Chương 8: Ta rất thất vọng về ngươi

Ngọc Lâm An lắc đầu.

Haizz, nhưng lần này Tuyết Nhi thật sự quá đáng, sao nàng có thể vì ghen tị mà đẩy Uyển Nhi sư muội xuống hồ chứ?

Thôi, chờ nàng ra ngoài xin lỗi Uyển Nhi, mọi người vẫn có thể hòa thuận ở một chỗ.

Ôm suy nghĩ như vậy, Ngọc Lâm An khuyên nhủ càng thêm ôn nhu: "Muội xin lỗi Uyển Nhi đi. Dù sao các muội cũng là người một nhà, sau này còn thường xuyên gặp nhau ở Kiếm tông, cũng đâu thể đoạn tuyệt quan hệ luôn, đúng không? Hai muội nào có thù hận lớn tới vậy.”

"Nếu vì loại chuyện nhỏ như tư chất kiếm thuật thì càng không cần." Ngọc Lâm An nhìn về phía Ngu Già Tuyết, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Tuyết Nhi cũng đừng nên để mấy lời đồn nhảm kia trong lòng. Muội thích kiếm thì luyện, không thích luyện kiếm cũng chẳng sao. Có ta ở đây, sau này ai có thể bắt nạt muội chứ?”

Hay lắm chàng trai! Phát ngôn này, nghe kiểu gì cũng thấy giống bậc thầy PUA!

Quả nhiên, một khi nam nhân trở nên ghê tởm thì nữ nhân cũng chẳng thấm vào đâu.

Ngu Già Tuyết nhấc mí mắt, cười lạnh một tiếng.

Nàng lười để ý tới hắn ta.

Nhưng hiện tại, Ngu Già Tuyết thay đổi chủ ý.

Ngu Già Tuyết đứng lên, học theo dáng vẻ vừa rồi của Ngọc Lâm An mà quan sát hắn ta từ trên xuống dưới, nhìn đến mức đối phương sợ hãi mới nhếch khóe miệng, vênh váo nói.

"Muốn ta đi bảo điện thì nhanh chóng mở cửa dắt ta đi, núp ở trong góc làm gì? Ngươi không ngại mất mặt, ta còn ngại xui xẻo đấy!”

Vẻ dịu dàng lo lắng trên mặt Ngọc Lâm An lập tức cứng đờ, giống như là một tên hề không quản lý được biểu cảm của mình, vô cùng buồn cười.

Hắn ta đã lường trước việc Ngu Già Tuyết yên lặng rơi lệ, cũng lường trước việc Ngu Già Tuyết không nói một lời, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tư thế nếu Ngu Già Tuyết sụp đổ tinh thần, nhào vào trong ngực hắn ta khóc lóc kể lể.

Nhưng chỉ không ngờ nàng lại nói như vậy.

Tại sao nàng lại lạnh nhạt như thế?

Nàng dựa vào đâu mà lạnh nhạt như vậy?

Trong lòng Ngọc Lâm An bỗng dâng lên một cơn tức giận không tên.

Hắn ta lớn lên ở Ngọc gia, trong ấn tượng của Ngọc Lâm An, nữ tử dịu dàng ngoan ngoãn, phụ thuộc vào nam tử mới là đúng đắn.

Ngọc Lâm An nhíu mày: "Ngu sư muội..."

Nhưng không đợi Ngọc Lâm An nói xong, Ngu Già Tuyết đã thay đổi giọng điệu, thấm thía nói: "Ngọc sư huynh đúng không? Haizzz, ngươi đấy, sau này đừng lén la lén lút, lải nhà lải nhải nữa, như vậy sẽ bị nghiệp quật đấy, ngươi hiểu không?”

Hệ thống kinh ngạc: [Nhân loại các ngươi còn có cách nói này sao?]

Ngu Già Tuyết vô cùng lạnh nhạt: "Đương nhiên không có.”

