Chương 23: Tương lai mắc chứng tự kỷ cả đời

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

9 giờ sáng hôm sau, phòng phát sóng trực tiếp của 《Mẹ Là Siêu Nhân 》đúng giờ phát sóng.

Hôm nay, những khách mời phải đi đến một thị trấn cổ vẫn chưa được phát triển đầy đủ ở thành phố Lâm để ghi hình chương trình.

Chín giờ ba mươi phút, dưới sự mong đợi của khán giả, tất cả các mẹ và bạn nhỏ của chương trình 《Mẹ Là Siêu Nhân 》 cuối cùng cũng tề tựu đông đủ một chỗ.

Thẩm Minh Dữu cuối cùng cũng gặp Cố Ngải Phỉ, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau năm năm, tuy rằng năm năm trước lúc ở đoàn phim Thẩm Minh Dữu thật sự không chú ý tới Cố Ngải Phỉ, giữa hai người không hề quen thuộc nhưng phép xã giao thì vẫn nên có.

Cố Ngải Phỉ chủ động tiến lên ôm Thẩm Minh Dữu: "Mình Dữu, đã lâu không gặp rồi."

"Đã lâu không gặp." Thẩm Minh Dữu gương mặt vui vẻ đáp, thật ra thì đối với Cố Ngải Phỉ nữ chính của quyển sách này cô không mang theo bất kỳ thái độ gì cả, Cố Ngải Phỉ tiếp tục làm nữ chính sảng văn của cô ta, hai người nước sông không phạm nước giếng là được.

Sau khi chào hỏi qua qua loa Cố Ngải Phỉ ngồi xổm người xuống để ngang với tầm mắt của Niệm Niệm, ánh mắt của cô ta mang theo ý cười, thân thiết đưa tay ra nói: "Chào con Niệm Niệm, dì là bạn tốt của mẹ con, con có thể gọi dì là dì Cố."

Niệm niệm không nói gì, nhưng bé con vẫn lễ phép vươn bàn tay nhỏ của mình bắt tay với người dì tự xưng là bạn tốt của mẹ trước mặt.

Vào khoảnh khắc bắt tay, trong đầu Cố Ngải Phỉ lóe lên một số hình ảnh: "Giang Niệm Niệm sẽ mắc chứng tự kỷ rất nghiêm trọng lúc cô bé bốn tuổi, cả đời mắc chứng tự kỷ, tương lai không đạt được thành tích gì trong sự nghiệp…”

Hóa ra là mắc chứng tự kỷ.

Cố Ngải Phỉ trong lòng âm thầm tiếc nuối, hôm qua có cư dân mạng đem đoạn video Giang Niệm Niệm lắp ráp camera lên mạng, bất ngờ đạt hơn mười triệu lượt truy cập. Cố Ngải Phỉ cũng xem qua video đó, vốn còn cùng suy nghĩ với cư dân mạng cho rằng bạn nhỏ Giang Niệm Niệm có lẽ là một thiên tài nhí, vì vậy hôm nay vừa gặp mặt cô ta liền không chờ được mà nắm tay Niệm Niệm, muốn xem thử trong tương lai cô bé sẽ đạt được thành tựu cao tới cỡ nào, không ngờ tới vừa xem thử, lại thấy kết quả như vậy.

Thật đáng tiếc.

Một tia khác thường nhanh chóng lóe lên trong mắt Cố Ngải Phỉ không thoát khỏi tầm mắt Thẩm Minh Dữu.

Thẩm Minh Dữu đương nhiên biết Cố Ngải Phỉ có bàn tay vàng, cô ta có thể thông qua việc nắm tay mà biết được tương lai của một người, bản lĩnh nghịch thiên giúp cho Cố Ngải Phỉ nắm giữ được các mối quan hệ và tài nguyên cực kỳ tốt trong sách, đây cũng là điểm đặc biệt trong quyển tiểu thuyết sảng văn này.

Cô ta vừa rồi hẳn là thông qua nắm tay Niệm Niệm nhìn thấy được tương lai của Niệm Niệm, bởi vì nhìn thấy Niệm Niệm ở trong sách cuối cùng sẽ trở thành một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ cho nên Cố Ngải Phỉ mới có thể lộ ra vẻ mặt đáng tiếc sao.

Nhưng lần này, tương lai của cô và Niệm Niệm nắm chắc trong tay cô, không cần bất kì người nào cảm thấy thương cảm cho hai mẹ con họ.

[Tập hợp rồi, tập hợp rồi, bốn người mẹ năm đứa trẻ, không biết lần du lịch này sẽ va chạm ra khói lửa gì đây?]

[Ái chà, có ai thấy nhóc con Khương Húc vẫn cứ lén lúc nhìn trộm Niệm Niệm, ánh mắt Niệm Niệm rõ ràng đã phát hiện nhưng lại làm như không thấy cậu nhóc ha ha, Khương Húc tủi thân nhưng Khương Húc không nói.]

[Cậu nhóc Triệu Nhất Dương đúng là quá ấm áp rồi, chủ động gánh vác trọng trách chăm sóc các em trai em gái.]

[Cặp sinh đôi thật là giỏi giao tiếp với mọi người, đặc biệt là Tử Ngải, dùng giọng nói của trẻ con gọi các anh chị, thật ngọt ngào.]

Hôm nay trong lúc phát sóng, phòng phát trực tiếp của Thẩm Minh Dữu nhân khí đã giảm xuống một chút, nhưng so với phòng trực tiếp của Cố Ngải Phỉ lại ngang nhau.

Đông người thì người bới móc hiển nhiên cũng nhiều hơn.

Trong trường hợp xã giao nhỏ như này, Niệm Niệm chắc chắn không quá hòa hợp với mọi người, lúc người lớn chào hỏi với cô bé, cô bé sẽ gật đầu đáp lại, cũng xem như không đến nỗi nào ít nhất vẫn có đáp lại, miễn cưỡng có thể coi như là lễ phép.

Nhưng lúc các bạn nhỏ chào hỏi với cô bé, cô bé chỉ mở to hai mắt nhìn đối phương, không cười cũng không nói lời nào. Ngay cả Khương Húc là cậu nhóc can đảm nhất trong năm bạn nhỏ nhìn thấy cô bé cũng không dám chủ động chơi cùng cô bé.

Điều này khiến cho bốn bạn nhỏ đã nhanh chóng hòa hợp cùng nhau chơi, chỉ có Giang Niệm Niệm ngồi bên cạnh mẹ, trong tay cầm một khối rubik cấp 4 cúi đầu chơi một mình.

[Đứa nhỏ Giang Niệm Niệm này đúng là không hòa hợp.]

[Thiên tài nhí thì sao chứ, ngay cả những tình huống xã giao cơ bản cũng không hòa nhập được.]

[Theo tôi thấy, người bạn nhỏ Giang Niệm Niệm này nhất định là thiếu hụt tình thương, đừng nói người xa lạ, cho dù là ở cùng mẹ của cô bé, cô bé cũng có vẻ rất hờ hững.]

[Con gái là áo bông nhỏ của mẹ, nhưng nuôi dạy một đứa trẻ như Giang Niệm Niệm, Thẩm Minh Dữu làm mẹ hẳn là sẽ mất rất nhiều niềm vui khi nuôi con.]

[Phòng trực tiếp hôm nay xảy ra chuyện gì thế, sao đột nhiên có thêm nhiều người bôi đen Niệm Niệm vậy hả?]