Chương 15: Hỉ đương cha

Sở Du Ninh đã đoán được Thẩm Vô Cữu không dễ dàng đáp ứng, “Như vậy đi, ngươi cho ta nhìn một cái, ta giúp ngươi trị thương, bảo đảm ngươi về sau muốn mãnh như thế nào đều được.”

Sắc mặt Thẩm Vô Cữu tối sầm, dù cho công chúa hoàng gia kiêu ngạo ương ngạnh ra sao, thì lời nói việc làm cũng không nên tuỳ tiện càn rỡ như thế, từ lần đầu gặp mặt đến bây giờ, vị công chúa này nói chuyện đều thực thích hụych toẹt ra.

“Thái y cũng không có biện pháp chữa trị, công chúa tính toán chữa trị như thế nào?” Hắn không tin công chúa kim chi ngọc diệp sẽ biết y thuật.

“Ngươi đừng động ta trị như thế nào, ngươi chỉ cần nói có đồng ý hay không đi?” Sở Du Ninh trực tiếp hỏi.

Thẩm Vô Cữu cười lạnh nhìn cô, “Muốn xem Thái Khải Kiếm, có một biện pháp.”

“Biện pháp gì?”

“Lộng chết ta.”

“Kia quá phiền toái, vẫn là chờ ngươi đã chết ta lại xem đi. Nội tạng ngươi bị đâm thủng, dù cho miễn cưỡng cầm máu, nội bộ cũng sẽ hư rớt, còn có khả năng dẫn tới bệnh trạng nướ© ŧıểυ đau, tiểu nhiều, tiểu gấp, nhiều nhất sống được một năm.” Sở Du Ninh vươn một ngón tay quơ quơ, vẻ mặt thảnh thời kiểu như ta chờ nổi.

Thô tục!

Thẩm Vô Cữu nhịn xuống xúc động muốn giơ tay ấn giữa mày, “Công chúa quen biết cửu mệnh thần y?”

Cô nếu là có biện pháp trị thương cho hắn, hắn chỉ có thể nghĩ tới một người.

Cửu mệnh thần y, tự xưng phàm là người được hắn trị đều có chín cái mệnh, bằng một bộ cửu cửu kim châm từ trong tay Diêm Vương đoạt người, chỉ là này cửu mệnh thần y đã sớm tuyệt tích nhiều năm.

“Không quen biết.” Sở Du Ninh lắc đầu, cửu mệnh miêu yêu, cô có nghe nói qua.

“Vậy công chúa dựa vào cái gì có thể trị hảo vết thương của ta.”

“Ngươi làm ta nhìn xem cây kiếm kia liền biết.”

Tuy rằng không biết cô ở đang đánh chủ ý gì, nhưng Thẩm Vô Cữu không có khả năng đồng ý, “Nếu công chúa muốn chơi, có thể đến luyện võ trường mà chơi, nơi đó có rất nhiều binh khí.”

“Có thời gian ta sẽ đi, ta hiện tại chỉ muốn nhìn thanh kiếm kia.” Sở Du Ninh tỏ vẻ cô không phải người ba lòng hai ý.

Thẩm Vô Cữu cười lạnh, “Kia công chúa vẫn là chờ ta đã chết lại xem đi.”

“Vậy được rồi.” Sở Du Ninh cũng không hề dây dưa, giống như đối Thái Khải Kiếm chỉ là hứng thú nhất thời.

Thẩm Vô Cữu lại cảm thấy cô không dễ dàng từ bỏ như vậy, rõ ràng tính lên cũng chỉ mới gặp mặt hai lần, cũng không biết trực giác từ đâu ra.

Sở Du Ninh nhìn nhìn mặt Thẩm Vô Cữu, bỗng nhiên đứng dậy để sát vào, giơ tay sờ lên trán hắn.

Thẩm Vô Cữu suýt nữa một chưởng đánh ra đi, lòng bàn tay non mềm liền như vậy dán lên trán hắn, cả ngườ hắn đều cứng đờ, quanh thân bị hương thơm trên người cô vây quanh, còn có nhàn nhạt hương hoa quả.

“Công……”

Trương ma ma ôm Tứ hoàng tử nháo muốn tìm tỷ tỷ tiến vào, nhìn thấy công chúa nhà bà đứng ở mép giường, giơ tay đặt trên đầu phò mã, trong đầu hiện lên hình ảnh công chúa khi dễ đàng hoàng phụ nam.

Thiên gia nga, sao bà có thể nghĩ xấu công chúa như thế được, công chúa rõ ràng vẫn là vị công chúa kiều kiều mềm mại kia a.

Bà nên lui ra ngoài, hay là đi vào trong đây? Bà cho rằng phò mã chưa tỉnh, lại là giữa ban ngày, hẳn là không cần chờ ở ngoài cửa nghe tuyên.

“Ma ma, bà làm sao vậy?” Sở Du Ninh thu hồi tay thấy Trương ma ma đứng ở đằng kia bất động, hỏi một câu, sau đó quay đầu lại cùng Thẩm Vô Cữu nói, “Ngươi phát sốt, ngươi biết không?”

Chuẩn xác mà nói, hắn vẫn luôn phát sốt, hẳn là miệng vết thương có chút cảm nhiễm, cổ đại đường xá xóc nảy, thương thế lại nghiêm trọng như vậy, cứ như vậy còn muốn kịch liệt bôn ba trở về, là một người tàn nhẫn a.

Thẩm Vô Cữu thầm hô ra một hơi, “Phát sốt là gì?”

“Ách, chính là nóng lên?” Sở Du Ninh không xác định mà nói.

Cho nên, cô đang quan tâm hắn? Cô còn biết quan tâm người khác?

“Thái y đã kê đơn thuốc cho ta, uống thuốc xong sẽ khỏi.” Thẩm Vô Cữu nhàn nhạt mà nói.

Sở Du Ninh gật gật đầu, xem ra cổ đại y thuật vẫn là rất lợi hại.

“Thuốc đã sắc xong, nô tỳ đi bưng tới cho phò mã.” Trương ma ma đem Tứ hoàng tử tắc vào trong lòng ngực Sở Du Ninh, bước nhanh rời đi.

Bà ước gì công chúa cùng phò mã ở chung với nhau nhiều hơn, tốt tốt đẹp đẹp mà ở bên nhau.

Thẩm Vô Cữu nhìn tiểu nãi oa mập mạp trắng trẻo ngoc tuyết đáng yêu trong lòng ngực Sở Du Ninh, âm thầm suy đoán lai lịch đứa trẻ này.

“Con trai ta đấy, có giống không?” Sở Du Ninh đem mặt mình cùng nhóc con dán sát vào nhau, cười tủm tỉm hỏi.

“A……” Nhóc con quay đầu liền hun cái chụt lên trên mặt tỷ tỷ, thân hình mập mạp được thân tỷ ôm hưng phấn nhảy nhót đến không được.

Ánh mắt Thẩm Vô Cữu ánh mắt xẹt qua một lớn một nhỏ có gương mặt nhau, đôi mắt hơi lóe, “Chúc mừng công chúa mừng đến quý tử.”

“Cùng vui cùng vui, chúc mừng ngươi hỉ đương cha.” Sở Du Ninh bắt lấy móng vuốt mập mạp của nhóc con mà vẫy vẫy.

“Đây là nguyên nhân khiến cho Hoàng Hậu trước khi lâm chung muốn bệ hạ tứ hôn?” Thẩm Vô Cữu không mặn không nhạt hỏi.

“Đúng vậy! Kinh hỉ không, kí©h thí©ɧ không?” Sở Du Ninh hưng phấn.