Chương 27: Xét xử

Sở Du Ninh quay đầu nhìn về phía thân thể mập mạp của Anh quốc công, Anh quốc công bị đôi mắt trong trẻo sâu thẳm của cô nhìn một hồi ông ta thấy có chút chột dạ, ánh mắt nghiền ngẫm của công chúa là có ý gì.

Sở Du Ninh nhìn ông ta, gật gật đầu, “Ông không nói ta đều mém quên nhà mẹ đẻ của mẫu hậu là phủ Anh Quốc công.”

Lời này nói ra có chút buồn cười, Hoàng Hậu xuất thân từ phủ Anh Quốc công, nhưng phủ Anh Quốc công lại đi duy trì Chiêu quý phi, lúc này Anh quốc công cư nhiên còn có mặt mũi tới phàn quan hệ.

Mặt Anh quốc công trầm xuống, lúc Hoàng Hậu còn sống vẫn nguyện ý cùng phủ Anh Quốc công đi lại, thậm chí còn nghĩ tới chuyện muốn đem công chúa gả vào phủ Anh Quốc công, sau khi Hoàng Hậu qua đời, Du Ninh công chúa cũng càng thân cận phủ Anh Quốc công, sao lúc này công chúa lại nhằm vào phủ Anh Quốc công, có phải trước khi lâm chung Hoàng Hậu đã nói gì với công chúa hay không, hoặc là do Trương ma ma nô tỳ cận thân của Hoàng Hậu mách lẻo cái gì.

“Anh quốc công, giờ phút này không phải lúc để các người nhận thân ôn chuyện.” Tần các lão ra tiếng nhắc nhở đừng quên mục đích đem người gọi tới.

Cảnh Huy Đế cũng không nghĩ tới chuyện khuê nữ cư nhiên không nhận nhà ngoại, đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết hay sao?

Cảnh Huy Đế lần nữa đem ánh mắt dừng trên khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Vô Cữu trên.

Trên mặt không sẹo, gương mặt trải qua sự mài giũa của chiến trường mài càng thêm anh tuấn mê người, khá tốt.

Tuy rằng b·ị th·ương không đứng được, cũng có thể nhìn ra thân thể rắn chắc, không tồi.

Nghĩ đến thương thế của hắn, lại xem khuê nữ như hoa như ngọc đứng ở bên người hắn, trong lòng Cảnh Huy Đế hối hận a, chẳng lẽ thật ứng nghiệm lời đồn bên ngoài nói, nữ tử gả vào phủ Trấn Quốc Tướng quân nhất định sẽ thủ tiết hay sao? Du Ninh ở góa trong khi chồng còn sống, đây không phải cũng là thủ tiết sao.

“Nếu Du Ninh nguyện ý bồi phụ hoàng, vậy con hãy đứng ở một bên chờ đi.” Cảnh Huy Đế mềm lòng nên cho con gái ở lại đại điện.

Sở Du Ninh:…… Hôn quân còn rất biết tự não bổ nha.

Bệ hạ đều quyết định, những người khác lại không vui cũng không thể phản bác, đừng nhìn ngày thường Cảnh Huy Đế không yêu quản chính sự, nhưng ông ta mà “hôn” (hôn trong hôn quân) lên thì mọi người đều không có biện pháp nào đấu lại ông ta, “hôn” ở những việc nhỏ thế này vẫn là có thể tiếp thu.

“Bệ hạ, Thẩm tướng quân đã đưa tới, nên làm hắn trả cho lão thần một công đạo hay không.” Anh quốc công chắp tay.

“Cầu bệ hạ làm chủ cho vi thần!” Thế tử Anh Quốc Công rũ xuống đôi mắt tràn đầy âm ngoan, dám cắt chân hắn, hắn nhất định phải làm Thẩm Vô Cữu trả giá đắt.

“Nói vậy Thẩm tướng quân cũng biết gọi ngươi tới đây là vì chuyện gì, trẫm cho ngươi cơ hội biện giải.” Cảnh Huy Đế đỉnh ánh mắt t·ử v·ong của khuê nữ thẩm vấn con rể.