[Vậy ngươi...?]

"Ừm, ta đang nói bậy thôi."

Hệ thống: [...???]

Biết mình đang nói bậy, sao ngươi còn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng như vậy?

Cùng lúc đó, một thân ảnh lút lút trong bóng tối cũng cứng đờ, sau đó toàn thân run rẩy dữ dội.

Ngọc Lâm An không thể tin vào tai mình: "Tuyết, Tuyết Nhi sư muội, muội, muội đang nói gì vậy?”

"Bảo ngươi mở cửa, dẫn đường đó."

Ngu Già Tuyết ngước mí mắt, không đợi Ngọc Lâm An lên tiếng chỉ trích đã thuần thục thở dài: "Haizz, Ngọc sư huynh, ta rất thất vọng về ngươi.”

Nói lời thoại của hắn ta khiến hắn ta không có gì để nói.

Ngọc Lâm An vừa lộ vẻ tức giận, lại bị lời nói chua xót này của nàng làm cho sững người. Hắn ta do dự nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Ngu Già Tuyết, không khỏi bị dẫn lệch trọng tâm câu chuyện: "Sư muội nói lời này là có ý gì?”

"Ngọc sư huynh, ngươi thay đổi rồi, trước kia ngươi đâu có như vậy." Ngu Già Tuyết thâm trầm lắc đầu.

Ngọc Lâm An không thoải mái nhíu mày.

Hắn cực kỳ không quen với việc Ngu Già Tuyết chủ động nắm giữ đề tài như vậy.

Trong ấn tượng của Ngọc Lâm An, Ngu Tuyết sư muội là một người nhát gan, nhu nhược giống như một gốc hoa tơ tằm. Cho dù có được tiên tư ngọc cốt, băng cơ tuyết phách thì cũng chỉ có thể dựa vào người khác, dè dặt tranh giành đường sống.

Nàng nên ngưỡng mộ hắn ta.

Chứ không phải như bây giờ, cho dù đứng trong Trừng Phạt đường tối tăm không ánh sáng cũng vẫn kiêu ngạo xán lạn tựa như ánh mặt trời.

"Ngu Tuyết sư muội" hiện tại tự tin, phóng khoáng như vậy, thậm chí còn không thèm né tránh ánh mắt đánh giá của người khác, trở nên cực kỳ sinh động.

Cũng vì sự tự tin và sinh động này của nàng, khiến Ngọc Lâm An vô cùng sợ hãi.

Hơn nữa còn hơi...

Hắn ta bị nói trúng tim đen.

Gần đây trong kiếm đạo, quả thật Ngọc Lâm An gặp phải chút khó khăn.

Ngọc Lâm An vô thức bị dẫn lệch suy nghĩ: "Sư muội phát hiện gì sao?”

Mặc dù biết Ngu Tuyết tư chất không cao, nhưng Ngọc Lâm An không muốn bỏ qua bất kì cơ hội nào.

Hắn ta là nam nhân, là đỉnh thiên lập địa, đương nhiên kiếm thuật là chuyện vô cùng quan trọng.

Ngu Già Tuyết cong môi mỉm cười.

Xem đi, nói cái gì mà "tu vi không quan trọng", giờ đến lượt mình lại không muốn bỏ qua bất kì cơ hội tăng tu vi nào.

Trong lòng nàng thầm giáo dục hệ thống một phen, trên mặt lại cực kì nghiêm túc. Nàng thở dài, ngữ khí trầm trọng: "Ôi, Ngọc sư huynh, ngươi nhìn xem trước kia ngươi anh tuấn tiêu sái cỡ nào, ngọc thụ lâm phong ra sao. Còn bây giờ thì sao?”

"Một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, như vậy còn luyện kiếm cái gì? Ngọc sư huynh à, không phải ta nói ngươi, nhưng ngươi còn kém nhiều lắm.”

