Chương 3: Sống Như Cá Mặn

Sau này, tác giả giải thích rằng thế giới này bị kiểm soát.

Cha mẹ và anh chị em, kể cả Hứa Cẩm Ninh đều là nhân vật phụ không có ý thức tự chủ. Họ giống như các NPC trong trò chơi, chỉ tồn tại để phục vụ cho nhân vật chính.

Cho nên dù nguyên chủ có làm gì, cũng không được cha mẹ ruột và anh chị em yêu thích.

--- ---- --- ----

Khi vừa xuyên qua, Hứa Cẩm Ninh đã định sống thật tốt ở thế giới này, vì ở thế giới cũ cô không còn gì để lưu luyến.

Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ lại về thiết lập của thế giới, cô quyết định buông xuôi vì nhận ra mọi nỗ lực đều vô ích.

Nguyên chủ về quê vào năm 1980, sang năm chính là thời điểm khôi phục kỳ thi đại học.

Nhưng dù là năm nào, Hứa Cẩm Ninh cũng không định tham gia kỳ thi đại học vì cô là một học sinh kém. Hơn nữa, nguyên chủ chưa từng đọc sách, có thể nói là không biết chữ.

Dù vài năm sau, đất nước cải cách khuyến khích buôn bán, thì cô cũng không định làm kinh doanh vì không có tài năng ấy.

Nếu có thì trước đây cha đã sắp xếp cho cô vào công ty rồi.

Còn đi làm ruộng?

Cô nhìn cánh tay gầy yếu của mình, nghĩ đến việc ở thế kỷ 21 còn không phân biệt được rau cải với rau muống...

Cuối cùng, Hứa Cẩm Ninh quyết định buông xuôi, sống như một "con cá mặn".

Chỉ cần sống qua ngày là được.

Hứa Cẩm Ninh cảm thấy may mắn vì bản thân là người có khả năng thích ứng cao, có thể sống tốt trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

...

Khi tỉnh lại, Hứa Cẩm Ninh không đi ra ngoài mà nằm lì từ sáng đến trưa, thẳng đến khi nghe thấy tiếng động của người nhà họ Hứa, cùng với mùi thơm ngào ngạt của canh gà.

Cô ôm cái bụng đói, cảm thấy mùi vị này thật hấp dẫn.

Lúc này, Trương Ái Liên đẩy cửa bước vào, thấy Hứa Cẩm Ninh tỉnh lại.

“Ninh Ninh tỉnh rồi à, lên ăn cơm uống canh gà đi.”

“Dạ.” Hứa Cẩm Ninh đương nhiên không từ chối.

Hứa Cẩm Ninh đang mặc bộ quần áo xanh xám với nhiều mụn vá, đây quần áo của nguyên chủ.

Thực ra, nguyên chủ chưa từng được sống hạnh phúc, bởi vì thân phận của bố mẹ nuôi, nên cô ấy phải xuống nông trường chịu khổ cùng với họ.

Mà Hứa Phương Phương lại được cha mẹ và anh chị cưng chiều hết mực. Dù sống ở nông thôn, cô ấy vẫn có quần áo và đồ dùng tốt nhất so với bạn bè cùng trang lứa.

Khi Hứa Phương Phương rời đi, cô ta không mang theo quần áo. Dù những bộ quần áo đó rất đẹp, nhưng nguyên chủ không muốn mặc.