Chương 18: Thẩm gia Đại tiểu thư

Mà Sở Du Ninh bị nghi ngờ đang bí mật mưu tính chuyện gì đã tới đại sảnh tiền viện.

Trong đại sảnh, người Văn gia ngồi một bên, ba vị phu nhân Thẩm gia cùng đương sự Thẩm Tư Lạc ngồi một bên.

Sở Du Ninh vừa đến, tất cả mọi người đứng dậy hành lễ.

Hôm nay cô mặc chiếc váy xẻ tay áo màu hồng chỉ bạc, phía trên thêu hoa và chim, trâm cài châu ngọc, phản xạ da thịt hồng nhuận, tinh oánh dịch thấu, cũng phụ trợ vẻ xinh đẹp kiều diễm của cô dâu.

Thẩm Tư Lạc vẫn luôn rũ đầu nghe thấy Sở Du Ninh tới, không biết vì sao, phảng phất thấy được chỗ dựa, rõ ràng phía trước còn sợ cô thương tổn người trong nhà, rõ ràng còn nhỏ hơn mình, nhưng mà khi nhìn cô bước vào, nỗi ủy khuất trong lòng liền dâng trào cản không được nữa, đôi mắt hồng hồng nhìn Sở Du Ninh, giống hệt chú thỏ con.

Sở Du Ninh nháy mắt cảm thấy người một nhà bị khi dễ, ai cũng không nhìn, chỉ nhìn về phía tên đàn ông mặt trắng chả có dáng vẻ đàn ông kia.

“Ngươi là kẻ tới từ hôn?” Nói, cô lại nhìn về phía Thẩm Tư Lạc, “Chỉ vì thằng đàn ông thân thể hư nhược ba giây cũng đáng để muội khóc à?”

Tuy rằng mọi người không biết ba giây là có ý gì, nhưng bỏ thêm vế trước thân thể hư không khó đoán được là có ý tứ gì, người Văn gia đều xanh mặt.

“Tứ tẩu, ta không khóc!” Thẩm Tư Lạc lớn tiếng nói, khẽ hừ một tiếng đối với Văn gia công tử kia, khinh thường quay mặt đi.

Bàn tay Văn nhị công tử dưới lớp tay áo siết chặt, sắc mặt tối tăm.

“Công chúa, dù cho ngài quý vì công chúa cũng không nên khinh người như thế.”

Người phụ nữ ngồi ở hàng đầu tiên bên phía Văn gia mở miệng, tư thế kia thế nhưng nhìn so đại phu nhân các nàng còn giống chủ nhân cái nhà này hơn.

Sở Du Ninh nhìn qua, “Cô là ai? Sao cô biết ta khinh người quá đáng, bộ cô thử qua rồi à?”

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, Du Ninh công chúa đây là muốn bức chết người a.

“Công chúa đây là muốn ép ch·ết ta đây mà a!” Phụ nhân kia tức giận đến sắc mặt xanh mét, cả người phát run.

“Công chúa, đó là Thẩm gia đại cô nương.” Trương ma ma tiến lên nhắc nhở.

Sở Du Ninh cuối cùng biết nữ nhân này lấy tư thái chủ nhân từ đâu ra. Cô nhìn về phía Trương ma ma, “Ma ma xác định cô ta họ Thẩm thật à? Ta còn tưởng rằng cô ta họ Văn đâu.”

Châm chọc chói lọi như vả vào mặt Thẩm đại cô nương, dáng vẻ Thẩm đại cô nương như lung lay sắp đổ.

Các vị phu nhân nhà họ Thẩm ám sảng trong lòng, vốn dĩ đại cô nương lấy thân phận bà mai cùng tới đây từ hôn không có gì đáng trách, nhưng cô ta vừa tới đã ngồi chung một chỗ với Văn gia, nói rõ là đứng về phía Văn gia, cô ta đem nhà mẹ đẻ để ở chỗ nào.

