Chương 5

“Tôi muốn nói chuyện với anh về dự án ở phía bắc thành phố.” Đây là dự án đầu tiên bố Phó Cẩn Ngôn giao cho anh ta, với anh ta mà nói nó rất là quan trọng.

Nếu anh ta có thể thu hút đầu tư thành công, đợt thực tập năm sau anh ta không cần bắt đầu làm việc từ chức vụ nhân viên nữa.

"Trước tiên cứ gửi tài liệu cho Thành Đức đi." Thành Đức chịu trách nhiệm xem xét các khoản đầu tư mà không cần sự chấp thuận của bộ phận dự án.

Hạ Tư Mẫn từ trước đến nay việc công xử theo phép công.

Dù là người thân hay bạn bè, chỉ cần dữ liệu do bên kia cung cấp không thể vượt qua đánh giá sơ bộ thì không cần nói chuyện nữa.

“Có cần khảo sát thực địa không?” Phó Cẩn Ngôn mở màn hình điện thoại di động, muốn liên lạc với bên kia: “Tôi có thể bảo bọn họ chuẩn bị.”

“Tạm thời không cần.” Để ngăn anh ta đi đường vòng, anh nói lại giản lược những điểm cần chú ý của hạng mục thêm một lần nữa.

Trong quá trình bọn họ nói chuyện với nhau, ánh mắt Lê Chi đảo qua đảo lại, tập trung vào quan sát Phó Cẩn Ngôn - người mà nguyên thân vô cùng yêu thích.

Cô phải thừa nhận một điều, thân là nam chính nên dung mạo vào ngoại hình của anh ta chính là đi nghìn dặm mới tìm thấy được một người, đại đa số mọi người khó mà chống lại sức hấp dẫn của anh ta.

Nhưng sự hấp dẫn của anh ta chỉ nằm ở bề ngoài, không giống như Hạ Tư Mẫn đã trải qua sự tôi luyện rèn giũa, bỏ đi cặn bã giữ lại tinh hoa, càng mê hoặc lòng người hơn nhiều.

Khách quan mà so sánh hai người, chỉ có Hạ Tư Mẫn mới có thể xứng đáng với câu nói: “Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất*”.

*“Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh".

"Vậy tôi sẽ gửi lại cho anh ấy." Phó Cẩn Ngôn được lợi không ít, cẩn thận ghi lại những điểm quan trọng mà anh nói.

Trước khi rời đi, anh ta quay lại nhìn Lê Chi, dường như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt xen lẫn một chút bất đắc dĩ: "Cô... Về nhà sớm đi."

Vẻ mặt Lê Chi vô cảm: "Ừm."

Cô không phải là người theo đuổi anh ta, cũng không hứng thú đoán xem vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh ta là có ý gì.

Nhưng Thành Đức đã hóng được rồi.

Anh ấy chờ cho bóng dáng Phó Cẩn Ngôn biến mất không còn dấu vết, mới làm như vô tình ở bên cạnh hỏi: “Cô Lê, hai người quen nhau à?”

“Không quen.” Cô không muốn dính líu gì đến nam chính nên chỉ vẻn vẹn dùng hai chữ “bạn học” để tóm gọn lại mối quan hệ của hai người.

Hạ Tư Mẫn nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột phủi sạch quan hệ của cô, hơi nhướng đôi mày kiếm, cũng không có gì ngạc nhiên mấy.

Anh điều khiển chiếc xe lăn rời khỏi thang máy, tiếng bánh xe lướt nhẹ trên mặt đất đan xen với tiếng gọi điện thoại của Lê Chi.

Cô đợi tài xế đi tới, lúm đồng tiền như hoa trong gió chiều nói lời tạm biệt với anh, mềm giọng mà nói: "Hẹn gặp lại."

Anh đưa mắt nhìn theo chiếc xe chạy đi dần xa.

Một câu trả lời nhẹ nhàng mà chính anh cũng không nghe rõ tan biến trong không khí cùng với hương thơm xa xăm.

*

Nhà chính họ Lê toạ lạc trong khu biệt thự duy nhất ở nội thành Duật Thành, điều này cho thấy lợi thế về vị trí của nó.

Trong khu dân cư chỉ có 15 ngôi biệt thự, đi qua đài phun nước âm nhạc và vườn hoa, có thể nhìn thấy tòa nhà thẳng đứng kiêu hãnh.

"Chị." Lê Dư Trần đang chơi game trong phòng khách, nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu lại hỏi: "Chị và Hạ Tư Mẫn nói chuyện thế nào rồi?"

"Rất tốt."

“Vậy tại sao chị không ở lại với anh ấy thêm một lúc nữa?” Cậu nhận lấy hộp gấm từ tay cô và nói: “Ăn bữa khuya rồi mới về không phải tốt hơn sao?”

"Quá muộn rồi, anh ấy cần phải nghỉ ngơi."

“Mười một giờ là muộn sao?”