Chương 29: Khai thật

Cảnh Huy Đế đang vì vụ binh khí giả oa một đoàn lửa giận đâu, nghe Sở Du Ninh nói như vậy, trong lòng lại nghẹn một hồi, “Du Ninh, việc này không phải trò đùa, không phải nói phán là có thể phán.”

Sở Du Ninh không kiên nhẫn, chỉ vào Thế tử Anh Quốc Công, “Vậy ngài hỏi hắn ta đi.”

Cảnh Huy Đế nhớ tới Thẩm Vô Cữu nói binh khí là Thế tử Anh Quốc Công đổi, là nên hỏi.

“Thế tử Anh Quốc Công, ngươi mau khai thật đi, nếu có nửa phần giả dối, trẫm tru mãn môn nhà ngươi!”

Thế tử Anh Quốc Công đang may mắn vụ đổi binh khí hắn để cho người khác đi làm, cũng hủy diệt sở hữu dấu vết, bỗng nhiên đầu óc ngu ngơ, sắc mặt trắng nhợt, miệng không chịu khống chế mà đáp lời, “binh khí của Thẩm Vô Cấu là thần làm người đổi, Thẩm gia chưởng quản Thẩm gia quân lâu rồi, nên thay đổi người chưởng quản đi. Ha ha! Thẩm Vô Cữu b·ị th·ương là chuyện tốt, nghe nói bị thương đến nội tạng về sau không thể lên chiến trường được nữa, chẳng sợ nhặt về một cái mạnh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm gia quân……”

Bang!

Anh quốc công tiến lên hung hăng tán một bạt tai, đánh gãy lời Thế tử Anh Quốc Công đang nói, “Hỗn trướng đồ vật! Còn không mau tỉnh lại!”

Thế tử Anh Quốc Công tỉnh táo lại, biết chính mình lỡ miệng, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ mà bắt lấy tay cha hắn, “Phụ thân, ta vừa mới nói đều không tính, nhất định là ta trúng tà.”

Sở Du Ninh đỡ trán hơi hơi choáng váng.

Thẩm Vô Cữu chú ý tới tình trạng của cô, cầm lấy tay cô, “Công chúa?”

Trong đầu Sở Du Ninh đang trướng đau do cố gắng sử dụng một tia tinh thần lực cuối cùng, giờ thì dị năng phải tiến vào thời gian chờ đợi dài hạn.

Nghe được Thẩm Vô Cữu gọi cô, cô cúi đầu, nhếch miệng cười, “Sự tình chân tướng đại bạch, có thể trở về ăn cơm.”

Thẩm Vô Cữu nghe cô nói như vậy, trầm mặc. Sắc mặt cô so với người bị thương là hắn còn trắng hơn, cô còn chỉ nghĩ ăn cơm.

“Công chúa sắc mặt tái nhợt như vậy cần phải kêu thái y đến xem?” Thẩm Vô Cữu nhìn chằm chằm sắc mặc cô giống bỗng nhiên bị rút cạn sinh khí, nhíu mày.

Sở Du Ninh sờ sờ bụng, “Không có việc gì, chỉ là tuột huyết áp phạm vào, ăn chút đồ là khỏe liền.”

Thẩm Vô Cữu nhướng mày, tuột huyết áp là bị gì? Ăn đồ là khỏe? Hắn không quá tin tưởng cách nói này, luôn cảm thấy Thế tử Anh Quốc Công sẽ nói thật là bởi vì cô đã làm cái gì.

Tần các lão lấy lại tinh thần, nhìn về phía Sở Du Ninh, hỏi chuyện là công chúa làm hỏi, công chúa lại bỗng nhiên sắc mặt trắng bệt như vậy, cùng cô có quan hệ gì sao? Cuối cùng lắc đầu, cảm thấy không có khả năng.

“Đây là có chuyện gì?” Cảnh Huy Đế cũng không nghĩ tới hỏi một cái đã ra chân tướng, có điểm khó có thể tin.

“Phụ hoàng đế vương uy áp quá lợi hại, hắn không chịu nổi chỉ có thể nói thật.” Sở Du Ninh khen đại một hồi.

Là như thế này sao? Cảnh Huy Đế hoài nghi, ngày thường hắn cũng nói tru cửu tộc hoặc tru mãn môn nhiều lần, như thế nào không thấy lợi hại như vậy.

“Là như thế này.” Sở Du Ninh gật đầu, “Sự tình chân tướng đại bạch, ta cùng phò mã phải về đây.”

“Từ từ, sắc mặt con làm sao vậy?” Cảnh Huy Đế rốt cuộc chú ý tới sắc mặt trách bệt như người ch·ết của khuê nữ.

“Đói.” Sở Du Ninh lời ít mà ý nhiều.

Cảnh Huy Đế ngạc nhiên, ánh mắt bất thiện trừng hướng Thẩm Vô Cữu, “Hôm qua công chúa mới vừa gả cho ngươi, tướng quân phủ dám to gan bỏ đói công chúa à!”

Thẩm Vô Cữu:…… Hắn còn hoài nghi công chúa ở trong cung không ăn no mới có thể lúc nào cũng nghĩ ăn đâu.

“Không phải, ta mắc bệnh ăn cơm không đúng giờ thì sắc mặt sẽ không tốt.” Sở Du Ninh nói dối há mồm liền tới.

Còn có loại bệnh này? Con đừng tưởng phụ hoàng ở trong liền không kiến thức, không hiểu biết nha.

“Trẫm làm thái y tới xem bệnh cho con.” Cảnh Huy Đế không yên tâm.

Nghĩ đến hình ảnh thái y ghim kim lên người Thẩm Vô Cữu, Sở Du Ninh quyết đoán lắc đầu, “Không cần, ta chỉ là đói bụng.”

“Trẫm làm người chuẩn bị đồ ăn, con ở trong cung ăn xong rồi về.” Cảnh Huy Đế nói xong kêu Lưu Chính đi làm.

Khuê nữ hồi môn, không thể đói bụng trở về, Hoàng Hậu không còn nữa, Du Ninh lại không thích Chiêu quý phi, chỉ hắn có thể bồi khuê nữ ăn bữa cơm.

Vẫn luôn không dám lên tiếng, chỉ đương chính mình là bối cảnh đôi mắt đại hoàng tử hơi lóe.

Phụ hoàng cư nhiên muốn lưu Du Ninh cùng ăn cơm trưa, ngay cả hoàng tử như hắn cũng chưa được đến qua loại thù vinh này, xem ra quả nhiên phụ hoàng đối với Du Ninh rất để bụng.

Sở Du Ninh nghĩ nghĩ, cảm thấy cơm trưa miễn phí không ăn thì uổng, gật đầu đồng ý, còn Thẩm Vô Cữu, ở nơi nào nghỉ ngơi không phải nghỉ đâu, trong cung còn có thái y phục vụ.

Bất quá, cô vẫn là nhìn về phía Thẩm Vô Cữu, không phải có câu nói ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình sao? Cô vẫn rất tôn trọng người bệnh.