Khi đo kích cỡ cơ thể Hứa Cẩm Ninh, Trương Ái Liên vô tình chạm vào những chiếc xương nổi lên dưới lớp quần áo mỏng manh, mới cảm nhận sâu sắc rằng Ninh Ninh đã thực sự chịu khổ suốt những năm qua.
Cơ thể quá gầy, không có nhiều thịt, chỉ toàn xương.
Với tình trạng này, làm sao nhà họ Lâm dám nói Ninh Ninh đã có mười mấy năm sống sung túc trong thành phố được?
Người sáng suốt nhìn là biết ngay trước đây Ninh Ninh khổ sở thế nào.
Nhưng tại sao trước đây vợ chồng bà lại mù quáng, chỉ nghe lời Hứa Phương Phương mà không nhận ra tình trạng của Ninh Ninh?
Trương Ái Liên cảm thấy, bà thật sự nợ Ninh Ninh quá nhiều.
Bà dự định từ nay sẽ cố gắng nấu thật nhiều món ngon, làm thịt, trứng gà,… tốt nhất là nhờ chồng tìm cách mua sữa bồi bổ cho Ninh Ninh.
Vội vàng đo xong kích cỡ cơ thể cho Ninh Ninh, Trương Ái Liên không dám để Ninh Ninh thấy đôi mắt đỏ của mình liền vội vàng rời đi.
Hứa Cẩm Ninh nhìn theo bóng dáng bà, hơi suy tư.
Vừa rồi, dường như cô đã nghe thấy tiếng khóc nức nở, mặc dù rất nhẹ, nhưng cô thực sự đã nghe thấy...
Mãi cho đến khi điều chỉnh được cảm xúc, bà mới bước ra ngoài, ôm theo quần áo của Hứa Phương Phương để đi đổi vải.
Trong khi đó, Hứa Hướng Đông hớn hở bưng một bát canh gà đến viện của thanh niên trí thức.
Sợ bị người khác nhìn thấy và cũng sợ mùi canh gà tỏa ra, Hứa Hướng Đông còn cẩn thận dùng quần áo bọc lại.
Vì thanh niên trí thức Tôn đã nói, cô ấy khá ngượng ngùng và chưa muốn xác định mối quan hệ trước mặt người khác, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng cả hai.
Hứa Hướng Đông thấy rất hợp lý, cho rằng thanh niên trí thức Tôn biết giữ gìn danh tiếng, là một cô gái đàng hoàng.
Khi gần đến viện thanh niên trí thức, Hứa Hướng Đông giấu bát canh gà sau một gốc cây rồi mới đi vào.
Đang giờ nghỉ trưa, các thanh niên trí thức trong viện tụ tập rất đông vui.
“Thanh niên trí thức Tôn, thanh niên trí thức Tôn...” Hứa Hướng Đông gọi từ bên ngoài.
Không lâu sau, một cô gái với đôi mắt đào hoa và dáng vẻ kiều diễm xuất hiện.
Nhìn thấy Tôn Mỹ Văn, mặt mày Hứa Hướng Đông rạng rỡ, bước nhanh về phía cô.
Ở tuổi 19, khuôn mặt rám nắng của hắn hiếm khi hiện lên hai mảng đỏ ửng vì thẹn thùng.
“Chào, chào thanh niên trí thức Tôn.”
“Chào anh, anh Hướng Đông.” Tôn Mỹ Văn dừng lại ở một khoảng cách không quá gần.
Nhìn xung quanh, thấy không có ai khác, cô ta mới nhẹ nhõm kéo Hứa Hướng Đông ra xa viện.