Chương 36: Phong Lâm Loan

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Thẩm Minh Dữu nhanh hơn một bước ngồi vào ghế phía sau, đến tận lúc Giang Trầm ngồi vào trong xe cô mới ôm lấy Niệm Niệm từ trong tay anh, hỏi: "Gần đây có ổn không?"

"Ổn." Ngoại trừ việc Thẩm Minh Dữu muốn ly hôn với anh ra thì mọi chuyện đều tốt.

"Lần này về anh ở lại bao lâu?"

Giang Trầm tính tình trầm mặc ít nói, tính cách của Niệm Niệm thật ra thì rất giống Giang Trầm, nếu như chỉ có hai cha con họ ở chung một chỗ, bọn họ có thể yên tĩnh suốt cả ngày.

Cho nên ngày thường một nhà ba người ở chung một chỗ bình thường đều là Thẩm Minh Dữu nói.

"Phần lớn công việc ở nước ngoài đều đã xử lý ổn, lần này có thể ở thành phố A nghỉ ngơi một quãng thời gian."

"Vậy cũng tốt, nếu có thời gian có thể bên cạnh Niệm Niệm nhiều hơn."

Niệm Niệm cảm thấy bé không cần ba ba ở bên canh, nhìn ma ma một chút, lại lén nhìn ba ba một chút.

Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm kết hôn năm năm, mấy năm này tập đoàn Lăng Vũ trong thời kỳ mở rộng, bình thường một năm thì hết phân nữa thời gian Giang Trầm bay đi bay lại khắp nơi, mỗi lần đi công tác đều đi liền một mạch hai ba tháng, có lúc bốn năm tháng không trở về nhà cũng là chuyện bình thường.

Kết hôn năm năm, thời gian ở chung của Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm cũng không nhiều, cũng có thể nói là rất ít.

Thời gian Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm ở nước ngoài, Giang Trầm về nhà thăm họ cũng là vội vàng tới, vội vàng đi, nhiều khi Thẩm Minh Dữu còn nghĩ, Giang Trầm có lẽ đem nhà mình trở thành khách sạn.

Trong tư tưởng của Giang Trầm công việc vĩnh viễn là quan trọng nhất.

Bất quá, Thẩm Minh Dữu cũng vui vẻ thoải mái, mấy năm qua một mình cô mang theo Niệm Niệm, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó, cô cũng không cảm thấy cuộc sống như vậy có cái gì không tốt.

Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, Thẩm Minh Dữu muốn thay đổi cuộc sống của cô.

Trên đường về nhà hai vợ chồng thỉnh thoảng nói một hai câu, bình thường là Thẩm Minh Dữu hỏi, Giang Trầm đáp, hơn nữa còn có Niệm Niệm bầu không khí cũng có thể tính là hài hòa.

Xe rất nhanh chạy đến thành phố A, Thẩm Minh Dữu không quay về biệt thự ở đường Gia Hi bên kia, mà là cùng Giang Trầm trở về nhà ban đầu cảu họ ở thành phố A, khu biệt thự Phong Lâm Loan.

Lo lắng cho Niệm Niệm, Thẩm Minh Dữu còn chưa nghĩ ra phải làm sao nói với Niệm Niệm, việc ba ba và ma ma sẽ ly hôn, nếu Giang Trầm ý đặc biệt đến đón hai mẹ con về nhà, Thẩm Minh Dữu không thể làm gì khác hơn là đi theo Giang Trầm trở về.

Thẳng đến lúc xe tiến vào Phong Lâm Loan, trái tim Giang Trầm mới hoàn toàn hạ xuống.

Trên đường về, thái độ của Thẩm Minh Dữu với anh vẫn giống như trước kia, giờ lại chịu về nhà với anh, xem ra không phải thực sự tức giận. Nếu đã không giận thì anh cũng cần nhắc lại chuyện ly hôn nữa. Giang Trầm thả lỏng nên vẻ u ám giữa hai chân mày cũng tiêu tán bớt.

Về đến nhà thì cũng đã muộn, sau khi dỗ Niệm Niệm đi ngủ, Thẩm Minh Dữu mở cửa phòng của con ra thì thấy Giang Trầm đã tắm rửa sạch sẽ đứng chờ cô ngoài cửa.

Anh mặc bộ đồ ngủ bằng tơ tằm, mái tóc rối bù như vừa được lau sơ qua, tóc vẫn còn ướt một nửa chảy dọc xuống cổ, uốn lượn về phía vạt áo.

Thẩm Minh Dữu hơi sững sờ.

Giang Trầm thực sự rất đẹp trai.

Đặc biệt là đôi mắt sâu thăm thẳm, con ngươi đen láy sáng ngời như một viên pha lê, dường như có sức hút vô hạn, chỉ cần nhìn thôi là người ta có thể khiến người khác xiêu lòng.

Niệm Niệm vô cùng giống mẹ, duy chỉ có đôi mắt là giống hệt ba của bé, có mấy lần nhìn Niệm Niệm , Thẩm Minh Dữu cứ nghĩ đang nhìn thấy Giang Trầm.

Thẩm Minh Dữu cao một mét bảy nhưng đứng trước mặt Giang Trầm lại có vẻ hơi nhỏ nhắn.

Thẩm Minh Dữu nói: “Đi ngủ thôi.”

Giang Trầm đáp: “Được.”

Hai ngày nay phải ghi hình nên Thẩm Minh Dữu thực sự rất mệt mỏi, cô vòng qua Giang Trầm mà đi, thầm nghĩ dù có gì muốn nói cũng phải chờ cô ngủ đủ giấc, lấy lại sức rồi hãy nói sau.

Vòng qua Giang Trầm, Thẩm Minh Dữu đi về phía phòng ngủ chính.

Giang Trầm đi theo phía sau cô từng bước, thậm chí Thẩm Minh Dữu còn có thể nghe được tiếng chân và tiếng thở rất nhẹ phía sau cô. Mãi cho đến khi cô sắp vào phòng, Thẩm Minh Dữu mới quay người lấy tay chặn cửa, nhìn Giang Thần cười nói: “Chúng ta sắp ly hôn rồi, nếu anh ngủ chung phòng với em thì không hay lắm.”

Giang Trầm, người vốn tưởng rằng có thể ngủ với vợ mà không cần ly hôn kiểu: “….”