Hắn cảm thấy đem Du Ninh lưu lại chính là một sai lầm, ở đây chỉ có cô dám nhìn thẳng thánh nhan, mà ánh mắt con bé nhìn hắn còn mang đầy tính uy h·iếp, làm hắn có loại xúc động muốn cho người đem kéo đi ra ngoài.

Hắn biết khuê nữ đây là đang trách hắn, đừng nói hắn không thiên vị con rể nhà mình, lâm triều hắn đều lực bài nghị chúng, hết thảy chờ Thẩm Vô Cữu tỉnh lại nói, ai biết tên Thế tử Anh Quốc Công này vừa trở về kinh thành liền tiến cung nháo muốn hắn làm chủ, còn có Nội Các cũng thúc giục xử lý việc này.

Thẩm Vô Cữu chẳng sợ làm giấc mộng tỉnh lại về sau hận không thể đem tên hôn quân vì mỹ nhân dẫn tới mất nước thiên đao vạn quả, lúc này trên mặt cũng che giấu đến cực hảo.

“Bệ hạ, Thế tử Anh Quốc Công không tuân theo quân lệnh, dẫn tới cửa ải (*) thất thủ, còn tự tiện đổi binh khí của tướng sĩ, dẫn tới quân ta th·ương v·ong thảm trọng, suýt nữa chiến bại. Nếu ấn quân pháp xử trí, thần x·ử t·ử hắn đều được,”

Cửa ải (*) là cửa ải quan trọng trong việc phòng thủ thành thời xưa, một khi cửa ải thất thủ sẽ dẫn tới việc quân địch chiếm đóng thành trì.

Tiếp theo, Thẩm Vô Cữu đem chiến sự ngày đó kể ra.

Nhạn Hồi quan phân chia thành nhiều cửa ải.

Ngày đó, Tuy Quốc phái hai đội binh mã muốn đánh chiếm Quảng Dụ và Bình Hà, hai cửa ải quan trọng, hắn hoài nghi Tuy quân cố bố nghi binh, cho nên binh phân ba đường, làm bộ như hắn và Thẩm Vô Cấu mỗi người lãnh năm vạn binh mã đi trước hai cửa ải này, mà cửa ải Sùng quan hắn giao cho một phó tướng khác lãnh binh trấn thủ, Thế tử Anh Quốc Công một hai đòi lấy danh nghĩa giáo úy của gã yêu cầu phụ trách lãnh binh ở phía sau tùy thời chi viện. Bởi vì hoài nghi Tuy quân chủ yếu muốn tấn công chính là Sùng quan, cho nên hắn riêng hạ lệnh nếu thật sự có Tuy binh tới tấn công, đó là thắng cũng không thể rút quân, để phòng ngừa địch nhân ngóc đầu trở lại.

Vốn dĩ hắn là không yên tâm một người chuyên tới hỗn quân công như Thế tử Anh Quốc Công đi lãnh binh, tự mình tọa trấn Sùng quan, nhưng hắn nhận được tin từ tướng sĩ Bình Hà quan là binh khí xảy ra vấn đề, liền lãnh quân chi viện, cùng lúc đó, Sùng quan lần đầu tiên giao chiến thắng lợi, Thế tử Anh Quốc Công cho rằng trận chiến này đã đánh xong, không cần chi viện, hạ lệnh rút lui, Tuy quân lại lần nữa lãnh đại quân đánh bất ngờ, lúc này tiếp viện không kịp, Sùng quan thất thủ, hắn lãnh quân chạy về kịp thời mới khiến quân địch ngừng bước trước cửa thành, cũng bởi vậy hắn thiếu chút nữa ch·ết trận.

Bất quá lúc hắn lãnh quân trở về, hắn thuận tay liền đem tên tai họa Thế tử Anh Quốc Công này đạp xuống ngựa, chỉ gãy một chân xem như mạng gã lớn. Phải biết rằng, nếu hắn lúc ấy về muộn một bước, Thẩm gia lại thêm một người ch·ết trận sa trường, Bình Hà cửa ải cũng sẽ thất thủ.