Chương 13: Nguồn năng lượng quen thuộc

Nhị phu nhân nhìn thật hiếm lạ, Quy ca là trẻ sinh non do năm đó nghe tin cha hắn mất tích trên chiến trường, thân mình tuy rằng không đến mức đi một bước thở ba bước, lại cũng không được tốt lắm, không thể tiến hành động tác quá kịch liệt, còn tuổi nhỏ đã ghét bỏ cùng cô nương gia chơi không đủ đàn ông, nhưng giờ thì lại thân cận Du Ninh công chúa chỉ mới gặp qua hai lần.

Sở Du Ninh thấy tiểu đậu đinh không đi, từ túi tiền lấy ra một nắm táo đỏ long nhãn, đó là đồ sớm sinh quý tử mà cô đã giấu đi, “Ăn hết thì nói cho thẩm thẩm đưa thêm.”

“Cảm ơn công chúa thẩm thẩm.” Quy ca nhi nhận bằng hai tay, lộ ra nụ cười ngượng ngùng. Công chúa thẩm thẩm thích hắn đâu, Lạc cô cô còn nói công chúa là người xấu, làm hắn không cần tới gần, hắn cảm thấy công chúa là người tốt.

“Không cần cảm ơn.” Sở Du Ninh cũng cầm viên long nhãn lột da tắc trong miệng, tuy là long nhãn khô, cũng không có nhiều ít thịt quả, nhưng có vị ngọt.

Thấy mọi người đều nhìn cô, cô ngẩng đầu hỏi, “Các người cũng muốn ăn sao?”

Mọi người đồng thời cười lắc đầu.

Đại phu nhân nói, “Công chúa thích ăn nói sau này ta làm người nhiều chuẩn bị một chút.”

Công chúa nơi nào kiêu ngạo ương ngạnh, rõ ràng là hài tử tâm tính.

Trương ma ma tỏ vẻ đã vô lực cứu vớt, ngay cả bà cũng không biết từ khi nào công chúa bỏ mấy thứ này vào túi tiền.

Thân xem như nhận xong rồi, trước khi lão tướng quân chết, Thẩm gia cũng đã phân gia, hiện giờ Phủ Trấn Quốc tướng quân chỉ có dòng chính một mạch. Trừ bỏ không ra mặt hứa di nương, chủ tử Phủ Trấn Quốc tướng quân đều ở đây.

Nghe nói hứa di nương là hậu nhân phạm quan, nhân là con gái chiến hữu, được phụ thân Thẩm Vô Cữu chuộc về, nạp vào trong phủ, chỉ cầu an phận ở một góc, Thẩm Tư Lạc còn có Thẩm Ngũ ở biên quan là do bà sinh.

Bởi vì hứa di nương không tranh, nhi tử nữ nhi sinh ra đều ở trước mặt chủ mẫu giáo dưỡng, Phủ Trấn Quốc tướng quân đảo cũng hòa thuận.

Nhận xong thân, lại hàn huyên vài câu, Sở Du Ninh không chịu nổi đã đi rồi.

Sở Du Ninh vừa đi, mấy vị phu nhân nhìn nhau, đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

“Chuyện quyền quản gia, vẫn là chờ tứ đệ tỉnh lại hỏi hắn một chút đi.”

“Cũng phải, tổng không thể làm công chúa tiếp nhận như vậy được.”

……

Ra chính đường, Trương ma ma thấp giọng nói, “Công chúa, theo lý thuyết, ngài đã gả vào phủ tướng quân, trở thành đương gia chủ mẫu phủ tướng quân, đại phu nhân nên chủ động đề cập chuyện quyền quản gia, nhưng nô tỳ nhìn vài vị phu nhân đều không có ý tứ này.”

“Cái này a, ta cũng không biết quản gia, đòi quyền quản gia làm gì.” Sở Du Ninh lắc đầu, chỉ cần mặc kệ cô là được.

“Dù cho công chúa không cần quyền quản gia, đại phu nhân vẫn nên tỏ rõ thái độ, nô tỳ hoài nghi ba vị phu nhân dụng tâm kín đáo.”

“Bọn họ có thể có ý xấu gì, dù sao có chút đồ vật tranh giành để điều hòa sinh hoạt cũng không tồi, chỉ sợ các nàng thủ tiết đến không có tâm tư tranh giành gì thì mới đáng buồn.”

Sở Du Ninh là người lười động não, làm đội trưởng đội Bá Vương hoa cô chỉ lo xông vào đằng trước, trong đội sự vụ có chuyên gia quản, có yêu cầu cần cô quyết định sự sẽ đến xin chỉ thị cô, mặt khác hoàn toàn không cần nhọc lòng.

Ở Sở Du Ninh xem ra, ai quản gia cũng không sao cả, công tác này cùng đội chuyên môn chưởng quản hậu cần thời mạt thế cũng giống nhau mà thôi, chỉ cần đừng cắt xén đồ ăn của cô, hết thảy đều hảo thuyết.

Trương ma ma nháy mắt cảm thấy công chúa nhà mình vô cùng cao thượng, nghe lời cô nói, thế nhưng có thể săn sóc nữ quyến Phủ Trấn Quốc tướng quân thủ tiết không dễ, thật nên làm ba vị phu nhân tới nghe một chút, xem các cô còn không biết xấu hổ mà khi dễ công chúa nhà mình hay không.

Trên đường trở về Minh Huy viện, Sở Du Ninh sờ sờ bụng, tính toán đi phòng bếp nhìn xem có cái gì ăn có thể đóng gói về hay không, trong tay có lương, trong lòng không hoảng hốt, không có gì so lương thực càng có cảm giác an toàn.

Ở mạt thế, việc có thành tựu nhất chính là trong đội có tích trữ vật tư, không có liền đi ra ngoài quét phố, đào ba thước đất, cướp đoạt đồ căn cứ cần dùng để đổi đồ vật đổi lấy lương thực, dịch dinh dưỡng, bảo đảm đội viên không đói bụng.

Đi đến ngã rẽ, Sở Du Ninh nhìn thấy Trình An phủng một cái hộp dài hồi Minh Huy viện. Cô vốn dĩ không tính toán để ý tới, chỉ là lúc đi ngàng qua, bỗng nhiên cảm giác được một nguồn năng lượng quen thuộc.

Sở Du Ninh dừng bước, ánh mắt sáng quắc mà nhìn lên hộp dài, “Đây là cái gì?”