Chương 2: Im lặng như cá muối, manh động như Husky

Hô hấp của các đệ tử xung quanh hơi cứng lại.

Tính cách Chương trưởng lão nghiêm túc cổ hủ, là trưởng lão quản lý Trừng Phạt đường trong Vô Thượng Kiếm Tông, tất cả đệ tử đều cực kỳ sợ hãi ông ta.

Trong yên tĩnh, giọng nói thiếu niên kia lại vang lên, giọng điệu không cam lòng: “Chương sư thúc, việc này không thể trách chúng ta. Rõ ràng là nữ nhân này lòng dạ độc ác, đầu tiên là cố ý câu dẫn ta không thành, sau đó lại muốn hãm hại Uyển nhi sư muội.”

“Nghiệt chướng như thế, hoàn toàn không xứng là đệ tử Vô Thượng Kiếm Tông ta!”

Chương trưởng lão thở dài: "Cảnh Thiên, nàng có xứng hay không, không phải do ngươi quyết định!”

Diệp Cảnh Thiên nhíu mày: “Chương sư thúc!”

Giọng điệu Chương trưởng lão đầy quen thuộc, rất có mùi dung túng cho đứa trẻ nhà mình: "Cảnh Thiên, dù sao cũng phải dựa theo môn quy mà làm việc.”

Ngu Già Tuyết nắm chặt vũ khí: ...

Trong đầu nàng chậm rãi nảy ra một dấu chấm hỏi.

Nhãi con giỏi lắm! Nàng còn đang tự hỏi nên gϊếŧ người như thế nào, kết quả các ngươi đã tự mình lên luôn rồi?

Chư vị ngồi đây chẳng qua chỉ là người trong mộng của nàng mà thôi, thế mà cũng dám năm lần bảy lượt vu khống ngay trước mặt chủ nhân giấc mộng này ư?

Cho dù ở hiện thực, nàng cũng không chịu nổi nỗi oan ức này!

Ngu Già Tuyết: Nụ cười thánh thiện.jpg

Lý trí hoàn toàn sụp đổ, Ngu Già Tuyết ỷ vào chính mình đang nằm mơ, quyết định đại khai sát giới!

Ý nghĩ này giống như một câu thần chú phá tan sương mù dày đặc, cuối cùng Ngu Già Tuyết cũng nhìn thấy đồ vật trong tay mình ——

Đó là một thanh kiếm.

Một thanh trường kiếm cổ.

Ngu Già Tuyết sững sờ không quá 0,00001 giây, sau đó lại tiếp tục kế hoạch của mình với ánh mắt nóng bỏng hơn, biểu cảm phấn khích hơn, động tác mượt mà và uyển chuyển hơn.

Nhờ thính giác nhanh nhạy tránh né tiếng bước chân của cha mẹ từ nhỏ, gần như ngay khi xác định được vị trí, Ngu Già Tuyết lập tức ngẩng đầu, giống như trợ thần mà ném mạnh vật trong tay ra ngoài!

“Kiếm tới!”

Bên tai truyền đến tiếng giớ, dường như có thứ gì đó phá không mà đến, Diệp Cảnh Thiên bỗng lấy lại tinh thần, muốn né tránh theo bản năng. Ngu Già Tuyết nhìn động tác của hắn ta, giận tím mặt: “Không được trốn!”

Nực cười! Ta đánh ngươi mà ngươi còn dám trốn á?

Chẳng lẽ người chủ mộng này không cần mặt mũi sao?

Diệp Cảnh Thiên bị tiếng hét làm cho ngơ ngác. Hắn ta chưa từng thấy Ngu Tuyết như vậy, bị ánh mắt nàng thu hút, trong lòng bỗng mềm nhũn, sau đó thật sự tiêu tán linh lực.

Đệ tử vây xem:...?

Sao đột nhiên ngươi lại ngoan ngoãn thế?

Bọn họ chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, đã bị khí thế một kiếm kia của Ngu Già Tuyết làm cho chấn động.

Đường kiếm này khí thế phi thường, phá trời thế như chẻ tre, chứa đầy cuồng phong thịnh nộ, bao trùm dũng khí vô địch, sấm sét giáng xuống như mưa gió thác đổ, mũi kiếm chỉ vào chỗ nào, chỗ đó giống như chim non bị kinh sợ.

Cho dù là trưởng lão Vô Thượng Kiếm Tông kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi chấn động mà đè xuống lời răn dạy trong miệng, mở to hai mắt.

