Chương 32: Lần này dì không trách con

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Cố Ngải Phỉ nhìn dáng vẻ của con gái cảm thấy vô cùng đau khổ.

Triệu Nhất Dương khóc nói xin lỗi: “Dì Cố, con xin lỗi.”

Hai đứa bé khác bị dọa sợ cũng đi theo Triệu Nhất Dương xin lỗi Cố Ngải Phỉ.

“Không sao, Tử Ngải đã không sao rồi.”

Cố Ngải Phỉ dừng một chút, sau đó xoa đầu Niệm Niệm nói: “Niệm Niệm, lần này dì không trách con.”

Cố Ngải Phỉ biết, Tử Ngải luôn rất ngoan và hiểu chuyện, trước đây khi có người lấy xoài cho con bé ăn, con bé đều sẽ từ chối, vì mỗi lần ăn xoài con bé đều sẽ có triệu chứng dị ứng nhẹ, nhưng lần này Tử Ngải lại ăn xoài do Giang Niệm Niệm đút cho con bé.

Cô Ngải Phỉ thực ra không thích đứa bé Giang Niệm Niệm này, có lẽ là vì cô bé là con gái của Thẩm Minh Dữu, cũng có lẽ là vì Cố Ngải Phỉ biết tương lai của cô bé, Giang Niệm Niệm bốn tuổi sẽ mắc bệnh tự kỷ, đến nay Giang Niệm Niệm cũng sắp tròn bốn tuổi rồi, e là đã có khuynh hướng tự kỷ.

Cả ngày quay chương trình, người lớn nói chuyện với cô bé nhưng cô bé đều hờ hững, các bạn nhỏ muốn chơi cùng cô bé cũng không tình nguyện.

Đứa bé như vậy, Cố Ngải Phỉ không muốn nhìn thấy con gái mình chơi cùng với cô bé.

Giống như chuyện quả xoài lần này, Tử Ngải từ chối ăn xoài nhưng Giang Niệm Niệm có khuynh hướng tự kỷ lại khăng khăng cố chấp, Tử Ngải không muốn ăn nhưng cô bé vẫn nhất định đút cho cô ăn.

Nhưng Cố Ngải Phỉ sẽ không tính toán với một đứa trẻ.

Cô ta nhìn Niệm Niệm nói: “Sau này con nhất định phải nhớ, em Tử Ngải bị dị ứng với xoài, nhất định không được lấy xoài cho em ăn, biết không?”

Niệm Niệm không nháy mắt nhìn Cố Ngải Phỉ, trong mắt cô bé có chút oan ức, có chút buồn.

Niệm Niệm vừa định gật đầu nói cô bé biết rồi, sau này cũng sẽ không đút xoài cho em ăn nữa, nhưng vào lúc này, mẹ đột nhiên kéo cô bé vào lòng ôm.

Cô bé nghe thấy mẹ nói với dì kia: “Đợi một chút, cô Cố vừa nói, cô không trách Niệm Niệm, nhưng tôi muốn hỏi, nếu như cô trách Niệm Niệm vậy thì cô muốn trách con bé cái gì.”

Khi Thẩm Minh Dữu nghe thấy Cố Ngải Phỉ nói câu không trách Niệm Niệm, lông mày cô lập tức nhíu lại.

Cố Ngải Phỉ nghe thấy giọng chất vấn của Thẩm Minh Dữu, trong lòng nhất thời cũng có chút tức giận: “Niệm Niệm cho Tử Ngải ăn xoài, hại Tử Ngải bị dị ứng, tôi làm một người mẹ lo lắng cho con lẽ nào có gì sai sao?”

“Lo lắng cho con đương nhiên không sai, nhưng ngọn nguồn chuyện này phải làm rõ ràng.”

Thẩm Minh Dữu nhìn Khương Húc ở một bên: “Húc Húc, con có thể nói cho dì biết chuyện gì đã xảy ra không?”

Thẩm Minh Dữu đã biết xoài là do Triệu Nhất Dương mua, bây giờ Triệu Nhất Dương sợ ở một bên khóc sưng cả hai mắt, cô cũng không tiện hỏi cậu bé cái gì.

Thẩm Minh Dữu hỏi: “Húc Húc, con biết xoài là do ai mua không?”

“Là anh Triệu.” Khương Húc trả lời.

Chung Dao đứng ở bên cạnh Triệu Nhất Dương nhìn Thẩm Minh Dữu một cái, Triệu Nhất Dương vừa ngừng khóc vành mắt đã lập tức đỏ lên.

“Nhất Dương đừng sợ, dì chỉ hỏi rõ ràng chuyện đã xảy ra mà thôi, dì biết con lấy tiền bản thân làm việc kiếm được mua xoài cho các anh em ăn, con là một đứa bé tốt, dì thấy con rất giỏi.”

Triệu Nhất Dương nói: “Nhưng em bị dị ứng.”

“Cái này không trách con.”

Nhìn ánh mắt kiên định của dì Thẩm, trong lòng Triệu Nhất Dương dễ chịu hơn nhiều.

Thẩm Minh Dữu hỏi tiếp Khương Húc: “Vậy xoài mà Tử Ngải ăn sao lại ở trong tay của Niệm Niệm?”

“Dạ vì em Tử Ngải không biết lột, em ấy nói Niệm Niệm giúp em ấy lột vỏ, Niệm Niệm sợ tay của em ấy bị bẩn, sau khi lột xong liền đút xoài cho em ấy.”

“Vậy Tử Ngải có nói cô bé bị dị ứng với xoài, không thể ăn xoài không?”

“Không có, em Tử Ngải ăn rất vui vẻ, em ấy thích ăn xoài.”

Khi nghe đến đây, Cố Ngải Phỉ cuống cuồng nói: “Tử Ngải mới ba tuổi rưỡi, nó làm gì hiểu dị ứng là gì, người khác cho nó ăn cái gì thì nó ăn cái đó.”

“Cô nói đúng, đứa bé ba tuổi rưỡi không hiểu chuyện, cô là người lớn cũng không hiểu chuyện sao?” Thẩm Minh Dữu nhìn cô ta nói: “Chuyện Tử Ngải ăn xoài bị dị ứng, tại sao cô không nói trước với tổ chương trình, như vậy tổ chương trình mới có thể phòng bị trước, ngăn chặn xuất hiện những thứ như xoài có thể làm cho trẻ con bị dị ứng.”

“Thứ nhất cô không nói trước cho tổ chương trình biết, thứ hai cô không dạy cho Tử Ngải học cách từ chối khi có người cho cô bé ăn xoài và nói rõ ràng với người bên cạnh cô bé bị dị ứng, không thể ăn xoài.”

“Bây giờ xảy ra chuyện, cô Cố muốn trách bạn nhỏ đã mua xoài hay là người đã giúp Tử Ngải lột xoài? Chắc chắn trách ai cũng không hay lắm.”

Giữa người với người, dường như trời sinh tồn tại một loại từ trường nào đó, là hút nhau hay đẩy nhau chỉ có người trong cuộc mới biết được.

Thẩm Minh Dữu không thích Cố Ngải Phỉ.

Đồng thời cô có thể cảm thấy được, Cố Ngải Phỉ cũng rất ghét cô.