Chương 23: Hôn sự

Thẩm Vô Cữu giơ tay vỗ trán, mẫu thân hồ đồ a, bất luận Thẩm gia có ra sao đi nữa, thì cũng không thể hy sinh nữ nhi Thẩm gia đổi lấy ích lợi.

Bất quá, phỏng chừng cũng là mẫu thân cân nhắc nhiều mặt lợi hại mới quyết định, Văn gia nhị công tử, còn là đích thứ tử, cũng xác thật lớn lên dáng vẻ đường đường, xứng với thứ nữ Thẩm gia là đủ rồi, nếu Thẩm gia không xảy ra chuyện, cửa hôn sự này đối với tiểu muội tới nói xác thật không tính là xấu.

“Ta không rõ, đại tỷ vì sao phải gạt chúng ta, còn luôn giúp người ngoài.” Trong lòng Thẩm Tư Lạc có chút khó chịu. So với thái độ của đại tỷ, thì việc bị từ hôn nhưng thật ra không khó tiếp nhận đến thế.

“Bởi vì mẫu thân đại hoàng tử phi sắp qua cửa xuất thân từ Văn gia.” Đại phu nhân nói.

“Cho nên, Ninh Viễn Hầu phủ đứng thành hàng, đại cô nương lựa chọn hy sinh Thẩm gia.” Nhị phu nhân tiếp thượng.

“Năm đó đại cô nương vì việc hôn sự giật dây hẳn là do Ninh Viễn Hầu phủ bày mưu đặt kế, khi đó Ninh Viễn Hầu phủ đã tính kế luôn việc này, Dù sao Ninh Viễn Hầu phủ cũng là nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, biết tương lai đại hoàng tử cưới ai cũng là chuyện đơn giản.” Tam phu nhân theo sát phân tích.

Đại phu nhân: “Nếu Thẩm gia không xảy ra việc gì, cùng Thẩm gia liên hôn đồng nghĩa với việc có thể được đến Thẩm gia quân duy trì. Nếu không phải lúc sau chọn hoàng tử phi xuất thân từ Thôi gia, chúng ta cũng không thể nghĩ được Ninh Viễn Hầu phủ sớm đã hạ một nước cờ như vậy.”

Thôi gia cũng là võ tướng tân quý, phụ thân chuẩn đại hoàng tử phi là Định Quốc tướng quân, trong tay nắm hai mươi vạn binh mã trấn thủ ở biên giới Việt Quốc và Ung Hòa quan, cũng là một đại tướng quân dũng mãnh khác ở Khánh Quốc ngoại trừ Thẩm gia quân.

“Thật là âm hiểm, hiện giờ thấy Thẩm gia tai vạ đến nơi liền chạy nhanh đem hôn sự lui, hai đầu chỗ tốt đều muốn hưởng, nào có chuyện tốt như vậy!” Nhị phu nhân tức giận đến vỗ bàn.

Thẩm Vô Cữu xem các vị tẩu tẩu phân tích đến đạo lý rõ ràng, sớm biết các tẩu đều là người thất khiếu linh lung (*), là Thẩm gia lầm các cô, là vài vị huynh trưởng vô phúc.

Thất khiếu linh lung (*): ý chỉ người có trái tim thông thấu, hiểu rõ mọi chuyện.

“Các tẩu không cần phải sinh khí, dù có tính kế như thế nào, cuối cùng cũng chỉ là giỏ tre múc nước công dã tràng (*).”

Giỏ tre múc nước công dã tràng (*) dù có cố gắng múc nước thế nào thì nước trong giỏ cũng sẽ đổ hết ra ngoài, ý chỉ dù có cố gắng cũng uổng công.

Đời này, quốc vẫn là muốn vong, chỉ là muốn xem vong ở ai trong tay.

Các vị phu nhân nhìn thấy trong mắt Thẩm Vô Cữu lộ ra vẻ kiên nghị, đảo cũng không nghĩ tới chuyện quốc sẽ vong, chỉ cho rằng đệ ấy có tính toán khác.

“Đại cô nương bên kia, làm cô ta tự giải quyết cho tốt đi.” Đại phu nhân nói.

Thẩm Vô Cữu gật gật đầu, lần này thật sự b·ị th·ương tâm, nghĩ lại năm ấy sau khi xuất đầu vì tỷ ấy, đại tỷ luôn la mắng, bảo hắn không cần quá mức hoành hành ngang ngược, nguyên tưởng rằng tỷ ấy là vì tốt chính mình, hiện giờ xem ra đơn giản là oán trách hắn đi.

“Lão tứ, lời đồn bên ngoài là chuyện như thế nào? Tẩu phỏng chừng tin đệ tỉnh lại truyền vào cung, thực mau trong cung sẽ phái người tới tuyên đệ vào cung.” Tam phu nhân hỏi nguyên nhân mấu chốt dẫn tới việc từ hôn.

Nàng ta trước kia chỉ thích đọc thi thư văn tập, sau lại nhận thức Thẩm Vô Phi mới bắt đầu đọc một ít sách âm mưu dương mưu, học được cách phân tích tình hình chính trị đương thời, suy đoán tâm tư người nắm quyền.

Thẩm Vô Cữu mặt lộ vẻ áy náy, “Làm các tẩu tẩu lo lắng, việc này đệ đã có đối sách, các tẩu cứ yên tâm đi.”

“Đệ đừng vì làm chúng ta an tâm mà lừa gạt cho qua chuyện đấy, dù cho lời đồn bên ngoài là đúng thì thế nào, Thẩm gia đã mất đi quá nhiều tánh mạng, có thể cứu vì sao không cứu. Lại nói tên Thế tử Anh Quốc Công kia, chúng ta tin tưởng đệ đánh gãy chân hắn nhất định là do đối phương làm sai.”

Mọi người chỉ nhớ rõ tiểu bá vương kinh thành năm đó, lại không nhớ rõ hắn là vì ra mặt cho thân tỷ mới rơi vào thanh danh như vậy, so với những tên ăn chơi trác táng chỉ biết chiêu miêu đậu cẩu, còn tuổi nhỏ chỉ biết đối cô nương bình phẩm từ đầu đến chân thì tốt hơn quá nhiều.

“Vô Cữu không dám, đệ còn không nghĩ bị các tẩu giáo huấn đâu.” Trên mặt Thẩm Vô Cữu lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.

Các vị phu nhân lúc này mới yên tâm.

Đại phu nhân thấy sắc mặt Thẩm Vô Cữu còn tốt, thuận tiện đem chuyện quyền quản gia nói ra.

“Lão tứ, đệ xem, quyền quản gia giao như thế nào mới tốt đây.” Đại phu nhân phát sầu, phủ tướng quân đang trong trạng thái thu không đủ chi, làm sao có thể không biết xấu hổ đem cái nhà rối ren này giao cho cô em dâu mới vào cửa được, đây không phải là khi dễ người ta hay sao, đến lúc đó công chúa khẳng định sẽ nghĩ nhiều.

Thẩm Vô Cữu nhìn ra bên ngoài, công chúa đang vén tay áo lên muốn duỗi tay vào trong lu, trong ánh nắng chiếu rọi, gương mặt còn hơi mang tính trẻ con mặt trắng sáng lên, thoạt nhìn thiên chân đến thế.