“Lời này cũng là lời ta muốn hỏi.”

Thẩm Vô Cữu từ Trình An Trình Hữu nâng vào, Sở Du Ninh nhìn hắn, trên người hắn mặc một bộ xiêm y màu mận, bởi vì vết thương trên eo, vòng eo cũng chỉ là hư hư cột lại, nhìn có vài phần nhàn tản tùy ý, làm xem nhẹ vẻ mặt sắc bén của hắn, càng giống một vị thanh quý công tử.Nga, vốn dĩ hắn cũng là phú quý công tử thật.

“Ngươi ngại mình sống một năm quá dài à?” Sở Du Ninh nhìn sắc mặt hắn tái nhợt lại có chút phiếm hồng, nhíu mày.

Người bị thương nên có giác ngộ của người bị thương, không nghỉ ngơi cho tốt chạy ra xem náo nhiệt làm gì, lại không phải tang thi công thành, yêu cầu liều mạng. Cô thật không thể nhìn người b·ị th·ương còn không chịu dưỡng thương cho tốt, ở trong đội của cô, loại tình huống này tuyệt đối không được phép xảy ra.

Thẩm Vô Cữu nghe ra sự quan tâm trong lời nói của cô, nhìn ánh mắt cô không giống giả vờ, trong lòng có chút phức tạp, tựa hồ, cô luôn có biện pháp làm người không hận nổi. Nếu cô chỉ là bởi vì muốn đời này hắn không ch·ết mới nói như vậy cũng liền thôi, nhưng trước đó cô rõ ràng nói muốn thủ tiết.

Ánh mắt Thẩm Vô Cữu từng người nhà trên đại sảnh, trong đầu hiện lên những hình ảnh tàn nhẫn trong mộng, ánh mắt kiên định, “Dù sao ta cũng không thể làm ra việc ở trên chiến trường vào sinh ra tử bảo hộ bá tánh một phương, nhưng ở nhà lại bảo hộ không được người nhà.”

Sở Du Ninh nghe xong nhưng thật ra nhận đồng gật gật đầu, nếu là đổi thành kẻ nằm xuống chính là cô, mà nghe được có người khinh nhục tới cửa, cô cũng vô pháp an tâm mà nằm.

Hắn giống cô biết bênh vực người mình, không tồi.

“Lão tứ, sao đệ lại tới đây? Tẩu chỉ là làm người đi thông báo các đệ một tiếng, cũng không cần đệ ra mặt, bị trọng thương nên nằm dưỡng thương cho tốt.” Đại phu nhân đứng dậy lo lắng mà căn dặn.

“Lão tứ, thương thế của đệ có khá hơn chút nào không?” Nhị phu nhân cũng quan tâm hỏi. Sáng nay trời chưa sáng lão tứ đã trở về, nghe nói rất hung hiểm, còn chưa kịp uống thuốc đã ngất xỉu, không biết khi nào tỉnh lại, các cô cũng không tiện đi thăm.

“Tứ đệ, nhìn sắc mặt đệ không tốt cho lắm, vẫn là trở về nghỉ ngơi đi, việc này các tẩu hiểu rõ trong lòng, sẽ không làm người khác khinh đến trên đầu Thẩm gia chúng ta.” Tam phu nhân dùng âm thanh ôn nhu nhất để nói ra lời này.

Trong lòng Thẩm Vô Cữu ấm áp vô cùng, đối với các vị tẩu tẩu gật đầu, “Ta không có việc gì, các tẩu không cần quá lo lắng.”

“Vô Cữu, đệ vừa mới nói cái gì?” Thẩm đại cô nương không dám tin tưởng hỏi lại, lúc cô còn ở nhà mẹ đẻ cũng từng thương yêu hắn a.

Lịch đăng chương mới sẽ đăng cố định đăng vào lúc 7 giờ tối hàng ngày tại truyenhdt.com, nếu mình có việc bận mình sẽ bù 2 chương vào ngày hôm sau nhé.