"Ngươi nhìn Tiểu Diệp cách vách kìa, tuy từ sau khi chơi với ngươi, người ta trở nên yếu đuối giả tạo hơn xíu nhưng phản ứng vẫn rất nhanh, võ công cao hơn ngươi bao nhiêu. Ngươi nhìn lại chính mình đi..."

......

Ngu Tuyết sư muội nói rất nhiều, nhưng lại giống như không nói gì.

Đầu óc Ngọc Lâm An ong ong, càng thêm hỗn loạn.

Hắn ta không chắc lắm, chi bằng cứ nghe thêm một chút?

Ngọc Lâm An không biết rằng, cũng vì mất đi tiên cơ duy nhất này, mãi đến khi bóng dáng hai người biến mất ở cuối hành lang dài, hắn ta cũng không thể chen vào một câu nào nữa.

Vất vả lắm mới chờ được Ngọc Lâm An và Ngu Già Tuyết rời đi, cuối cùng Ngọc Ảnh Liên trốn trong góc tối cũng bật cười.

"Đại sư huynh, huynh có thấy không? Biểu cảm trên mặt tên ngụy công tử Ngọc Lâm An ban nãy—— Ha ha ha ha ha, đúng là đỉnh thật, bị một tiểu cô nương không có linh lực thuần hóa giống như một con chim ngốc nghếch ha ha ha ha ha! ”

"Nhớ lại biểu cảm này của Ngọc Lâm An, ta có thể ăn thêm một bát cơm đấy!"

"Nữ đệ tử này quả là nhân tài. Chậc, đáng tiếc nàng bái nhập Vô Thượng Kiếm Tông, đúng là mai một nhân tài. Nếu nàng đến Hi Hòa tông, chắc hẳn sẽ cực kỳ thú vị."

"Đại sư huynh, huynh nói nếu nữ đệ tử kia gia nhập Hi Hòa tông, nàng sẽ tới Thiền Quyên phong hay Phá Thương phong nhỉ? Nếu thật sự tới Phá Thương phong, dựa vào cái miệng kia của nàng, có lẽ cũng đủ để khiến Ngọc Quang Hạo tức giận đến nửa sống nửa chết.”

Thiếu niên vừa nói chuyện, vừa lặng lẽ bước về phía trước.

Hắn ta cũng mặc một thân quần áo màu trắng, chỉ là trên người không có trang sức vàng ngọc gì, trông mộc mạc hơn Ngọc Lâm An rất nhiều.

Mà trái ngược với đó là diện mạo của thiếu niên.

Mặc dù còn nhỏ, chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, nhưng dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp tinh xảo, giống như kim đồng bên cạnh Quan Âm vậy. So với thiếu niên, "Ngọc Thụ Lâm Phong" của Ngọc Lâm An giống như bùn đất, chẳng đáng nhắc tới.

Thiếu niên xinh đẹp tên là Ngọc Ảnh Liên.

Hắn ta cũng xuất thân từ Kim Vũ Bạch Loan tộc giống như Ngọc Lâm An, thậm chí dung mạo càng xuất sắc hơn, nhưng lại không được Kim Vũ Bạch Loan tộc yêu thích.

Không chỉ không so được với tộc trưởng đời sau Ngọc Quang Hạo huyết thống thuần khiết, mà ngay cả Ngọc Lâm An thuộc chi lẻ vừa mới rời đi cũng không bằng.

Nguyên nhân là thiên phú của Ngọc Ảnh Liên quá kém.

Ở Hi Hòa tông nhưng mãi không ngưng tụ ra được hồn ấn, điều này trong mắt các đệ sử Hi Hòa tông, thật sự chẳng khác gì phế vật.

Nếu không phải bản thân Ngọc Ảnh Liên còn có chút bản lĩnh khác, bên Vọng Thư phong cũng còn chút dư uy, e là hắn ta đã bị người khác cười nhạo đến mức không ngẩng đầu lên nổi.