Bộ quân sự đã xác nhận rằng Hội đồng trưởng lão đã nhúng tay vào cuộc chiến của chúng ta với Liên bang.”

Hơi thở của Tự Tịch Sinh hơi nghẹn lại, hình ảnh danh sách mười mấy vạn liệt sĩ xẹt qua trong đầu, lửa giận từ lâu nhanh chóng bùng lên trong ánh mắt, con ngươi màu bạc không ngoài ý muốn dựng đứng lên, anh phải cố gắng kìm nén cảm xúc, làm một động tác ra hiệu tiếp tục báo cáo.

“Các trưởng lão dường như biết rằng ngài không phải là nhân loại. Bộ quân sự đang điều tra ai đã tiết lộ ra ngoài, nhưng cũng có khả năng dữ liệu thử nghiệm bí mật của viện nghiên cứu khoa học đã bị đánh cắp.” Phó sĩ quan cũng đã cố kìm nén cảm xúc, nghĩ đến những dữ liệu được tìm thấy ngày hôm nay, vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh được và bắt đầu mắng ngay trước mắt nguyên soái, “Chúng tôi nghi ngờ rằng cái đám lão bất tử trong hội đồng trưởng lão kia đã cấu kết cùng một chỗ với đám chó trong viện nghiên cứu khoa học.”

Biết Tự Tịch Sinh không phải là nhân loại, ngoại trừ một số người thân tín trong bộ quân sự ra, thì chỉ có một vài trong số các nhân viên nghiên cứu cấp cao của viện nghiên cứu đang thí nghiệm gen của nguyên soái.

“Nguyên soái, cuộc chiến tranh này không phải là lỗi của ngài, đây là một cái bẫy dành cho ngài! Tôi biết ngài đều đem tất cả trách nhiệm đổ lên người mình, nhưng ngài không thể gục ngã, đây rất có thể là cái bẫy của hội đồng trưởng lão.” Phó sĩ quan khẩn cầu nói, “Ngài không thể để các anh em ra đi uổng phí, đội điều tra đã làm việc cả ngày lẫn đêm để khôi phục số liệu của hộp đen trên chiếc chiến hạm mà ngài ngồi lên ngày hôm đấy.”

“Nhưng hội đồng trưởng lão và hoàng tộc vẫn đang nhìn chằm chằm. Nếu ngài không trở về, giả sử cái hộp đen ấy bị cướp đi, cả ngài cùng với hơn mười mấy vạn người đều sẽ phải chết oan!”