Chương 11: Dùng Hành Động Để Chứng Minh

Nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại.

Ảo giác, chắc chắn đây chỉ là ảo giác của cô thôi!

Nhân vật pháo hôi trong truyện là NPC chỉ đi theo cốt truyện, không hề có tình cảm!

Dù cô hoặc nguyên chủ làm tốt thế nào đi chăng nữa, thì Trương Ái Liên vẫn chỉ yêu thương Hứa Phương Phương mà không thích cô.

[Hứa Cẩm Ninh, tỉnh táo lại đi, mẹ của mày chỉ thích Hứa Phương Phương, không thích mày!]

Khi Trương Ái Liên nghe thấy những lời này, lòng bà đau thắt lại.

Bà rất muốn nói rằng không phải như vậy, Hứa Cẩm Ninh là con gái ruột của bà, sao bà có thể không thương yêu được.

Nhưng lời đến bên miệng lại không thể thốt ra.

Bà biết, những năm qua Ninh Ninh đã quá khổ sở, cộng thêm thái độ trước đây của họ, chắc chắn đã làm con bé bị tổn thương.

Giờ nói nhiều cũng vô ích, bà phải dùng hành động để chứng minh.

Trương Ái Liên cố gắng kìm nén cảm xúc và nỗi chua xót trong lòng, rồi nở một nụ cười gượng gạo:

“Ninh Ninh, con không thích mặc quần áo của Phương Phương thì mẹ sẽ đem chúng đi. Đợi vài ngày nữa, mẹ sẽ may cho con mấy bộ quần áo mới.”

Quần áo của Hứa Phương Phương đều do Trương Ái Liên tự tay làm, suốt bốn mùa trong năm, có rất nhiều bộ.

Khi sắp xếp lại, Trương Ái Liên mới phát hiện ngoài bộ quần áo mặc hôm rời đi, Hứa Phương Phương không mang theo thứ gì khác.

Có thể thấy Phương Phương để lại những bộ quần áo này thực sự là như những gì Ninh Ninh nói.

Một là để kí©h thí©ɧ Ninh Ninh, hai là cảm thấy những bộ quần áo này không xứng với thân phận tương lai của mình trong thành phố.

Trương Ái Liên quyết định sẽ đổi những bộ quần áo này thành vải dệt, và dùng nó để may cho Ninh Ninh hai bộ quần áo mới.

Bà tin người trong thôn sẽ sẵn lòng đổi.

"A, được ạ." Hứa Cẩm Ninh ngơ ngác gật đầu.

Sự thay đổi của Trương Ái Liên khiến cô cảm thấy kỳ lạ.

Theo cốt truyện, chẳng phải bà nên ép cô mặc quần áo của Hứa Phương Phương hay sao?

Sao bây giờ lại thành thế này?

Hứa Cẩm Ninh không hiểu ra làm sao, nhưng có lẽ đây là chuyện tốt.

Thấy nét mặt Hứa Cẩm Ninh tươi tắn hơn, tâm trạng vốn buồn bã của Trương Ái Liên cũng dịu đi chút ít.

Sau khi mang quần áo của Hứa Phương Phương đi, Trương Ái Liên cầm thước đo vào phòng để đo kích cỡ cho con gái nhỏ.

"Ninh Ninh đứng dậy nào, đo kích cỡ mới may quần áo được."

"Dạ." Hứa Cẩm Ninh tự nhiên không từ chối, nhẹ nhàng bước xuống giường.

"Con đứng yên, giang tay ra để mẹ đo nhé."

"Dạ."

Sau khi đứng lên, Hứa Cẩm Ninh cảm nhận rõ ràng thể lực của mình đã hồi phục không ít.

Quả nhiên, người là sắt cơm là gang. Một bữa không ăn đã đói đến hoảng.