Chương 25: Bị cấm quân bao vây

……

Sở Du Ninh rốt cuộc không thể hồi Minh Huy viện chờ món củ sen của cô lên bàn ăn, bởi vì người trong cung tới, người tới chính là cấm quân, thế tới rào rạt, lập tức bao vây cả phủ tướng quân, mặc cho ai nhìn đến đều cảm thấy phủ tướng quân sắp tai vạ đến nơi.

Nghe nói là Thế tử Anh Quốc Công đã trở lại kinh thành, vừa hồi kinh đã sai người nâng hắn tiến cung cáo trạng, muốn bệ hạ nghiêm trị Thẩm Vô Cữu.

Sở Du Ninh nhíu mày, chỉ hỏi Thống lĩnh cấm quân, “Phụ hoàng ta cho các ngươi tới?”

Thống lĩnh cấm quân gật đầu, “Dạ, thỉnh Thẩm tướng quân phối hợp.”

Sở Du Ninh nhìn sắc mặt Thẩm Vô Cữu trong trắng lộ hồng, gương mặt hắn hồng cũng không phải là hồng nhuận, càng không phải do nắng chiếu mà đỏ hồng, là do hắn đang sốt cao mới làm gương mặt đỏ bừng cả lên, thế mà hắn còn làm ra vẻ như không có chuyện gì.

Cô lắc đầu, “Hắn không đi.”

Thẩm Vô Cữu kinh ngạc nhìn Sở Du Ninh, không ngờ cô sẽ đứng ra làm chủ cho hắn.

“Công chúa, đại sự quan trọng, dù có nâng thần cũng phải nâng Thẩm tướng quân tiến cung.” Thống lĩnh cấm quân xụ mặt không nhường một bước.

“Phụ hoàng ta sai ngươi làm vậy?” Nếu là vậy, cô muốn thu hồi lời hứa không gọi Cảnh Huy Đế là hôn quân, không quan tâm đến tánh mạng của tướng quân vì nước vào sinh ra tử, ổng đúng là hôn quân a.

“Vi thần chỉ phụng mệnh hành sự.” Trên thực tế Thống lĩnh cấm quân là người của đại hoàng tử, thật ra bệ hạ có nói xem tình huống mà định, nhưng hắn cũng nhận được ý tứ của đại hoàng tử, vô luận như thế nào đều phải đem Thẩm tướng quân nâng vào cung để trị tội.

“Vậy ngươi có thể lăn, có tội hay không chờ người khỏe lại hẳn nói, trừ phi phụ hoàng ta muốn nữ nhi thủ tiết.” Thẩm Vô Cữu lại không nghỉ ngơi cho tốt, đừng nói vết không lành lặn, sốt đều có thể số ch·ết qua đi. Một tướng quân đang tốt lành nếu là ch*ế*t do bị lăn lộn như thế, thì thật là nghẹn khuất.

“Thỉnh công chúa thứ tội, thần cũng chỉ phụng mệnh hành sự.” Thống lĩnh cấm quân nói xong, phất tay làm người đi nâng Thẩm Vô Cữu.

Sở Du Ninh cười lạnh, có thể động thủ thời điểm tuyệt không hạt bức bức, tiến lên đá bay tên Thống lĩnh cấm quân.

Cấm quân khác trố mắt mà nhìn, phảng phất bị đóng đinh, nhìn Thống lĩnh nhà bọn họ bị đá bay ra ngoài, nện ở trên mặt đất.

Đây nhất định là ảo giác, từ khi nào Du Ninh công chúa có sức lực lớn như vậy? Nhấc chân là có thể đem một tráng hán đá ra thật xa, kia chính là Thống linh của bọn họ a.

Cấm quân thống lĩnh ôm bụng đứng lên, sắc mặt âm trầm. Hắn cũng không nghĩ tới Du Ninh công chúa sẽ có sức mạnh lớn đến thế, một lời không hợp liền động thủ, ngay cả thời gian cho hắn chuẩn bị phòng thủ đều không có.

Trương ma ma hãi hùng kh·iếp vía, phía trước còn có thể nói do tên Văn gia công tử quá yếu, lần này đổi thành Thống lĩnh cấm quân cũng khinh phiêu phiêu bị đá ra ngoài, sức lực của công chúa quá dọa người.

Thẩm Vô Cữu nhíu mày, mới vừa rồi hắn liền ở bên cạnh công chúa, lúc công chúa ra tay, hắn cảm nhận được một luồng hơi thở chỉ có ở trên chiến trường mới có. Công chúa sống trong thâm cung, luồng sát khí này từ đâu ra?

Thống lĩnh cấm quân cũng không cùng Sở Du Ninh dây dưa, chỉ nhìn về phía Thẩm Vô Cữu, “Thẩm tướng quân đây là muốn công nhiên kháng chỉ? Nếu như ngài không đi đồng nghĩa với việc ngài chột dạ nhận tội.”

“Lăn con bê.” Sở Du Ninh đối với việc chính mình vừa ra tay nhưng không làm người kinh sợ mà cảm thấy bất mãn, dục tiến lên muốn động thủ thêm lần nữa, cấm quân đang bao vây ăn ý mà lui về phía sau một bước.

Thẩm Vô Cữu nắm lấy tay cô, “Đa tạ công chúa giữ gìn, đã là bệ hạ tuyên triệu, ta nhất định phải đi.”

Quân triệu thần không ứng (*), coi như kháng chỉ không tôn. Huống chi, không đi hắn lại như thế nào làm sáng tỏ tội danh.

Quân triệu thần không ứng(*) có ý quân vương đã hạ lệnh cho gọi thần tử vào triệu kiến nhưng thần tử không tuân theo, đồng nghĩa với kháng chỉ sẽ bị ch*é*m đ*ầu.

Sở Du Ninh cúi đầu nhìn hắn, “Bộ dáng này của ngươi tiến cung có thể chửi lộn được, hay có thể đánh nhau với người ta được hả?”

Thẩm Vô Cữu:…… Hắn lại không phải đi cãi nhau hay đánh nhau gì, cô coi điện Kim Loan là cái chợ à.

“Vậy được, ta cũng đi.” Nếu không thể không đi, sớm một chút giải quyết sớm một chút xong việc.

Thẩm Vô Cữu há miệng thở dốc, nhìn thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đứng ở bên người, trong lòng phân liệt thành hai tiểu nhân, đem tim hắn giảo đến long trời l·ở đ·ất.

Thống lĩnh cấm quân trực giác không thể làm Du Ninh công chúa đi theo, “Bệ hạ cũng không có tuyên công chúa vào cung.”

Sở Du Ninh biết tuy rằng cô chướng mắt hôn quân, nhưng là ở thời đại hoàng quyền tối thượng, dù cô có là công chúa cũng không phải có thể tùy tùy tiện tiện tiến cung.

Tròng mắt cô xoay chuyển, “Ta hồi môn (*).”

Mọi người:……

Hồi môn(*): trong câu tam triều hồi môn là chỉ ngày thứ ba sau khi kết hôn, tân nương và trượng phu mang theo quà tặng về nhà mẹ đẻ tế tổ, báo bình an, sau đó lại theo trượng phu trở lại nhà chồng;