Các đệ tử nhìn mà trố mắt há mồm, trong lòng nảy ra vô số nghi hoặc trong nháy mắt.

Ai nói Ngu Tuyết mềm mỏng nhu nhược, không thích tập kiếm?

Ai nói Ngu Tuyết thích Diệp sư huynh, không phải quân không gả?

......

Một vị đệ tử mặt dài được chứng kiến toàn bộ quá trình, không khỏi mở to hai mắt.

Lý trí bảo hắn ta đừng tiến lên, nhưng thân thể lại không kìm được mà nghiêng về phía trước, muốn thấy rõ động tác của Ngu Già Tuyết.

Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy "Khúc Gỗ mỹ nhân" trong lời đồn, nhưng lại cảm thấy Ngu sự muội này hoàn toàn khác với lời bàn tán.

Nàng mặc quần áo đệ tử ngoại môn, khác hẳn dáng vẻ yếu đuối bất lực ngày trước. Đồng phục đệ tử màu xám xịt này chẳng những không che được hào quang, trái lại còn tôn lên dung mạo thiên tiên, khí phách ngông cuồng của nàng.

Nàng khẽ nâng cằm, lạnh lùng đứng tại chỗ...

Đầu óc của sư huynh mặt dài hơi đờ đẫn.

Khoan đã, không phải nàng vừa vung kiếm sao?

Kiếm đâu rồi?

Hắn ta tập trung nhìn, bản thân Ngu Tuyết sư muội quả thật đứng tại chỗ, chỉ là thân thể hơi nghiêng về phía trước, mà kiếm trong tay nàng sớm đã lấy một loại góc độ quỷ dị, theo tư thế vi diệu của nàng mà bay thẳng về phía trước.

Cứu mạng, đây là kiểu kiếm thuật mới gì thế?

Hắn ta thật sự nhìn không hiểu hành động này của Ngu sư muội.

Đệ tử mặt dài vô cùng mờ mịt.

Tuy hắn ta chẳng có thiên phú gì trên con đường kiếm tu, nhưng với nhiều năm kinh nghiệm, hắn ta có thể nhìn ra, nếu kiếm này cứ tiếp tục lao như vậy, e là mũi kiếm sẽ chỉ thẳng vào nửa người dưới của vị đệ tử nội môn Diệp Cảnh Thiên kia!

Đệ tử mặt dài hoảng hốt, không ngừng xác định lại vị trí mũi kiếm, trong lòng thở dài một tiếng.

Quả nhiên, Ngu Tuyết sư muội muốn thiến Diệp Cảnh Thiên sư huynh!

Tuy hình như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng ít nhất hắn ta cũng không nhìn nhầm, ánh mắt của hắn ta không hề xảy ra vấn đề!

......

Khoan, chỗ nào không đúng lắm??

Sau khi sững người trong chốc lát, các đệ tử ngoại môn gần như đồng thời kích động hò hét trong lòng, hận không thể móc ra thạch Lưu Ảnh mà quay lại hiện trường.

Khúc Gỗ mỹ nhân rút kiếm, khí thế vạn dặm như hổ ——

Cứu! Đây thật sự là hiện trường trực tiếp mà bọn họ không cần tốn linh thạch cũng có thể xem sao?

[?!]

[Ngươi học tư thế này ở đâu?]

Trong đầu bỗng vang lên một âm thanh điện tử, Ngu Già Tuyết cũng không thấy kỳ quái.

Trong giấc mơ, thứ gì cũng đều có.

Nàng thu tay lại, vô cùng bình tĩnh trả lời: "Trong sách."

Nhận được câu trả lời, hệ thống tràn đầy hoang mang, thậm chí bất chấp xử lý lỗi thời gian - không gian, lập tức đi xem nguyên tác.

Nguyên tác của quyển ‘Sau khi ta chết, họ trở nên điên cuồng’, thật sự có chi tiết này ư?

[Khoan đã.]

Sau khi đọc lại nguyên tác trong biển điện tử, cuối cùng hệ thống cũng phát hiện điểm sáng, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất ổn.

[Ngươi đọc cuốn sách nào thế?]

"Đương nhiên là sách Ngữ văn."

Ngu Già Tuyết đương nhiên trả lời: "Nhuận Thổ* xiên Tra không phải tư thế này sao?”

(*) Nhuận Thổ là tên của nhân vật trong tác phẩm “Cố Hương” của Lỗ Tấn, Tra là một loài dã thú.

Trong chín năm giáo dục bắt buộc, nàng học hơi bị giỏi đấy!